[Hu hu hu hu, tôi thất tình rồi!]
[Đệt đệt đệt đệt, anh Úc nhà ta giỏi thế, đã có người yêu luôn rồi?!]
[Cây vạn tuế biết nở hoa!]
[Wow, thật hay giả vậy?! Hôm nay tôi không xem livestream, là em gái nào hả?!]
[Trả lời lầu trên, không phải bạn gái mà là bạn trai!]
[?!]
[Mấy người im đi, tui không tin! Tui không muốn nghe! Rõ ràng tui mới là bạn gái của Khoai Dẻo!!]
[Tôi khóc đây, hu hu hu. @Úc Dạ Bạc, tên đàn ông khốn nạn, anh nói coi anh vì tên đàn ông nào mà bỏ rơi chúng tôi?!]
[@Úc Dạ Bạc, Khoai Dẻo, Khoai Dẻo, anh mau ra đây, mau nói cho chúng tôi biết là gã khốn nào!!]
[@Úc Dạ Bạc! Ah ah ah ah, tò mò chết tôi mất. Treo giải thưởng lớn cho ai biết bạn trai của Khoai Dẻo!]
Một trận quỷ khóc sói gào diễn ra trong fan club, mọi người điên cuồng tag Úc Dạ Bạc. Có người vừa khóc lóc vừa hát bài “Thất tình”, có người lại muốn hóng hớt biết bạn trai của Úc Dạ Bạc là ai.
Úc Dạ Bạc không quan tâm đến mấy chuyện này. Cậu tắt máy tính, cầm điện thoại nói chuyện với Tần Hoài Chu.
“Tiểu Dạ, em có muốn ăn cái này không?”
“Có.”
“Tiểu Dạ, Tiểu Dạ, em xem ‘ảnh’ này đi.”
“Ngốc thật.”
Rõ ràng cuộc nói chuyện giữa hai người chẳng có gì đặc sắc nhưng không hiểu sao Úc Dạ Bạc lại cảm thấy vui vẻ, khóe miệng nhếch lên không ngừng.
Rõ ràng trước kia cậu là một tên lười trả lời tin nhắn… Chậc, quả nhiên yêu đương khiến con người ta sa đọa.
Úc Dạ Bạc tự kiểm điểm bản thân vài giây, sau đó tiếp tục tám nhảm với bạn trai mình.
Từ trò chơi cho đến đồng hồ giày dép trong trung tâm thương mại rồi lại đến quán đồ ăn vặt ở ven đường, hai người nói chuyện suốt cả buổi chiều.
Đợi đến khi Tần Hoài Chu mua xong trở về đã là buổi chiều tối, trừ bỏ đống đồ cần thiết cho làm nhiệm vụ thì anh còn xách cả đống đồ ăn vặt trở về.
Kẹo bông gòn, thanh cay, mực nướng, bạch tuộc viên, thịt nướng, mì chua cay.
Buổi tối anh còn đích thân xuống bếp nấu vài món ăn gia đình, mặc dù không bằng đầu bếp chuyên nghiệp trong biệt thự, nhưng tất cả đều dựa theo khẩu vị của Úc Dạ Bạc, đảm bảo % hợp khẩu vị.
Người ta có câu tiểu biệt thắng tân hôn, mới không gặp nhau có một buổi chiều mà đôi chim cu nhỏ đã dính lấy nhau suốt cả bữa tối.
Anh một miếng em một miếng.
“Eooo~” Mấy con quỷ không ăn được thức ăn của người sống, trái lại bị dọng một đống cơm chó vào mồm.
Hừ, no luôn rồi.
“Hầy, tiếc ghê, tôi còn chưa có người yêu đã ngủm rồi.” Điền Miêu Miêu nâng mặt thở dài, bay qua xách Tiểu U Linh tròn vo đang ăn rác không hiểu gì cả đi ra ngoài.
Sau đó dẫn theo cả đám quỷ nhỏ lẻn vào phòng chiếu phim trong biệt thự xem phim kinh dị.
Ngày hôm sau, Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu xuất phát đến thành phố N. Lần này hai người không tới trễ, nhưng sau khi đến thành phố N lại mất chút thời gian tìm thôn Thâm Thủy kia.
Chờ người làm nhiệm vụ đến đông đủ, tính thêm cả Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu thì có tổng cộng chín người. Hai người cũng tự xưng là người làm nhiệm vụ, giả bộ như không quen nhau, vả lại cũng không ai nghi ngờ.
Vừa vào tới thôn đã có trưởng thôn nhiệt tình đi ra chào đón bọn họ.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện phiếm mới biết, giống như nhiệm vụ hộp mù trong trung tâm thương mại, lần này người làm nhiệm vụ cũng được sắp xếp thân phận. Bọn họ là sinh viên năm ba học ngành nông nghiệp của một trường đại học nào đó đến đây để làm thực tập.
