“Bởi vì con thường nhắc tới thằng bé nên có một lần mẹ đến đón con đã tặng cho bạn con một món quà nhỏ, lần tiếp sau đó con theo cầm một cái hộp nói rằng là của người bạn kia tặng cho mẹ.”
“Ồ? Là loại hộp như thế nào ạ? Bên trong có thứ gì?” Úc Dạ Bạc lập tức truy hỏi.
“Mẹ chỉ nhớ rằng đó là một hộp kim loại trông khá bẩn.”
“Vậy mẹ còn giữ cái hộp kia không?”
“Đã mất lâu rồi.” Lúc ấy Úc nữ sĩ cũng không để ý nhiều, chỉ coi như Úc Dạ Bạc quen được với một người bạn có gia cảnh không tốt, sau khi nhận quà cũng không biết phải đặt nó ở đâu.
“Khi đó công việc của mẹ rất bận, một tháng chỉ được nghỉ hai ngày, mỗi ngày đều phải tập luyện đến khuya, hầu như buổi tối đều ở trong đoàn kịch, chỉ sợ không mang về nhà, hơn nữa cho dù mang về thì lần trước chuyển nhà cũng bị mất rồi.”
Trước khi Úc Dạ Bạc học đại học, cả hai mẹ con đều sống trong căn nhà cũ ở huyện. Sau khi cậu thi đậu đại học thì bọn họ mới quyết định định cư ở thành phố Y, bấy giờ mới bán nhà cũ để mua phòng mới ở nội thành, thuận tiện để Úc Dạ Bạc cuối tuần có thể về nhà.
Lúc trước vì tiết kiệm tiền chuyển nhà nên hai mẹ con đã bỏ đi rất nhiều đồ cũ, tất cả đồ đạc bây giờ đều là mua mới.
Đã ba, bốn năm rồi, chắc chắn là không thể tìm được.
Thấy vẻ mặt Úc Dạ Bạc hơi thất vọng, Úc nữ sĩ tò mò hỏi: “Sao tự dưng con lại hỏi cái này?”
Bà biết kể từ sau khi Úc Dạ Bạc bị đuối nước đã không còn nhớ rõ chuyện trước kia, bình thường hai người rất hiếm khi nhắc về, dù sao cũng chẳng phải ký ức vui vẻ gì.
“Không có gì ạ.” Úc Dạ Bạc sợ mẹ nghĩ nhiều. Cậu nhún vai tỏ vẻ không sao hết nói: “Chỉ là đột nhiên con nhớ tới có một người như vậy nên thuận miệng hỏi mẹ.”
“À.” Úc nữ sĩ gật đầu: “Con trai, lát nữa con ăn cơm xong gọi thì nhớ điện thoại cho Tiểu Tần, đã sáu ngày rồi con hỏi thằng bé xem thế nào. Nếu thấy tình huống không ổn thì con bay đến thành phố A nhìn nó một chút.”
Úc Dạ Bạc nghe vậy hơi ghen tị: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con trai ruột của mẹ?”
Tần Hoài Chu ở trong điện thoại vô cùng vui vẻ.
Sắp tới cửa cầu hôn được rồi.
Chờ đến khi Úc Dạ Bạc trở về phòng, Tần Hoài Chu lập tức gửi tin nhắn: “Hửm? Anh Tẫn Thiên?”
Mẹ kiếp, anh nghe thấy được rồi hả! Úc Dạ Bạc lập tức cảm thấy da đầu run lên, giả bộ như không nhìn thấy gì.
Nhưng người đàn ông không buông tha cho cậu, mỉm cười xấu xa nhắn tiếp: “Tiểu Dạ, anh cũng muốn em gọi anh là anh.”
() anh ở đây là “ca ca”
Mặt Úc Dạ Bạc lạnh tanh: “…Được, chờ khi nào anh ra ngoài em gọi cho anh nghe.”
Như thế thì có thể đánh người rồi.
Tần Hoài Chu: “Ok, em nói đấy nhé.”
Dù sao anh cũng chẳng sợ bị đánh.
Da mặt dày là đủ.
“Cho nên… Tần Hoài Chu, có lẽ trước kia hai ta quen nhau sao?”
Tần Hoài Chu: “Anh cũng cảm thấy như vậy.”
Tần Hoài Chu: “Chắc chắn chúng ta chính là trúc mã trúc mã, mệnh trung chí định.”
Tuy rằng không thể loại bỏ trường hợp cùng họ cùng tên, nhưng bản thân cái tên “Tần Tẫn Thiên” không quá phổ biến, vòng giao tiếp của Úc Dạ Bạc rất nhỏ, xác suất gặp người trùng tên là quá thấp.
