Hửm???
Hóa ra anh nghe thấy à?
Tức thì, Úc Dạ Bạc giống như một chú mèo bị túm lấy chiếc đuôi nhỏ, bên má bị Tần Hoài Chu hôn một cái lập tức trở nên đỏ bừng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Tần Hoài Chu bị thương nặng, nếu không phải sau khi anh trở về điện thoại bên cạnh xuất hiện một biểu tượng hấp hối thì cậu còn muốn nghi ngờ có phải tên này lại giả vờ chơi trò khổ nhục kế với mình hay không.
Còn nữa, cái gì gọi là không được đổi ý? Bình thường cậu là kẻ hay hứa lèo sao? Cậu có phải loại người không giữ lời hứa không? Hả?
Hiển nhiên Úc tồi không có cái nhìn khách quan về bản thân.
Tuy nhiên, những người khác sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng cậu thì có thực sự có thể.
“Hey, anh nhìn người kia xem, có phải trên người dính máu không?”
“Đờ mờ, còn ôm cả một bộ váy cưới, mẹ ơi, đáng sợ quá đi mất!”
“Chậc chậc, là quay video Douyin đúng không? Cái gì mà vương phi mặc váy cưới bị bạo quân vứt bỏ, vừa ôm váy cưới vừa chảy huyết lệ.”
“Ha ha ha, mấy người tính làm tôi cười chết à, cũng hợp lý lắm, nhưng người ta là con trai đấy mấy ông nội ạ.”
“Thì con trai mặc nữ trang chứ sao, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ấy đẹp trai thật, đúng gu mị luôn.”
“Chúng ta có nên đi xin acc Douyin rồi follow không?”
Trên người Úc Dạ Bạc không chỉ dính đầy máu tươi của Tần Hoài Chu mà còn ôm bộ váy cưới và khăn voan trùm đầu màu đỏ, cậu đi về phía cửa tàu điện ngầm, hấp dẫn sự chú ý của bao người. Xung quanh vang lên tiếng bàn tán của quần chúng hóng hớt, có người còn lấy điện thoại bắt đầu quay phim.
Mặc dù sau khi xong việc app sẽ xóa sạch hình ảnh và ký ức của bọn họ, nhưng để tránh phiền toái, Úc Dạ Bạc vẫn nhanh chóng chuồn khỏi nơi này.
Cậu trở về nhà, nhân dịp mẹ già không có ở đây vọt nhanh vào phòng tắm, sau đó xử lý toàn bộ đống quần áo dính máu.
Niếp Nhi bay qua hỏi: “Úc công tử, Tần công tử thế nào rồi?”
Tiểu U Linh tròn vo cũng lăng xăng chạy qua, trên mặt lộ ra vẻ mặt “? _?”, giống như là đang quan tâm Tần Hoài Chu.
“Anh ấy đã quay trở về trong máy nghỉ ngơi.” Úc Dạ Bạc vừa lau tóc vừa lấy điện thoại ra nhìn, phía sau tên Tần Hoài Chu vẫn còn biểu tượng hấp hối.
Dựa theo tình huống mất bốn mươi tám giờ làm lạnh mới khôi phục của bộ xương nhỏ trước đó, lần này Tần Hoài Chu bị thương nặng như thế cũng phải mất mấy ngày mới có thể phục hồi.
Tuy nhiên với Úc Dạ Bạc mà nói, cho dù có như thế nào đi chăng nữa… có thể phục hồi như cũ là tốt rồi.
Có trời mới biết cậu đã đau khổ thế nào khi tưởng rằng Tần Hoài Chu sẽ chết, quả thực còn muốn suy sụp hơn cảnh tận thế.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng cậu bỗng vang lên một giọng nói, cậu nguyện ý làm hết thảy, chỉ cần Tần Hoài Chu có thể tỉnh lại.
Từ nhỏ Úc Dạ Bạc đã không phải là người đa sầu đa cảm, điểm gây cười và rơi nước mắt đều cực thấp, các loại trò chơi phim ảnh cảm động đều có thể bị cậu chửi bới thành phim hài.