Trưởng thôn nói nhà trường đã nộp tiền ăn ở và các chi phí khác, bọn họ chỉ cần yên tâm hoàn thành nhiệm vụ là được.
Mặc dù Úc Dạ Bạc không hiểu vì sao trong đội ngũ có hai người thoạt nhìn đã tầm mà còn được coi là sinh viên đại học, hơn nữa không có giáo viên dẫn đoàn cũng rất kỳ lạ, nhưng app nói sao thì chính là vậy.
Xét cho cùng thì đó là thao tác cơ bản để xáo trộn ký ức của người bình thường, không cần chú ý đến logic.
Về phần dự án thực tập, vậy không cần phải bàn nhiều… chính là trồng dưa.
Trưởng thôn dẫn đoàn người làm nhiệm vụ đến một cánh đồng trồng dưa hấu, bên trong mọc đầy dâu dưa xanh mướt, rất nhiều dây leo và lá xanh bao trùm mặt đất, bên dưới là từng trái dưa tròn trịa, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
Vốn dĩ còn có người muốn hỏi trưởng thôn “Dưa như thế nào mới tình là chín?”, kết quả vừa nhìn mảnh ruộng đã nuốt lời bên khóe môi về bụng, đến cả học sinh tiểu học cũng nhận ra, dưa này cách dưa thu hoạch không chỉ là một xíu.
“Đúng rồi, đây chính là nơi ở của mọi người.” Trưởng thôn chỉ vào một căn nhà nhỏ bên cạnh ruộng dưa hấu: “Nhưng chỉ có ba căn phòng để ngủ, mọi người phải chen chúc một chút rồi.”
Tất nhiên chuyện này không sao cả, cho dù ông ta không nói thì cũng chẳng có người nào muốn ở một mình khi làm nhiệm vụ.
“Cơm ba bữa mọi người đến nhà tôi ăn, nhà tôi là căn thứ nhất ở đầu thôn, lúc nãy mọi người cũng thấy rồi.”
Trưởng thôn sắp xếp xong xuôi thì chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã, trưởng thôn.” Một người đàn ông tên là Tả Vĩ ngăn cản ông ta lạu, móc một hộp thuốc lá loại ngon đưa qua: “Chúng tôi có một vài chuyện muốn hỏi ông.”
Trưởng thôn cũng không từ chối, vô cũng tự nhiên nhận thuốc lá, cúi đầu ngửi ngửi, ông ta lập tức trở nên vui vẻ, giọng điệu càng thêm nhiệt tình: “Cậu trai có chuyện gì muốn hỏi thế?”
“Làm thế nào để thu hoạch được dưa trong ba ngày?”
Trước khi đến, tất cả người làm nhiệm vụ đã tìm kiếm thông tin về các loại dưa phổ biến và không phổ biến trên thị trường.
Ví dụ, dưa hấu thường cần ba đến bốn tháng để thu hoạch, dưa gang cần hai đến năm tháng, dưa Hami từ ba đến bốn tháng. Kể từ khi dưa hấu kết quả cho đến khi thu hoạch mất khoảng từ ba mươi đến bốn mươi ngày, nói chung cứ mười ngày có thể phát triển kilogram, hai mươi ngày có thể phát triển đến kilogram …
Nhưng trước mắt có vẻ ruộng dưa này chưa được mười ngày, làm thế nào để bọn họ có thể thu hoạch nó trong vòng ba ngày?
Lời này của Tả Vĩ đã nói lên tiếng lòng của mọi người.
Trưởng thôn hơi sửng sốt: “Hả? Sao có thể chứ!” Ông ta chỉ tưởng hắn đang nói đùa: “Làm gì có dưa nào ba ngày là thu hoạch được?”
Biểu cảm của đối phương không giống như đang nói dối, phỏng chừng là không biết thật.
Ông ta không phải manh mối mấu chốt của nhiệm vụ lần này.
Úc Dạ Bạc dời tầm mắt, mùi thuốc phả vào mặt khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu, vất vả lắm mới nhịn hút thuốc được nửa tháng, bây giờ có chút lên cơn thèm.
Úc Dạ Bạc bắt đầu hút thuốc từ năm cấp ba, lúc đầu vì sợ phụ huynh và giáo viên bắt được nên toàn hút lén, hút cũng không nhiều, nhưng đến khi học đại học cậu hoàn toàn phóng thích bản thân.
Chơi game cả đêm có thể hút hết một hộp.
Nếu không phải Tần Hoài Chu nói không thích mùi thuốc lá, có lẽ cậu sẽ hút đến già.
