Tính dọa nhau à, bố mày lại sợ mẹ mày quá!
“……”
Cũng không biết có phải vì hành động của Úc Dạ Bạc quá mức khác người mà khiến đám quỷ này sững sờ, hoặc có thể là do đèn pin của cậu sáng hơn bọn nó nên khiến chúng nó cam tâm tình nguyện cúi đầu nhận thua.
Tóm lại tuy lũ quỷ dọa người sợ thật, nhưng ngoài việc bị nhìn chằm chằm thì chúng cũng không làm ra hành động kinh khủng nào hay tiến thêm một bước.
Hai mắt của Úc Dạ Bạc cũng dần thích ứng với đám ánh sáng trắng, bấy giờ mới phát hiện ra đám quỷ lần này không phải nhóm lần trước gặp… cũng không phải cậu vừa bước vào toa xe đã phát hiện chúng khác nhau, mà là vì toa xe này không chật kín người.
Bên trong có rất nhiều chỗ ngồi trống, liếc mắt nhìn qua, chỉ có bảy người ngồi. Tuy rằng bọn họ đều đang quay đầu nhìn cậu nhưng động tác trên tay vẫn giữ y nguyên như cũ, cứng đờ quỷ dị.
Có người đang nghịch điện thoại, có người đang gọi điện, có người đang đeo tai nghe nghe nhạc.
Trong số đó có bốn người trẻ tuổi, trông giống như nhân viên văn phòng và sinh viên, ba người trung niên khoảng - tuổi, có nam có nữ, trừ bỏ đôi mắt phát sáng thì tư thế ngồi cũng khá mất tự nhiên.
Thâm chí Úc Dạ Bạc còn thấy được sự mệt mỏi từ khuôn mặt cứng đờ kia.
Ha, thế nào, đám quỷ bọn mi thay phiên chạy ra nhát người còn có mặt mũi mệt mỏi sao?
Úc Dạ Bạc cạn luôn cả lời, thế có ai từng nghĩ đến cảm nhận của người bị quỷ đuổi theo suốt dọc đường đi là cậu chưa?
Đoàn tàu vẫn đang chạy, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực không nhìn thấy gì, chỉ có gió lùa từ bốn phương tám hướng khiến Úc Dạ Bạc lạnh đến độ run người. Tiếng gió rít gào vang lên giống tiếng móng tay sắc nhọn cào lên bảng, làm cho lòng người tê dại.
Úc Dạ Bạc vừa tiếp tục cầm điện thoại cùng đám quỷ rọi đèn vào mặt nhau vừa nhìn xung quanh, cậu phát hiện người trong toa sau dần dà ít hơn toa trước một chút, do đó cẩn thận đi về phía sau.
Nếu như thật sự đánh nhau thì phần thắng của đám quỷ vẫn ít hơn một chút.
Chẳng mấy chốc Úc Dạ Bạc đã lui đến toa xe phía sau, tiếp tục cùng một đám quỷ bóng đèn rọi mặt. Bỗng cậu để ý thấy có một ông chú cực kỳ quái dị giữa đám quỷ.
Hắn cũng ngồi ở trên ghế, hai tay giơ lên trước mặt như đang đọc sách, nhưng trên tay lại hắn lại chẳng có thứ gì.
Úc Dạ Bạc giơ điện thoại lên, ánh mắt vô tình liếc qua cánh cửa tàu điện ngầm. Ngay khi luồng ánh sáng trắng chiếu qua, cậu đột nhiên lui mạnh về sau hai bước!
Thế mà trước cửa lại có một người đàn ông mang vẻ mặt tái nhợt, không biết gã đã đứng đó bao lâu, đang nhìn vào cậu chòng chọc, lộ ra dáng vẻ đắc ý cười to.
Đám mắt sáng rực xung quanh đã đủ kinh khủng, bây giờ còn lòi ra thêm một tên cười ngoác mồm!
Úc Dạ Bạc toát mồ hôi lạnh, cậu vô thức muốn trốn chạy theo bản năng, nhưng một giây trước khi xoay người, cậu bỗng cảm thấy có chỗ bất thường.
Sao người đàn ông lại hơi quen mắt nhỉ… Không phải là kiểu quen ở ngoài đời nhưng nếu thường xuyên lên mạng xem TV sẽ cảm thấy gã quen mắt.
Úc Dạ Bạc hơi do dự, cậu nắm chặt điện thoại cẩn thận đi qua, đến khi vòng qua chỗ ngồi đi đến trước cánh cửa tàu điện ngầm mới thấy rõ ràng.