Tiêu chuẩn: Niềm vui và nỗi buồn của con người liên kết với nhau, nhưng tôi chỉ thấy chúng ồn ào và thừa thãi JG
Cho nên từ trước tới giờ Úc Dạ Bạc chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại khóc vì kẻ khác. Trong khoảnh khắc đó, cậu hối hận vì đã tải app Nhiệm vụ kinh dị, hối hận vì nhất thời bất cẩn bị quỷ dụ dỗ đến bên cạnh sân ga, cũng hối hận vì lúc trước đã không đồng ý với lời thổ lộ của Tần Hoài Chu.
Cậu bỗng hiểu ra lòng mình.
Đối với cậu mà nói, Tần Hoài Chu là người cực kỳ quan trọng.
Cậu cũng thích anh.
Tất nhiên, bây giờ người đó là bạn trai của cậu.
Úc – không có kinh nghiệm yêu đương – độc thân từ trong bụng mẹ – Dạ Bạc sờ tên của Tần Hoài Chu trên màn hình điện thoại, giống như một đứa học sinh tiểu học đang yêu sớm, đáy lòng vui vẻ lạ thường, tưởng như muốn vỗ cánh bay lên trời.
Tuy nhiên ngoài mặt cậu lại giả vờ, không dám để lộ một chút biểu cảm nào, còn ra vẻ mạnh mẽ không sao ném điện thoại sang một bên.
“Được rồi, mọi người đi chơi đi, tôi đi ngủ một lát, nhớ giúp tôi đóng cửa lại.”
“Khoảng , giờ chiều mẹ tôi sẽ trở về, mọi người chú ý, tới lúc đó phải trốn cho kỹ.”
Tiểu U Linh mập mạp thì không cần bàn, nhưng bộ xương nhỏ và quỷ váy cưới đáng sợ như thế, nếu để Úc nữ sĩ nhìn thấy thì toi.
Úc Dạ Bạc nói xong đóng cửa phòng lại, chờ khi cánh cửa vừa đóng, cậu lập tức nhặt điện thoại lên, đặt ngay ngắn ở bên cạnh gối, phòng khi Tần Hoài Chu nhắn tin mà lại không biết, sau đó mới thay quần áo nằm xuống giường ngủ.
Song cậu lại không ngờ đám thẻ đạo cụ đang tám rôm rả về mình.
“Nhóm chat chống Tần Hoài Chu”:
[Chủ nhóm chat] Bộ Xương Nhỏ: “Grao o o o, grao o o!” (Ánh mắt chủ nhân thật dịu dàng! Chủ nhân đẹp quá xá đẹp, thích chủ nhân nhất!)
[Quản trị viên] Tiểu U Linh: “v!” (Đồng ý!)
[Chủ nhóm chat] Bộ Xương Nhỏ: “Gru gru grao grao grao o!” (Nhưng đã xảy ra chuyện gì thế? Tần xấu xa đâu rồi, không phải hắn thích dính lấy chủ nhân nhất sao? Đúng thật là không biết xấu hổ)
Phương Vân Thư và Niếp Nhi chứng kiến toàn bộ mọi chuyện đứng ra giải thích: “Tần công tử bị trọng thương, hiện đang tĩnh dưỡng.”
[Chủ nhóm chat] Bộ Xương Nhỏ:!! Áuuuu (Tin tốt, cơ hội tranh sủng đến rồi!)
[Thành viên nhóm] Phương Vân Thư và Niếp Nhi dội cho nó một gáo nước lạnh: “Bọn họ ở đang ở bên nhau.”
[Chủ nhóm chat] Bộ Xương Nhỏ:?
[Chủ nhóm chat] Bộ Xương Nhỏ:??
[Chủ nhóm chat] Bộ Xương Nhỏ:???
Cái đầu nho nhỏ, nghi hoặc to to.
[Quản trị viên] Tiểu – cái gì cũng biết – sáng sớm đã ôm đùi – U Linh: ~ = ~ (Xoa đầu, xin nén bi thương)
[Chủ nhóm chat] Bộ Xương Nhỏ: Hức! (Tiếng khóc)
[Thành viên nhóm] Phương Vân Thư và Niếp Nhi: “Còn nữa, có thể đổi tên nhóm chat được không?”