Mặt Úc Dạ Bạc không đổi sắc lui về phía sau nửa bước, ánh mắt dừng trên ruộng dưa, một chiếc kẹo mút vị socola được đưa vào miệng cậu.
Tần Hoài Chu đứng sau nghịch ngợm nháy mắt với Úc Dạ Bạc.
Sau khi trưởng thôn rời đi, những người làm nhiệm vụ cùng nhau trao đổi.
Nếu dưa đã được trồng thì làm thế nào để thu hoạch nó trong ba ngày chính là mấu chốt của nhiệm vụ.
Mấy người ngồi xổm dưới đất cẩn thận xem xét đống dưa, cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Tả Vĩ hút thuốc nói: “Tôi vẫn cảm thấy có lẽ trưởng thôn kia biết điều gì, đợi lát nữa tôi đi hỏi thăm một chút.”
Tạ Tư Hàm tỏ vẻ đồng ý: “Còn có cả người trong thôn nữa, nói không chừng có chuyện gì đó bị giấu giếm.”
Thời điểm vào thôn bọn họ đã nhìn qua, thoạt nhìn hoàn cảnh xung quanh rất bình thường, cũng không có điểm gì đặc biệt.
“Nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy nếu app đã thiết lập cho chúng ta vai sinh viên chuyên ngành nông nghiệp thì có phải là vì nó muốn chúng ta phát minh ra một loại thuốc có thể giúp dưa chín trong vòng ba ngày?”
Em gái tên Lưu Đào này có trí tưởng tượng rất phong phú.
Nhưng cũng không phải là không có khả năng, trong Nhiệm vụ kinh dị, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nói không chừng thứ thuốc kia cần máu động vật, hộp sọ người chết hay lông quạ gì đấy mới có thể chế tạo.
Bởi mỗi người đều suy nghĩ riêng nên nhóm người chia nhau ra hành động. Úc Dạ Bạc nghiêng về phía Tạ Tư Hàm, cảm thấy có lẽ người dân trong thôn biết gì đó nên đi cùng cô.
Tất nhiên Tần Hoài Chu cũng đi cùng cậu.
Vì đã giả bộ không quen biết nên trên đường ba người còn tự giới thiệu bản thân.
“Tần Hoài Chu.” Người đàn ông hếch khuôn mặt đẹp trai lên trời, lạnh lùng nói ra ba chữ với Tạ Tư Hàm, nhưng khi nhìn về phía Úc Dạ Bạc lại mặt mày hớn hở nói: “Xin chào, anh tên là Tần Hoài Chu, em tên là gì?”
Nói xong còn nắm chặt bàn tay chưa kịp vươn ra của Úc Dạ Bạc.
Tạ Tư Hàm: “…”
Anh giai này thay đổi sắc mặt cũng nhanh gớm?
Tranh thủ trời còn chưa tối, bọn họ hỏi thăm mấy người trong thôn đi ngang qua, cũng thu được một ít tin tức.
Thứ nhất, căn nhà bọn họ đang ở là của một gia đình họ Triệu, nhưng vào buổi tối nọ của ba năm trước, ba người nhà họ đã đi sạch, đến giờ cũng không ai biết là chạy đi đâu.
Trưởng thôn cũng được xem là họ hàng gần của nhà họ, nhìn mảnh ruộng hoang cũng thấy tiếc nên lấy trồng dưa, còn về căn nhà từ đó đến nay không có người ở.
“Chạy đi, vì sao lại chạy?”
“Cái này không ai biết rõ, có người nói là do nợ nần bọn cho vay nặng lãi, có người nói là do đắc tội với ông to nào đấy, cũng có người nói là bởi trúng vé độc đắc.”
“Chạy rồi?” Tạ Tư Hàm rùng mình một cái: “Không, không lẽ là chết rồi…”
Người dân ở nông thôn thường đi ngủ sớm, mới giờ tối mà trên đường đã không còn bóng người, không có đèn đường, cảnh vật xung quanh tối om.
Ba người trở về căn nhà ở cạnh ruộng dưa, Lưu Đào lúc trước đưa ra “giả thiết nước thuốc” đang nghiêm túc cùng ba người khác tưới nước cho dưa hấu.
Tạ Tư Hàm đi lên nhìn qua: “Này! Đừng tưới quá nhiều, cẩn thận làm dưa bị úng bây giờ.”
Lưu Đào lau mồ hôi trên trán, đáp qua loa: “Không phải đâu, tôi vừa lên mạng tra rồi, trồng dưa hấu theo kiểu này mới đúng.”
Mọi người đang đứng nói chuyện thì Tả Vĩ cũng trở về, tin tức hắn có cũng không khác với những điều Úc Dạ Bạc nghe được là bao, nhưng trưởng thôn là họ hàng gần nên biết chuyện càng chi tiết hơn.