Tuy nhiên lại có vẻ trùng hợp quá rồi.
Thẻ đạo cụ tôi rút được là người quen trước kia của mình?
Nếu thật sự là anh, vậy rốt cuộc trước kia Tần Hoài Chu là ai? Anh đã chết như thế nào?
Và tại sao bọn họ lại cùng mất trí nhớ? Thế có khác quái hài kịch?
Khiến cho người ta không thể không nghi ngờ ở giữa có uẩn tình…
Úc Dạ Bạc ngồi khoanh chân trên giường, mở WeChat gọi bạn học hacker Đặng Tường: “Đặng Tường, có đó không?”
Lần trước Đặng Tường đã kiếm được khoản hời lớn từ chỗ cậu nên đã liệt cậu vào danh sách khách hàng, đêm hôm khuya khoắt luôn sẵn sàng bốc máy phục vụ.
“Có có. Nhưng ông chủ, tôi phải nhấn mạnh một lần nữa, bây giờ tên tôi là Adonis!”
Từ thời cấp ba Đặng Tường đã không thích tên của mình, vừa quê mùa lại vừa thô tục. Bởi hồi đó trên mạng có trend “Tường” = “Shi” = “Shit” khiến suốt quãng thời gian đi học của hắn bị bạn bè cười nhạo.
Vì vậy, sau khi đi ra nước ngoài hắn đã tự đặt cho mình một tên tiếng Anh, nghe qua có vẻ khá ngầu.
Ông chủ Úc lập tức hào phóng cầm tài khoản của Tần Hoài Chu bắn sang năm chữ số.
“Đặng Tường, giúp tôi điều tra một người.”
Đặng Tường lập tức không lảm nhảm nữa: “Được, không thành vấn đề, ông chủ cứ nói đi! Cậu muốn điều tra ai đây!”
“Vẫn là người chết, tên Tần Tẫn Thiên, chắc là người thành phố Q.” Nếu như quen biết ở nhà họ Ngô vậy thì khả năng cao Tần Hoài Chu cũng là người địa phương: “Sinh năm hoặc …”
Úc Dạ Bạc sinh năm , dựa theo việc Tần Hoài Chu lớn hơn cậu ba tuổi thì không phải sinh năm thì cũng .
“Nhưng cụ thể chết lúc nào tôi cũng không biết, cậu điều tra từ năm đến năm đi.”
Sau đó còn gửi ảnh chụp Tần Hoài Chu mà Úc nữ từng đăng lên vòng bạn bè qua cho Đặng Tường: “Nom giống thế này.”
“Mẹ kiếp, anh chàng này đẹp trai thật đấy, có phải là người mẫu hay minh tinh gì không?”
“Cậu làm xong việc điều tra của mình đi.”
Đặng Tường đồng ý luôn: “Không thành vấn đề, một giờ là giải quyết xong cho cậu.”
So với việc lần trước chỉ có một cái tên, đã thế lại còn không có chữ viết cụ thể thì lần này dễ hơn nhiều.
Nhưng Đặng Tường lại lỡ lời, qua gần hai giờ mới hồi âm: “Úc Dạ Bạc, tôi điều tra rồi, không có.”
“Không có?”
“Đúng, tôi điều tra từ năm đến năm nay nhưng không có ai đủ điều kiện cả, cậu xác định là không sai chỗ nào đấy chứ?”
Úc Dạ Bạc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vậy cậu bỏ điều kiện giống ảnh chụp rồi tra lại đi.”
Mấy tấm thẻ đạo cụ khi còn sống và sau khi chết đều có vẻ ngoài không giống nhau. Bộ Xương Nhỏ không còn da thịt, Phương Vân Thư và Niếp Nhi thì một người không có người đầu một người không có cơ thể, Lý Như Thị gầy thành một bộ thây khô, nói không chừng Tần Hoài Chu cũng có sự khác biệt lớn, đã không thể nhận ra thông qua ảnh chụp, ngược lại làm cho Đặng Tường bị rối.
“Tôi đã thử qua hết rồi, cũng không có.” Từ hồi đại học Đặng Tường đã giúp người khác tra “tài liệu”, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, chỉ cần có tiền là vào việc, căn bản không cần phải nhắc thì hắn cũng tận tâm tận lực phục vụ đến cùng.
“Ngay cả người có họ tên giống cũng không có luôn?”
“Thật ra là có hai người trùng tên họ, nhưng tất cả đều còn sống.”