Bọn họ thật sự không muốn tranh sủng, cảm ơn!
Úc Dạ Bạc ngủ đến tận chiều mới tỉnh, tinh thần và thể lực đã khôi phục khá nhiều, việc đầu tiên khi vừa mới mở mắt là nhìn xem người đàn ông đã trả lời tin nhắn chưa.
Khung chat trống rỗng, biểu tượng hấp hối vẫn còn, xem ra thật sự phải cần mất mấy ngày mới có thể khôi phục được.
Úc Dạ Bạc chuyển sang mở thanh nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ nuôi dưỡng lần này vẫn là một biểu tượng hình đĩa CD, nhưng mang màu xanh đậm, có tên là [Quái đàm của Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu].
Nội dung là để kỷ niệm tình cảm trong sáng bền chặt giữa hai người và mấy chuyện linh tinh nhảm nhí, không có ý nghĩa gì cả.
Trái lại Úc Dạ Bạc khá để ý tới tin nhắn thần bí mà Tần Hoài Chu nhận được, nó nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này là anh có thể mở khóa tất cả thuộc tính.
Không biết là thật hay giả.
Tuy nhiên những phần thưởng dành cho Tần Hoài Chu thì phải cần anh tỉnh lại mới có thể nhìn thấy được. Bảng thuộc tính bên này của Úc Dạ Bạc vẫn trong trạng thái bị che mờ một nửa, cho dù tò mò đến đâu thì cũng phải chờ anh tỉnh rồi tính tiếp.
Trong lúc chờ Tần Hoài Chu trở về, Úc Dạ Bạc cũng không rảnh rỗi. Cậu vẫn còn đem lòng nhớ thương album kinh dị nào đó đang chạy nhong nhong bên ngoài, ngày đó vì vội vàng cứu Tần Hoài Chu nên cậu mới phải nhanh chóng rời khỏi ga tàu điện ngầm, chưa kịp thu thập Lý Như Thị.
Đám quỷ quái khác thì thôi đi, nhưng thằng gấu con này lại chính là đầu sỏ hại Tần Hoài Chu ra nông nỗi này.
Mỗi khi nghĩ tới là Úc Dạ Bạc lại lên cơn.
Hơn nữa nếu để mặc kệ thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại nữa, so với việc bị quỷ giết chết luôn, loại thủ đoạn vây nhốt người khác ở trong ga tàu điện ngầm càng tàn nhẫn hơn nhiều.
Ngay cả khi không có quỷ thì chỉ riêng hoàn cảnh yên tĩnh không một bóng người thôi cũng có thể khiến người ta phát điên.
Người làm nhiệm vụ nữ kia có thể kiên trì suốt mười ba ngày đã là rất giỏi.
Vì vậy ngày hôm sau, cậu dẫn theo đám thẻ đạo cụ còn lại khởi hành, tính toán thời gian lên tàu ở trạm cuối.
Đúng giờ đến ga Lam Tường, nhưng cậu lại không bị kéo vào thế giới tàu điện ngầm kinh khủng. Úc Dạ Bạc kiên nhẫn ngồi mấy vòng tàu điện ngầm, lắc qua lắc lại ở đầu toa và cuối toa, song Lý Như Thị vẫn không xuất hiện.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba,… Bốn ngày liên tiếp, tất cả đều giống như vậy.
Sao lại như thế này nhỉ, chẳng lẽ Lý Như Thị kia không tính trả thù cậu? Cậu còn gào vào mặt nó “Mẹ mày chết rồi” kia mà, đến nước này mà vẫn không cảm thấy tức hả?
Vấn đề này khiến cho Úc Dạ Bạc cảm thấy hơi nan giải, bởi vì nếu Lý Như Thị không có ý định trả thù cậu thì cậu thực sự không có cách nào để nhìn thấy nó.
Con quỷ này cũng quá khác loài, không lẽ cậu phải chủ động kéo nó vào không gian linh dị?
Trừ khi… cậu có cách dụ rắn ra khỏi hang.