Thứ kia vốn dĩ không phải con người mà là một cuốn tạp chí đang mở!
Không biết gió tà từ đâu thổi cuốn tạp chí này tới khiến bìa nó dán chặt lên cửa thủy tinh. Ánh sáng nơi này không tốt, hơn nữa bên ngoài lại tối om, Úc Dạ Bạc nhìn căng cả mắt mà chỉ thấy được khuôn mặt phóng lớn của người đàn ông, giống như có người đang đứng ngoài cửa khiến cho kẻ khác phải sợ.
Úc Dạ Bạc nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận an toàn mới cẩn thận lấy cuốn tạp chí dọa người xuống.
Ánh sáng trước mắt hòa cùng với tiếng gió thét gào ảnh hưởng rất lớn tới các giác quan của con người, cậu cầm cuốn tạp chí lên nhưng vẫn không nhìn thấy được trên đó viết gì, chỉ đành tạm cất gọn vào.
Sau đó cậu từ từ đi đến đuôi xe, định xem thử còn manh mối nào khác nữa không.
Đám quỷ bóng đèn chỉ đơn giản là nhìn cậu chằm chằm, không có ý định lên cơn giết người, hơn nữa dường như lần này bên trong toa xe không có con quỷ nào khác.
Vì thế Úc Dạ Bạc giống như mặt trời, đội theo hai chiếc “đèn pin hoa hướng dương” quái dị đi thẳng về phía đuôi xe.
Thậm chí còn khiến khung cảnh kinh dị trở nên mắc cười.
Tuy nhiên Úc Dạ Bạc lại không hề để ý rằng, mặc dù bên trong toa xe không có quỷ nhưng bên ngoài lại có một con, ở ngay bên phải cậu!
Hai bàn tay đẫm máu bò trên vách xe, một người đàn ông với nửa thân trên đang từ từ di chuyển theo cậu bò về phía trước, mỗi khi nó bò qua một cánh cửa thì sẽ để lại một vệt máu chảy dài trên khung kính!
Ngay khi Úc Dạ Bạc đi tới chỗ giao nhau giữa hai toa tàu thì vừa lúc đoàn tàu rẽ lái, khiến cậu suýt chút bị tấm sắt dưới chân làm ngã.
Cũng may cậu nhanh tay lẹ mắt bám vào xích sắt bên cạnh, hơn nữa còn mau chóng nhặt điện thoại rơi dưới đất lên.
Không đúng, lấy đâu ra chỗ rẽ?
Úc Dạ Bạc bị lặp đi lặp lại ở ga Lam Tường ba bốn lần nên nhớ rất rõ đường đi đều thẳng băng, cũng không có chỗ cho tàu rẽ lái.
Chẳng lẽ nơi này đã không còn là trạm ga kia nữa?
Cậu đã rời khỏi ga Lam Tường?
Đúng lúc tiếng loa thông báo trên tàu lại vang lên.
“Ting…Tong… Trạm tiếp theo… Trạm Trung tâm mua sắm Bắc Hoàn… Tàu sẽ… mở cửa bên phải… quý khách xuống tàu vui lòng… chuẩn bị…!!!”
Cuối cùng cũng rời khỏi trạm Lam Tường! Nhưng Úc Dạ Bạc còn chưa kịp vui mừng thì giọng nói kia cũng biến thành giọng nam thô khàn, hơn nữa chữ cuối vặn vẹo biến âm xen lẫn tiếng gió thét gào giống như là tiếng quỷ rít, khiến cho người ta không rét mà run.
Tàu điện ngầm bắt đầu giảm tốc độ. Một nhà ga sáng trưng khác xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe.
Trên cột có in bảy chữ lớn màu xanh đậm “Trạm Trung tâm mua sắm Bắc Hoàn”.
Ban nãy Úc Dạ Bạc đã xem biển báo nên nhớ rất rõ, đây chính là trạm tiếp theo của Lam Tường.
Cho nên nhiệm vụ lần này giống như trò chơi vượt ải, chỉ cần liên tục lên xuống mỗi trạm, sau đó khiêu chiến với những con quỷ khác nhau trên tàu là có thể đến nhà ga?
Nếu đúng là vậy thì cũng không khó, Úc Dạ Bạc thầm nhẩm tính, mỗi lần dừng trạm từ ba đến năm phút, tuyến đường đến ga cuối cùng có khoảng mười trạm, bỏ đi thời gian chậm trễ ở ga Lam Tường thì thời gian khá dư dả.
