Vừa vào phòng, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cuộn mình trên giường, tim Sở Bách Nhiên chợt quặn thắt. Bước vội tới ngồi xuống ôm lấy cô.
“Châu Anh...em...”
“Từ khi nào ?”
Vòng tay đang ôm cô của Sở Bách Nhiên bỗng cứng đờ. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô vang lên, Sở Bách Nhiên cảm thấy lồ ng ngực của mình chợt hít thở không thông. Anh siết vòng tay ôm chặt cô thêm một lúc. Diệp Châu Anh cựa quậy, muốn đẩy anh ra nhưng không được.
“Em hỏi chuyện gì ?”
“Có phải anh đã biết chuyện của em và Sở Tu Kiệt rồi đúng không ? Là từ khi nào ?”
Thở hắt ra một hơi, Sở Bách Nhiên buông cô ra. Ngồi cạnh cô, chăm chú nhìn cô.
“Ba năm trước.”
Vừa nghe thấy câu trả lời của anh, Diệp Châu Anh chấn động...Ba năm trước ? Lại là ba năm trước ?
“Vì sao anh chẳng kể gì với em hết ?”
Sở Bách Nhiên đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn.
“Châu Anh, anh đã kể với em chuyện anh thích em từ ba năm trước rồi đúng không ?”
Diệp Châu Anh nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, gật gật đầu.
“Khi đó anh đã tính theo đuổi em. Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì Sở Tu Kiệt đã dẫn em đến tiệc gia đình của nhà anh. Lúc đó...em đã là bạn gái của Sở Tu Kiệt rồi.” Dừng một chút, Sở Bách Nhiên nhớ lại cảm giác lúc đó, anh hơi trầm mặc. Cố gắng nói tiếp.
“Nhìn em lúc đó rất xinh đẹp, nụ cười của em cũng rất thuần khiết. Càng nhìn em, anh lại càng thích em. Nhưng anh không muốn phá vỡ nụ cười đó của em, không muốn chen vào cuộc sống đang bình yên em, phá hủy chuyện tình cảm của em. Vả lại...” Sở Bách Nhiên cười giễu một cái, đưa tay lên nhéo nhéo mũi Diệp Châu Anh.
“Anh cũng không thể vô sỉ tới nỗi đi cướp bạn gái của em họ anh, đúng không ? Mặc dù thực ra lúc đó anh đã thực sự tính làm như vậy, chỉ là...anh sợ cướp được em về tay rồi, nhưng nụ cười của em sẽ không còn nữa, trái tim của em cũng không thuộc về anh.”
Nghe thấy giọng nói lộ nỗi buồn của Sở Bách Nhiên, tim Diệp Châu Anh như bị cứa một nhát dao. Người đàn ông này, vì sao lại thích cô đến như vậy ? Vì sao lại suy nghĩ cho cô nhiều như vậy ? Lúc đó, quan hệ của anh và cô còn không được tính là bạn bè...Nhớ tới buổi tiềc gia đình mà Sở Tu Kiệt dẫn mình theo, lần đó cô và Sở Tu Kiệt chưa quen nhau được bao lâu, Sở Tu Kiệt cứ nhất quyết phải dẫn cô về tham dự buổi tiệc của nhà anh. Mặc dù không muốn đi lắm, nhưng Diệp Châu Anh vẫn chiều theo ý Sở Tu Kiệt. Nhưng là, trong bữa tiệc đó, cô không có thấy anh ? Diệp Châu Anh bấu chặt tay vào drap giường, cô giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.
“Nhưng lần đó em nhớ là không có gặp anh. Còn có, vì sao...em vừa chia tay anh liền xuất hiện ? Vì sao tới bây giờ, khi bị em bắt gặp Sở Tu Kiệt đến tìm anh, anh mới chịu nói cho em nghe ?”
“Anh...Châu Anh, bây giờ anh nói hết với em. Nhưng em đừng giận anh, được không ? Đừng rời xa anh...”
Diệp Châu Anh lần đầu tiên thấy Sở Bách Nhiên nói chuyện với cô bằng giọng điệu này. Giọng nói của anh vô cùng khẩn thiết, như là đang...cầu xin cô vậy.
“Anh nói đi.”
Sở Bách Nhiên thấy cô không từ chối cũng không đồng ý. Anh khẽ siết tay thành nắm đấm. Diệp Châu Anh, dù em nghe xong có muốn như thế nào, thì em cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ở bên anh đâu.
“Được.”
“Lần đó vừa nhìn thấy em đic cùng Sở Tu Kiệt, anh vô cùng thất vọng, liền không tiếp tục ở đấy nữa. Còn chuyện em chia tay với Sở Tu Kiệt, là do tình cờ anh nói chuyện với mẹ của cậu ấy nên biết được. Vừa nghe thấy em chia tay...anh liền điều tra xem em hiện tại đang ở đâu, làm gì. Biết được em ở chung cư Uyển Linh, anh liền chuyển sang đó sống. Chuyện sau đó nữa thì em đều biết cả rồi đấy. Còn việc vì sao anh không nói rõ mọi chuyện với em, là vì sợ em để ý anh là anh họ của Sở Tu Kiệt, không muốn yêu anh. Sau đó nữa thì lại sợ em sẽ rời xa anh, nên vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với em. Diệp Châu Anh, anh rất yêu em, anh không tính giấu em, anh đã tính tìm cơ hội thích hợp để nói với em rồi, chỉ là chưa kịp nói thôi.”
Vừa nói Sơ Bách Nhiên vừa chăm chú nhìn Diệp Châu Anh, thấy mắt cô bắt đầu đỏ lên, tay lại bấu chặt vào drap giường im lặng không lên tiếng. Tim Sở Bách Nhiên nhói đau, anh đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô, lại sợ cô hiện tại không muốn anh đụng vào mình, liền từ từ rụt tay về.
Thấy người đàn ông thường ngày không giở trò lưu manh thì lại nói lời vô sỉ, hôm nay lại bày ra cái bộ dạng sợ sệt này. Cuối cùng Diệp Châu Anh không chịu đựng được nữa. Nhào qua ôm chầm lấy cổ anh, khóc nấc lên. Nhớ lại lần anh và cô gặp lại nhau trước cửa nhà cô khi anh mới chuyển đến, nhớ lại lần cô say rượu ở đảo Thiên Kì, lại nhớ tới lần anh bỏ hết công việc chạy về nước tìm cô vì cô lạnh nhạt với anh, rồi cả cái đêm anh tỏ tình với cô, đem từng món từng món đồ anh mua trong vòng ba năm ra cho cô xem. Diệp Châu Anh càng nghĩ càng không kìm được nước mắt. Cô thật may mắn khi được Sở Bách Nhiên yêu thương, tình yêu của anh làm cô cảm động hết lần này tới lần cảm thấy từ đó tới giờ, ngoài ba mẹ cô ra, chưa có ai lại yêu cô nhiều như anh, nghĩ cho cô nhiều như anh, quan tâm tới cảm xúc của cô nhiều như anh. Cô thực sự xứng đáng có được tình yêu của anh sao ?
Sở Bách Nhiên sững sờ ngồi đờ đẫn, vẫn chưa phản ứng kịp với hành động của Diệp Châu Anh.
“Hức...còn không mau ôm em...”
Nghe thấy tiếng nức nở của Diệp Châu Anh, cuối cùng Sở Bách Nhiên cũng hoàn hồn. Anh giơ tay lên ôm chặt lấy Diệp Châu Anh, vùi đầu vào cổ cô. Mùi hoa nhài quen thuộc, quẩn quanh tại cánh mũi. Sở Bách Nhiên tham lam hít lấy.