Lý Như Thị muốn tìm mẹ, đoán chừng chỉ xuống tay với phụ nữ, hơn nữa từ miêu tả của câu chuyện thì còn phải là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cậu đi đâu để tìm một người phụ nữ xinh đẹp? Mà kể cả khi có tìm được đi chăng nữa nhưng có ai sẽ đồng ý làm chuyện nguy hiểm như này sao? Vả lại cũng không có cách nào cam đoan chắc chắn cậu có thể vào không gian linh dị cùng người kia. Nếu cô ấy đi vào mà cậu ở ngoài thì có khác gì hại con nhà người ta?
Ngay lúc cậu đang chìm vào suy tư, đột nhiên Phương Vân Thư và Niếp Nhi nêu ý kiến: “Úc công tử, chúng tôi có một cách.”
“Hai người muốn đi?”
Úc Dạ Bạc nhìn đầu người và bộ váy cưới đỏ đang bay trước mặt. Công bằng mà nói thì chắc hẳn lúc còn sống Niếp Nhi cũng là một người cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, môi anh đào, đường nét tinh tế. Nhưng bây giờ mặt mày lại không chút huyết sắc, thất khiếu đổ máu, cho dù là đứa ngu cũng biết cô không phải người, có thể lừa nổi thằng gấu con kia hay sao?
“Không, là cậu.”
Úc Dạ Bạc:?
Úc Dạ Bạc: “Mấy người lặp lại lần nữa?”
Phương Vân Thư và Niếp Nhi lấy máy tính bảng mà Úc Dạ Bạc mua cho mình ra, thuần thục mở Taobao, chỉ vào bộ đồ cổ trang trên màn hình: “Bọn tôi vừa xem qua rồi, bộ này rất giống với quần áo ở triều đại của chúng tôi. Nếu công tử mặc bộ đồ này vào, cộng thêm để chúng tôi trang điểm một phen thì nhất định đứa quỷ nhỏ kia sẽ coi cậu thành mẹ mình.”
Úc Dạ Bạc nhìn bộ đồ màu xanh ngọc của phụ nữ thời Mãn Thanh trên màn hình, bày ra vẻ mặt kháng cự: “…”
Nhưng cậu cũng không nghĩ nổi ra cách gì khác để câu thằng quỷ nhỏ kia ra, cuối cùng chỉ đành chốt đơn đặt hàng.
Phương Vân Thư và Niếp Nhi còn nhân cơ hội đòi mấy cây trâm, vô cùng vui vẻ.
Bởi vì là số đo cho nam nên quần áo phải đặt may, chờ ba ngày mới có hàng.
Úc Dạ Bạc thay quần áo, đội tóc giả, bị hai nữ quỷ kéo đến trước bàn trang điểm của mẹ, cả người bỗng dưng cảm thấy tê dại.
Trái lại Phương Vân Thư và Niếp Nhi rất vui vẻ, hi hi ha ha thảo luận nên vẽ trang điểm kiểu gì cho Úc Dạ Bạc, hai vật nhỏ kia cũng chạy qua góp vui.
Một đứa ngồi xổm trên bàn, một đứa lăn tới bên chân.
Úc Dạ Bạc cảm thấy uy tín làm chủ nhân của mình đã mất hết sạch!
Mặt cậu lạnh tanh suốt cả quá trình, khuôn mặt dưới lớp phấn nền đã đen như đít nồi, cuối cùng bởi vì thật sự không đành nhìn thẳng vào bản thân bị tô son đánh má nên cậu lựa chọn nhắm mắt đi ngủ.
Chờ tới khi Phương Vân Thư đánh thức cậu, Úc Dạ Bạc nhìn vào trong gương, bị dọa sững sờ không khép nổi miệng.
Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi ngay ngắn trong gương, làn da “cô” trắng hơn tuyết, mi như tinh nguyệt, hai má trơn bóng không tỳ vết, còn cả đôi mắt màu trà sáng ngời đang ngập tràn kinh ngạc.
Mái tóc đen được cuộn tròn trên đỉnh đầu, tuy rằng chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc nhưng lại toát vẻ xinh tươi nhã nhặn, một nụ cười thôi cũng đủ khiến cho con người ta mê muội.
Quả thực giống hệt như mấy người đẹp khuynh nước khuynh thành bước ra từ tranh, thanh cao lạnh lùng như ngọc, lạnh lùng xa cách như hoa Tiêu Dao.