Tuy Úc Dạ Bạc không có Tần Hoài Chu nhưng vẫn có điện thoại trong người, còn có cả một đống thẻ đạo cụ nữa. Đánh không lại thì có thể chuồn, chuồn không được thì dùng bùa định thân, cầm cự khoảng ba, năm phút để lao xuống tàu cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua ở đây còn có hai điều cậu chưa hiểu. Thứ nhất, xem ra những hành khách quỷ sẽ không gây thương tổn đến người làm nhiệm vụ, ngay cả khi Úc Dạ Bạc đối mặt với họ, thậm chí đi tới đi lui giữa tàu điện ngầm cũng không bị bắt.
Dường như thứ giết người thực sự chính là truyền thuyết đô thị tàu điện ngầm, hơn nữa các loại truyền thuyết sẽ thông qua đủ loại phương thức nhắc nhở người làm nhiệm vụ.
Ví dụ như nữ quỷ xuất hiện trong bảng quảng cáo kia, lại ví dụ quỷ ảnh của đám hành khách vốn dĩ không có bóng.
Vậy sự xuất hiện những hành khách quỷ là có ý gì, chỉ đơn giản là dùng để dọa người chơi sao? Dọa người mới có thể không thành vấn đề, nhưng hù dọa Úc Dạ Bạc – streamer game kinh dị thân kinh bách chiến thì hiển nhiên là không có tác dụng.
Tốt xấu gì cậu cùng là một tuyển thủ làm nhiệm vụ khó, không lẽ app Nhiệm vụ kinh dị lại khinh thường cậu đến thế?
Thứ hai, cũng là vấn đề khiến Úc Dạ Bạc chú ý nhất, rốt cuộc Tần Hoài Chu đã đi đâu? Đây chính là nhiệm vụ nuôi dưỡng của anh, chẳng lẽ app bắt cậu đi rồi thả Tần Hoài Chu? Dựa theo mấy nhiệm vụ trước thì app luôn muốn bọn họ hợp tác mới có thể rời đi được mà.
Tuy nhiên nghĩ kĩ lại thì… Thiết lập của tên Tần nào đó rất giống con trai ruột của app, không chừng con app sẽ làm ra chuyện này thật.
Trong lúc cậu còn suy tư, đoàn tàu đã dừng lại, đèn trong toa xe lại thắp sáng, đám hành khách với cặp sáng như đèn xe cũng biến mất tăm.
Khung cảnh trước mặt lại biến về khoang tàu sạch sẽ không một bóng người, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Đã dừng ở… Trung tâm mua sắm… Bắc Hoàn… Hành khách xuống xe vui lòng lưu ý… khoảng cách… giữa tàu và… sân ga… Welcome to……”
Tiếng loa nhắc nhở thô khàn vang lên, cửa của toa tàu lại mở ra thêm lần nữa.
Úc Dạ Bạc cũng không biết rằng, con quỷ bên ngoài vách xe bò theo cậu suốt cả đường đi đang đứng ngay bên ngoài cửa!
Nửa dưới của gã nằm dưới đường ray tàu điện, nửa trên ở bên ngoài, vẻ mặt dữ tợn, cơ thể dính đầy máu me, một đống máu loãng từ bên thắt lưng xối ra ngoài, đoạn nhỏ tí tách dưới đường ray.
Gã lẳng lặng nằm úp sắp, bày ra dáng vẻ dữ tợn chờ Úc Dạ Bạc, nhân lúc cậu không chú ý sẽ kéo cậu vào khe hở, để tàu điện ngầm nghiền nát thân cậu, khiến cậu cũng được nếm chịu đau đớn bị xẻ đôi thắt lưng.
Nhưng gã chờ mãi cũng chẳng thấy người nào đi xuống, ngay lúc gã đang ngẩn người, bộp một tiếng, sau lưng con quỷ có thêm một tấm bùa định thân.
Trước khi xuống tàu Úc Dạ Bạc đã mở quyển tạp chí kia ra, rốt cuộc cậu cũng có thể nhìn thấy rõ nó dưới ánh đèn sáng ngời. Cuốn tạp chí này tên là “Chuyện lớn nhỏ thành phố Y”, giống như tên của tạp chí, mỗi tuần sẽ đăng một vài sự kiện lớn nhỏ của thành phố Y.
Lớn thì kinh tế dân sinh, nhỏ thì scandal ngôi sao các kiểu, còn có đủ thể loại khác.
Và trang tạp chí mở ra là bài báo về sự cố vừa mới phát sinh vài ngày trước, “Người bị kẹp chết ở ga tàu điện ngầm Trung tâm mua sắm Bắc Hoàn”.
Úc Dạ Bạc cũng từng nghe qua sự kiện này, rôm rả trên mạng suốt hai ngày nay.