Người nhà nọ cũng không nợ nần bọn vay nặng lãi, không có đắc tội với ai, càng không có chuyện trúng giải độc đắc rồi lén lút chuyển đi.
Hằng ngày Triệu Tam đều có thói quen đi siêu thị nhỏ mua vé số, ngày ngày qua ngày khác, năm này qua năm nọ, đã mua được ba, bốn năm.
Cho nên tất cả mọi người mới nghi ngờ có phải hắn giẫm phải vận cứt chó trúng giải độc đắc rồi bỏ chạy hay không.
Rốt cuộc báo chí cũng từng đưa một tin giống vậy, một người đàn ông mua vé số trúng giải độc đắc hàng chục triệu tệ, sau đó vội vàng dẫn theo người nhà dọn đi, từ đó biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng.
Có lẽ là sợ bạn bè họ hàng không thân hỏi vay tiền, hoặc cũng vì sợ bọn người xấu có tính toán nên dứt khoát bỏ đi luôn.
Nếu đặt ở trường hợp bình thường thì có lẽ là vậy thật, nhưng chắc chắn trong Nhiệm vụ kinh dị sẽ không đơn giản như thế.
“Nếu giả thiết người trong gia đình kia chết là sự thật, vậy ai là hung thủ ra tay?”
“Quan trọng nhất là, chuyện này có liên quan gì đến việc trồng dưa của chúng ta không? Hay nó chỉ là một manh mối sai?”
“Có lẽ trong nhà sẽ có manh mối, nhưng bây giờ đã quá muộn, bóng đèn cũng không sáng lắm, để ngày mai tìm đi.”
Những người làm nhiệm vụ lần này cũng coi như khá có kinh nghiệm, không có loại ngây thơ tự cho bản thân mình là đúng.
giờ tối, đội tưới dưa kết thúc công việc của mình.
Tạ Tư Hàm đề nghị buổi tối thay phiên nhau canh gác đêm, bảo vệ ruộng dưa hấu.
Dù sao bây giờ dưa hấu trên ruộng đại biểu cho tính mạng của họ, ai biết nửa đêm có thứ gì đó xuống tay với dưa hấu không?
Chín người chia thành ba nhóm, mỗi nhóm canh gác ba giờ cho đến sáng.
Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu, Mạnh Hạo Nam được phân canh đợt hai.
Giống như lời trưởng thôn nói, căn nhà này có ba phòng ngủ, thoạt nhìn đã được dọn dẹp qua, đồ dùng cá nhân của gia đình cũ đã bị dọn đi toàn bộ, chỉ để vật dụng thiết yếu ở lại.
Nhưng mỗi phòng chỉ có một cái giường lớn, mấy cô gái nằm chung không thành vấn đề, nhưng mấy tên đàn ông thì có hơi xấu hổ.
Cũng may cả ba không mập, nằm vừa trên giường, có thể ngủ tạm qua đêm.
Ban đêm, Úc Dạ Bạc nằm phía bên trái của giường, cậu đang suy nghĩ về manh mối liên quan đến nhiệm vụ lần này, bỗng dưng cảm giác phía sau có một cơ thể lạnh lẽo quen thuộc nhích lại gần mình.
Úc Dạ Bạc cứng đờ người, cậu nhỏ giọng nói: “Này, Tần Hoài Chu, anh đừng dán sát gần em như vậy…”
“Sao không được chứ?” Trong bóng tối, người đàn ông cúi thấp đầu, giọng nói cũng áp xuống mức nhỏ nhất, thì thầm bên tai cậu.
“……Đừng để người khác nhìn thấy. ”
Vốn dĩ bọn họ là người trà trộn vào bên trong, nếu để người khác phát hiện hai người bọn họ quen nhau sẽ bị nghi ngờ, đến lúc đó mà không giải thích được là to chuyện.
“Nếu không anh đá tên kia xuống nhé?”
“Không được.” Úc Dạ Bạc xoay người định đẩy anh ra, nào ngờ Tần Hoài Chu đã nhanh tay ôm cậu kéo vào trong ngực, còn hôn lên trán cậu một cái.
Đúng lúc Mạnh Hạo Nam nằm đầu bên kia bỗng xoay người, dọa Úc Dạ Bạc nằm im thin thít, cậu theo bản năng rúc vào trong ngực bạn trai, chỉ hé hai mắt nhìn đông nhìn tây.
Giống như một động vật nhỏ lông xù, đáng yêu đến độ khiến người ta không thể cưỡng được.
Người đàn ông không nhịn được cười thành tiếng.
“Cục cưng, anh cảm thấy hai ta cứ như kiểu đang lén lút yêu đương ấy.”