Thành phố Q nằm ở thủ phủ đông dân nhất miền Bắc, có người cùng tên cùng họ cũng là một chuyện hết sức bình thường.
“Cậu gửi qua đi.”
Nếu Tần Hoài Chu thuộc về loại hình “hoạt tử nhân”, nói không chừng địa phương còn chưa đăng ký giấy báo tử cho anh đâu, vì vậy anh mới được gọi là “hoạt tử nhân”.
“Đã gửi vào mail cậu.”
Úc Dạ Bạc mở mail ra, một người trong đó nhỏ hơn cậu năm tuổi, tuy người còn lại lớn hơn nhưng diện mạo khác biệt quá nhiều, cho dù đi Hàn Quốc một chuyến cũng không thể chỉnh thành dáng vẻ hiện giờ của Tần Hoài Chu.
Quan trọng nhất là, nhìn từ tư liệu tìm kiếm thì mấy ngày hôm trước cái người tên Tần Tẫn Thiên này còn mới mua vé tàu cao tốc đi nơi khác, không có khả năng là Tần Hoài Chu.
“Mở rộng tìm kiếm toàn quốc chưa?”
“Cũng chỉ có thêm năm người, rất hiếm người có tên gọi như này, hai chết ba sống, trong số những người còn sống có cả con gái. Tôi đã gửi email thứ hai cho cậu.”
Úc Dạ Bạc mở ra nhìn thoáng qua, giống như hai người vừa rồi ở thành phố Q, khác biệt rất nhiều so với Tần Hoài Chu.
“Cậu có chắc không?”
“Đương nhiên là chắc.” Đặng Tường tỏ vẻ không vui: “Cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi đấy à?”
“Không.” Úc Dạ Bạc phủ nhận: “Tôi chỉ cảm thấy quá kinh ngạc.”
Thế mà lại xuất hiện tình huống không tra được hồ sơ tử vong.
Chẳng lẽ thật ra Tần Hoài Chu còn chưa chết, tất cả chỉ là dự báo tử vong? Cho nên thuộc tính “hoạt tử nhân” muốn ám chỉ anh vẫn đang còn sống nhưng sắp chết sao?
Nhưng cho dù là vậy thì cũng phải tra được tài liệu còn sống của anh chứ.
Huống chi Úc nữ sĩ có thể chứng minh Tần Hoài Chu đã từng tồn tại.
Đúng rồi, Úc Dạ Bạc đột nhiên nghĩ ra: “Vì sao mẹ em lại nói trước giờ chưa từng nhìn thấy anh?”
Mặc dù khi ấy Úc Dạ Bạc đang ở nhà họ Ngô, nhưng mỗi khi Úc nữ sĩ có cơ hội là sẽ gọi điện đón cậu ra ngoài chơi. Suốt bảy tám năm đó số lần gặp mặt của hai không tính là ít, nếu Úc Dạ Bạc thực sự có một người bạn hay chơi cùng mình thì vì sao lại không dẫn bạn đi gặp mặt bà?
Và cái hộp kim loại kia nữa… Vì sao nó lại bị bẩn?
Có sao nói vậy, nhìn Tần Hoài Chu kiểu gì cũng không thấy giống người sinh ra trong gia đình nghèo khổ, hơn nữa năm đó có thể làm bạn với “cậu chủ nhà họ Ngô” thì làm gì đến mức tặng một món quà cũ nát chứ?
Chẳng lẽ cậu nhận sai rồi?
Tần Hoài Chu không phải Tần Tẫn Thiên lúc trước?
Nhưng Úc Dạ Bạc lại nhớ về giọng nói hốt hoảng mình nghe được kia.
“Chờ một chút, anh lập tức có thể mang em trốn ra ngoài rồi.”
“Sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Sao cậu lại cảm thấy giọng nói này có vài phần giống giọng Tần Hoài Chu nhỉ.
Tuy nhiên trong đầu không sao nhớ nổi hình dáng của người kia.
Trốn đi đâu? Bọn họ đã gặp cái gì? Rốt cuộc người đó có phải là Tần Hoài Chu không?
Úc Dạ Bạc nghĩ kiểu gì cũng không ra. Cậu đi tới trước cửa sổ thủy tinh mở cửa, nghĩ đến việc hút một điếu, kết quả tay vừa sờ vào túi đã nhớ đến cái camera chạy bằng cơm họ Tần, tay cậu nhanh hơn cả não, lập tức rút trở về.
Đợi đến khi tỉnh táo lại…
Mẹ kiếp, sao cậu phải nghe lời hả?