Nói một cách đơn giản thì một người đàn ông chạy vội đến ga tàu điện ngầm. Gã giống như kẻ mất trí, thấy cửa tàu điện đã đóng rồi còn cố tình vượt qua thanh chắn an toàn đang khép hờ, do đó khoảnh khắc khi tàu điện ngầm khởi động, cơ thể gã bị nghiền nát thành hai nửa.
Hình ảnh vô cùng máu me kinh dị, dọa tất cả mọi người đang đứng có mặt ở đó sợ kinh hồn, một vài video và hình ảnh bị tung lên mạng. Cũng chính bởi vẻ mặt thống khổ dữ tợn của người đàn ông và đống máu tươi nội tạng tung tóe trên trục đường ray đã khiến cả cộng động mạng xôn xao.
Nơi được nhắc tới trong bài chính là trạm “Ga tàu điện ngầm Trung tâm mua sắm Bắc Hoàn” bây giờ! Cho nên dựa vào suy đoán trước khi quỷ xuất hiện sẽ có nhắc nhở, Úc Dạ Bạc lập tức nghĩ ngay đến việc con quỷ kia đang ngồi xổm trước cửa đợi mình.
Cậu đã đoán được âm mưu của nó.
Vì vậy cậu đi vòng xuống từ toa xe phía sau, đánh lén con quỷ này trước, ngay khi tàu điện khởi động lại bồi cho nó thêm một phát đạp xuống trục đường ray, khiến cho nó trở thành bãi thịt vụn.
Kế hoạch giết quỷ thành công.
Là do bản thân vội vàng hấp tấp nên chầu các cụ thì thôi đi, thế mà lại còn muốn kéo người khác chết cùng?
Tiễn con quỷ đi, Úc Dạ Bạc lại tiếp tục quan sát bốn phía, phát hiện thời gian ở đây cũng rơi vào hỗn loạn. Lúc thì giờ , lúc thì giờ , lúc lại giờ , hơn nữa cũng không nhìn thấy thời gian của chuyến tàu tiếp theo.
Còn về điện thoại của cậu, thời gian hiển thị vẫn là giờ.
Hai phút sau chuyến tàu tiếp theo tới, Úc Dạ Bạc thong thả bước lên tàu.
Cũng giống như hai lần trước, trên tàu xuất hiện đủ loại hành khách quái dị, tuy nhiên những kẻ này vẫn không giống hành khách trên chuyến tàu cũ.
Úc Dạ Bạc chỉ lừa một chút đã dễ dàng giải quyết xong nữ quỷ kinh khủng gọi điện thoại đến hỏi cậu đang ở trạm nào, sau đó lại xuống một trạm mới rồi tiếp tục lên tàu.
Kế đó cậu lên một chuyến khác, lần này không còn xuất hiện cảnh quỷ đánh tàu điện ngầm tuần hoàn dừng ở một trạm.
Úc Dạ Bạc vốn còn tưởng rằng chỉ cần tiếp tục như thế thì cậu có thể nhanh chóng ra ngoài, nhưng hiển nhiên nhiệm vụ không hề đơn giản như cậu nghĩ, bắt đầu từ lần thứ tư, mọi chuyện bỗng trở nên quái dị hẳn.
Từ biển báo nhà ga thì điểm xuất phát là ga Lam Trường, điểm dừng tiếp theo là ga Bắc Hoàn, tiếp đó là ga Đông Minh, Tây Nhân, trạm thứ tư là ga Vân Cổ, kế đó là ga Tả Môn.
Nhưng thực tế sau khi Úc Dạ Bạc lên tàu từ ga Tây Nhân thì đám quỷ hành khách trên toa bỗng ít đi hẳn, cả đám sầm mặt không có biểu tình.
Ngay khi màn hình thông báo hiển thị tên ga tiếp theo, Úc Dạ Bạc bỗng kinh ngạc trợn to mắt.
Cậu đã trở về nơi lên tàu cùng Tần Hoài Chu!
“Trạm nghĩa trang.”
Ba chữ to đùng dán trên cây cột bên ngoài, chữ viết màu đỏ vô cùng tiêu chuẩn, từng nét rõ ràng, thực sự giống như đang cười vào mặt cậu.
Cậu đoán sai rồi, rất có khả năng cậu vốn chưa từng rời khỏi nơi này!
Nhớ tới những hành khách đang đứng trên tàu, nhớ tới chỗ trống kia, đột nhiên trong đầu Úc Dạ Bạc nảy lên một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.
Chẳng lẽ… cậu cũng chết rồi?