Ngay cả bản thân Úc Dạ Bạc cũng phải thốt lên một câu cảm thán: “Trâu bò.”
Cậu cũng không nhận được ra bản thân.
Trước kia mỗi lần Úc thẳng nam lướt qua mấy video bên B trạm còn tưởng rằng đó là hiệu ứng đặc biệt hoặc chỉnh sửa hậu kỳ bằng phần mềm.
Mãi đến lúc này mới biết, tà thuật châu Á, đúng là danh bất hư truyền.
Phương Vân Thư ngăn lại bàn tay đang muốn sờ mặt của Úc Dạ Bạc, Niếp nhi cười nói: “Đừng lau mất lớp trang điểm. Tất cả những thứ này cũng không phải đều là công lao của chúng tôi, chủ yếu là công tử cậu xinh đẹp sẵn rồi, nếu đặt ở triều đại của chúng tôi, cậu chắc chắc đã là mỹ nam đứng đầu. Không biết bao nhiêu cô gái sẽ bị cậu làm cho si mê.”
Phương Vân Thư làm một động tác tỏ vẻ đồng tình.
Úc Dạ Bạc: “…”
Sau khi được khen đáng yêu thì lại được khen xinh đẹp, cậu không thấy vui chút nào hết, có được không!
Xử lý xong việc tạo hình trang điểm, cậu lái xe ra khỏi cửa, từ giây phút bước xuống xe đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Không ít người đều đang hạ giọng bàn tán.
“Wow, chị gái kia xinh thật đấy.”
“Là người mẫu à? Dáng người cao ghê.”
“Dáng người chị gái quá đẹp, hu hu hu, hâm mộ chết mất!”
“Áu áu áu, đây là nhan sắc xinh đẹp gì thế hả, mọi người có ai biết không? Tôi muốn follow chị ấy!!”
Từng câu “người đẹp”, “chị gái” khiến Úc Dạ Bạc nghe qua cảm thấy rất mất tự nhiên. Cậu sợ bị người quen bắt gặp nêm chỉ dám cúi đầu che mặt phi như bay vào ga tàu điện ngầm.
Cũng may vào thời buổi này, cho dù là làm trò hề, mặc Hán phục, quay clip ngắn hay khiên vũ bên đường đều có rất nhiều, độ tiếp thu của mọi người xung quanh với “bộ trang phục kỳ quái” của cậu cũng cực cao. Tuy rằng nhân viên ga tàu điện ngầm cảm thấy tò mò nhưng cũng không ngăn cản cậu đi vào.
Nhưng khi Úc Dạ Bạc quẹt thẻ, đột nhiên có một ông chú hèn mọn đáng khinh tiến sát lại gần, dùng giọng điệu “cô đừng có mà không biết điều” híp mắt: “Anh nói này người đẹp, có thể cho anh xin Wechat không? Một tháng anh cho cưng . tệ, còn mua cả túi xách cho em, đảm bảo sẽ đối xử tốt với em hơn thằng đàn ông cũ. Nếu em sinh con cho anh, anh còn có thể cho em thêm mấy chục nghìn tệ, thế nào?”
Úc Dạ Bạc nhìn ông chú hói đầu béo phì trước mặt, bị sự ghê tởm làm cho sặc nước miếng, mặt mày lạnh tanh trừng mắt lườm gã một cái, nhả ra một chữ: “Cút!”
Ông chú còn chưa từ bỏ ý định: “Giả đò ngây thơ cái gì, tôi nói cho cô biết…” đoạn muốn sờ đùi cậu, kết quả bị Úc Dạ Bạc hất tay đẩy xuống đất.
Gã dê xồm bị hất ngã xuống đất lập tức đau đớn thét to, gã cảm thấy cái mông mình sắp nứt vỡ đến nơi rồi.
“A a a a a!”
Hơn một trăm điểm lực bộc phát này cũng chỉ có Tần Hoài Chu mới chịu đựng được.
Một người bình thường? Ngày mai có thể lăn khỏi giường đã là giỏi lắm rồi.