Úc Dạ Bạc muốn phản kháng, nhưng lại cảm thấy nếu đi hút tiếp thì có vẻ mình trẻ con quá, trong lòng rối rắm hồi lâu, tay cũng sờ tới sờ lui, cuối cùng cậu đành chấp nhận bĩu môi: “Tần Hoài Chu, đợi đến khi nào vết thương của anh khỏi hẳn thì đi theo em một chuyến đến thành phố Q, đến nhà họ Ngô xem rốt cuộc anh có phải là Tần Tẫn Thiên kia không.”
Tần Hoài Chu bị động tác nhỏ của Khoai Dẻo đáng yêu đến che mặt: “Tiểu Dạ, thật ra có điều tra được hay không cũng không sao hết, quá khứ của anh không quan trọng.”
So với quá khứ, anh càng để ý đến tương lai của mình và tâm trạng của Úc Dạ Bạc hơn.
Bạn trai của anh không thích thành phố đó, càng không thích nhà họ Ngô.
Tần Hoài Chu từng bí mật dò hỏi mấy chuyện từ chỗ Úc nữ sĩ.
Giống như bao đứa con riêng, chắc chắn Úc Dạ Bạc sẽ không nhận được sự chào đón từ người vợ hợp pháp.
Tuy bà Ngô không trực tiếp đánh mắng Úc Dạ Bạc, nhưng từ tận đáy lòng bà ta vẫn luôn cho rằng Úc nữ sĩ là dạng tiu đây ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp quyến rũ người đã có vợ, do đó cực kỳ xem thường Úc nữ sĩ, vả lại càng xem thường Úc Dạ Bạc hơn.
Cũng chính bởi vậy mà anh chị và bảo mẫu trong nhà đều không thích Úc Dạ Bạc, luôn dùng ánh mắt tràn ngập chán ghét khinh miệt nhìn cậu, không thèm để ý đến cậu, cô lập cậu.
Thậm chí còn gọi cậu bằng những từ như “con hoang”, “súc sinh”, “thứ mất dạy”, “thằng ăn mày”.
Bọn họ cho rằng trong người Úc Dạ Bạc chảy dòng máu của kẻ giật chồng, là biểu tượng cho sự ti tiện và vô liêm sỉ.
Ghê tởm nhất chính là, những kẻ có tiền tự cho mình là đúng lại luôn thích giả bộ, ở trước mặt người ngoài không rõ chân tướng, bọn họ luôn bày ra dáng vẻ hào phóng tốt bụng.
Tất cả đều khen bà Ngô là Bồ Tát sống, đối với con riêng mà cũng tốt thế này.
Ngay cả Úc nữ sĩ cũng bị lừa, mà Úc Dạ Bạc lại giống như một cái hũ bịt kín nút, chằng nói chẳng rằng, khiến bà tưởng nhà họ Ngô thật sự đối tốt với con trai mình, do đó mới yên tâm bận rộn sự nghiệp, tính chờ đến khi kinh tế ổn định sẽ đón Úc Dạ Bạc về bên người.
Thẳng đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nọ bà mới biết được chân tướng, hóa ra suốt bảy tám năm qua con bà sống không tốt chút nào.
Vốn dĩ nhà họ Ngô còn không muốn thả người, muốn dùng Úc Dạ Bạc để phô bày dáng vẻ cao quý tài giỏi, kết quả Úc nữ sĩ trực tiếp cầm dao phay vọt vào công ty nhà họ Ngô.
Mang dáng vẻ cá chết lưới rách, ngông cuồng không còn thiết sống.
Huống chi đây còn là một người mẹ liều mạng.
Hơn nữa nhà họ Ngô cũng sợ Úc nữ sĩ nói mấy chuyện không hay ra ngoài, cuối cùng đành phải thả cậu.
Cho đến bây giờ mỗi lần nhắc đến nhà họ Ngô là Úc nữ sĩ vẫn còn ôm hận.
“Bà nhổ vào mặt chúng nó! Không phải nhà họ Ngô chỉ có mấy cái đồng tiền dơ bẩn sao? Ha, cũng chỉ là một công ty vừa và nhỏ, tài sản mấy chục triệu tệ là muốn bay lên trời rồi, mười mấy năm trước cũng không tệ lắm, bây giờ thì sao? Chuỗi siêu thị dưới khu chung cư nhà ta còn lớn hơn cái quy mô xưởng nhà họ, hơn nữa cô nghe nói mấy năm này nhà họ Ngô đang xuống dốc không phanh, đáng đời!”
Cho nên Tần Hoài Chu không muốn cậu trở về.
“Không sao.” Úc Dạ Bạc bình tĩnh đóng cửa sổ lại, cậu ngồi trước máy tính: “Nguyên nhân không phải chỉ bởi vì anh, em cũng muốn biết rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì, em đã quên đi cái gì.”
Hơn nữa… nghĩ đến việc nếu đi cùng Tần Hoài Chu, cậu bỗng cảm thấy cũng không khó chịu như mình nghĩ.
Một tuần tiếp đó, Tần Hoài Chu hưởng thụ đãi ngộ chăm sóc đặc thù của con nhím nhỏ khẩu thị tâm phi, cơm bưng nước rót tận miệng, quần áo duỗi tay là có, không có chuyện gì thì lại đùa giỡn cậu, hôn cái miệng nhỏ cũng không bị đánh, vui vẻ biết bao.
Trong lúc người đàn ông đang dưỡng thương, Úc Dạ Bạc còn phát hiện ra một chuyện thần kỳ.
Số tiền mà Tần Hoài Chu có vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Thế mà từ một năm trước tên này đã bắt đầu đầu tư, hơn nữa còn làm số tiền có trong tay tăng gấp mười mấy lần! Bây giờ đang nắm giữ cổ phần của một vài công ty lớn, không cần làm gì, một ngày nằm ườn cũng có thể kiếm được mấy chục triệu.
“Sao lúc trước em không phát hiện anh còn có loại tài năng này?” Úc Dạ Bạc chăm chú nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên cứ như thể đang nhìn thấy một con dê béo.
Thật ra lúc trước cậu đã cảm thấy lạ, mặc dù sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ nuôi dưỡng thì Tần Hoài Chu có thể thu về hơn triệu tệ, nhưng cho dù là như thế thì cũng không chịu được thói tiêu tiền như nước của anh đúng không? Chỉ tiêng việc donate cho cậu đã khoảng triệu rồi.
Bây giờ Úc Dạ Bạc thường xuyên ngồi ở vị trí số trên nền tảng livestream hàng tuần, suốt cả nửa năm cũng không ai vượt qua được.
Mọi người đều biết, bình thường thể loại livestream kiếm tiền nhiều nhất vẫn là các loại trai xinh gái đẹp, mà Úc Dạ Bạc lại là một streamer dựa vào thực lực kiếm cơm, quả thực là đã phá vỡ quy luật trong giới.
Đám cư dân mạng không khỏi cảm thán: Có người yêu nhiều tiền lắm của sướng thật!
“Bây giờ phát hiện cũng không muộn. Bạn trai, em có muốn khen ngợi anh không?” Tần Hoài Chu đắc ý nhếch môi, kéo cậu thanh niên vào trong ngực.
Lần này hiếm khi được dịp Úc tham tiền chủ động sáp gần hôn môi anh, đầu lưỡi mềm mại còn mang theo mùi kẹo trái cây ngọt ngào, ngọt đến mức khiến lòng Tần Hoài Chu mềm nhũn, Tiểu Chu Chu lại càng thêm xong.
Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại giao nộp thẻ ngân hàng.
“Tiểu Dạ.” Tần Hoài Chu kéo cậu chàng vừa quyến rũ mình trở về, khàn giọng lên tiếng, giọng nói còn vô cùng gợi cảm: “Em có muốn cùng anh làm chuyện khác nữa không? Hửm?”
Úc Dạ Bạc cầm tiền liền không nhận nợ, trắng trợn từ chối: “Không.”
Sau đó xoay người bỏ chạy.
Đáng ghét, nhóc xấu xa!
Tần Hoài Chu quyết định chờ cơ thể tốt lên rồi mới tìm cậu tính sổ!
Lại qua một tuần, cuối cùng cơ thể Tần Hoài Chu cũng hoàn toàn khôi phục, Úc Dạ Bạc vạch kế hoạch ba ngày sau đến thành phố Q.
Dù sao nhiệm vụ có thể ập đến bất cứ lúc nào, sớm muộn gì cũng phải giải quyết, bọn họ cũng có thể chuyên tâm làm nhiệm vụ.
Nhưng điều khiến Úc Dạ Bạc không ngờ là Tần Hoài Chu thuê một chiếc máy bay riêng, càng khiến cho cậu không thể ngờ tiếp là vừa xuống sân bay đã thấy một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn đỗ đằng trước.
“Tần Hoài Chu, anh muốn làm gì vậy?”
Tần Hoài Chu mở cửa xe thể thao, ôm vai cậu: “Đi, anh Hoài Chu dẫn em đi vả mặt.”