“Mẹ kiếp cô đánh tôi! Con mẹ nó cô dám đánh tôi?” Ông chú tức giận bắt đầu lớn tiếng la hét, chỉ tay vào Úc Dạ Bạc: “Đánh người! Đánh người rồi!”
Tuy nhiên, ngay lập tức có một em gái đứng ra: “Cái gì cơ, tôi vừa nhìn thấy ông muốn sờ mông của chị gái này mà!”
Một nam sinh khác cũng nói: “Tôi cũng thấy, cái đồ già rồi còn mất nết!”
Đám đông vây xem nhao nhao lấy điện thoại ra chụp ảnh: “Anh trai, yếu thì đừng có ra gió. Con gái người ta chỉ đẩy anh có một cái mà anh đã ngã xuống đất, không muốn mặt mũi nữa à?”
“Vừa nãy tôi đã quay video rồi, là ông muốn sàm sỡ chị gái kia, tôi đã báo cảnh sát, ông cứ chờ lên đồn uống nước chè đi!”
“Đúng thế, sao sức chị gái đấy có thể lớn như thế được? Nhặt liêm sỉ lên đi, tính ăn vạ với người đẹp chắc.”
Sự thật chứng minh đôi khi con gái còn thích nhìn gái đẹp hơn cả con trai.
Thậm chí còn có người xum xoe.
“Người đẹp, cô không sao chứ? Có muốn tôi đưa cô về nhà không?”
“Người đẹp người đẹp, cô có bị thương không? Có cần tôi gọi cho giúp không?”
Ánh sáng chính đạo chiếu rọi muôn nơi.
Úc Dạ Bạc: “…”
Hóa ra vẻ ngoài xinh đẹp còn có chỗ tốt sao?
Cậu thật sự không ngờ luôn.
Úc Dạ Bạc xua tay từ chối ý tốt của mọi người, vội vàng lên tàu điện ngầm, không thể đến trễ được.
Lần này có sự khác biệt rõ ràng so với mấy lần trước. Khi tàu di chuyển đến gần trạm Lam Tường, cậu bỗng bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, giống như là bị thứ gì đó đáng sợ nhìn chằm chằm, sởn cả tóc gáy.
“Nó đến rồi sao?”
Vừa mới dứt lời, hành khách xung quanh đồng thời biến mất.
Cậu bị lừa!
Úc Dạ Bạc lập tức đứng dậy, lấy búa giấu trong tay áo đập vỡ cửa kính, đúng lúc đoàn tàu dừng lại, cậu lập tức lao từ tấm kính vỡ nát nhảy ra bên ngoài.
Đợi đến khi đoàn tàu rời đi, cậu bèn thấy được cỗ kiệu trong truyền thuyết!
Chiếc kiệu giống hệt như miêu tả trong quái đàm, mang một màu xanh lá cây u ám. Bốn tên khênh kiệu có vẻ cao hơn miêu tả trong quái đàm, ít nhất cũng phải mét chín, cơ thể trắng đến phát xanh, vẻ ngoài cũng rất quái dị.
Chỉ thấy khuôn mặt phủ đầy phấn trắng treo một nụ cười quái gở, bước chân lắc lư trái phải khá lố, ngay cả tròng mắt cũng lắc lư theo, cực kỳ giống mắt búp bê có thể xoay tới xoay lui!
Ngay khi bọn họ di chuyển tới gần, Úc Dạ Bạc phát hiện, bốn người này đúng thật là không giống con người, mà càng giống như hình nhân làm bằng giấy
Bọn chúng là người giấy!
Tóc gáy Úc Dạ Bạc dựng thẳng, lập tức triệu hồi quỷ váy cưới và bộ xương nhỏ, còn chuẩn bị sẵn thêm mấy tấm thẻ định thân, nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu không rời mắt.
Cỗ kiệu được bốn người khiêng vững vàng đặt dưới đất, theo một cơn gió thổi qua, rèm kiệu bị xốc lên, bên trong xuất hiện bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của một đứa nhỏ.
Ngay khi Úc Dạ Bạc đang hết sức chăm chú phòng bị thì trong kiệu bỗng vang lên tiếng khóc hu hu non nớt của trẻ con.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến đón con rồi!”