Bàn về cách làm thế nào để làm hài lòng một người bạn trai thích ăn uống? Tất nhiên là dẫn em ấy đi ăn rồi.
“Vậy buổi sáng chúng ta đi ăn chút đồ ăn vặt ở phố ẩm thực, bánh bao kẹp thịt và súp cay bên này rất nổi tiếng, buổi trưa ăn cơm ở một nhà hàng khá hot trên mạng, buổi chiều đi… Đúng rồi, Tiểu Dạ, em có muốn đi xem tượng binh mã không? ”
“Em không có hứng thú.”
Là một sâu lười có thâm niên và kinh nghiệm, mấy cái danh lam thắng cảnh nổi tiếng cậu đều không có hứng thú, trong từ điển đi du lịch cũng chỉ hứng thú với mỗi đồ ăn.
Bởi vì hôm qua đào hố nên đế giày hai người đều dính một đống bùn đất. Do không muốn làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố nên mới sáng sớm cả hai đã chạy đến trung tâm thương mại mua giày.
Cùng một kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau, đứng bên cạnh không khác gì giày cặp.
Úc Dạ Bạc vừa thay giày vừa ngẩng đầu nhìn người đàn ông xỏ tay vào túi quần đứng bên cạnh.
Ánh đèn màu trắng chiếu lên ngũ quan lập thể của anh, đôi mắt thâm thúy, đường nét tinh xảo, từ trán đến cằm, mỗi một chi tiết đều có thể nói là hoàn mỹ, đẹp đến có chút siêu thực.
Tần Hoài Chu cao gần mét , đứng ở chỗ nào cũng nổi bật, hơn nữa còn cả khuôn mặt đẹp trai hơn người kia, chỉ cần đứng bừa ở một chỗ thôi mà nhân viên và khách trong cửa hàng đã nhịn không được lén lút nhìn anh. Còn có cả người hạ giọng thảo luận, nóng lòng cầm điện thoại chuẩn bị xin phương thức liên lạc.
Nhưng anh đẹp trai này lại làm như không thấy, trong mắt chỉ có bạn trai bên cạnh. Anh cầm điện thoại tiếp tục đọc kế hoạch du lịch ngày hôm nay: “Được, vậy thì không đi. Buổi chiều chúng ta…”
“Tần Hoài Chu, sao em cảm thấy hình như anh đã có chuẩn bị sẵn từ trước vậy?” Úc Dạ Bạc nhịn không được cắt ngang lời anh.
Không phải bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Tại sao người nào đó lại làm như đi du lịch vậy.
“Chuẩn bị trước đâu có không thừa.” Tần Hoài Chu cất điện thoại, nâng chân đôi dài đi qua, vô cùng tự nhiên ngồi xổm xuống giúp cậu buộc dây giày. Khóe miệng anh hơi mím lại, bật ra một câu âu yếm đậm mùi “hương quê”: “Nơi nào có em đều là đang đi du lịch.”
Úc Dạ Bạc vô cùng phối hợp làm vẻ mặt buồn nôn.
Đợi mua giày xong, Tần Hoài Chu tự giác quẹt thẻ trả tiền, sau đó dắt Úc Dạ Bạc rời đi.
Đám quần chúng trong tiệm vây xem thở dài ai oán.
Hầy!! Vì sao?! Vì sao trai đẹp lại được trai đẹp theo đuổi chứ?!
Mặc dù đã sắp xếp kế hoạch cả ngày nhưng Úc Dạ Bạc chơi đến hai ba giờ chiều đã thấy mệt mỏi. Người trong phố ẩm thực chen tới chen lui, đổ cả mồ hôi, hai người thấy vậy bèn quyết định về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi.
Lần này Tần Hoài Chu đặt phòng khách sạn tình nhân, nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm thành phố, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố phồn hoa.
Úc Dạ Bạc vừa đi vào đã thấy trước cửa sổ sát đất đối diện có một bồn tắm hai người, bên trong trải đầy cánh hoa hồng, bên cạnh chỉ có một bức bình phong che chắn.
Nói là che chứ thật ra cái gì cũng thấy rõ ràng.
“……”
Không, không cần mạnh bạo đến nước này chứ?
Nháy mắt, vẻ mặt Úc Dạ Bạc bỗng trở nên cứng đờ, cậu xoay người muốn đánh bài chuồn: “Đổi một phòng khác đi.”
“Chỉ có phòng này.” Tần Hoài Chu bá đạo duỗi tay chặn đường đi của cậu. Anh khom lưng ôm eo thanh niên rồi khiêng người vào trong phòng: “Không phải vừa nãy em muốn tắm vội sao?”
“Không, em không muốn nữa! Tần Hoài Chu, anh thả em ra!” Nhím nhỏ giãy giụa, xấu hổ đến độ vành tai đỏ bừng: “Em không muốn tắm ở đây!”
Tần Hoài Chu nghẹn cười đi vào trong phòng, đặt cậu trước cửa phòng tắm: “Còn có một phòng tắm nữa.”
Này còn tạm được.
Úc Dạ Bạc cầm quần áo sạch sẽ xông vào phòng tắm, vỗ vỗ hai má đỏ bừng của mình.
Đúng là không có tiền đồ!
Đợi hai người tắm rửa xong xuôi bò lên giường bật TV, chuẩn bị tìm một bộ phim để xem.
“Tiểu Dạ, em muốn xem gì?”
Úc Dạ Bạc ôm hộp bỏng ngô, quét mắt nhìn trang chủ. Hoặc là phim cậu đã xem qua, hoặc là đồ họa không đẹp, hoặc là phim rác, vì thế cậu thuận mồm nói ba chữ: “Gì cũng được.”
“Được.”
Nếu đã gì cũng được thì Tần Hoài Chu tiện tay ấn vào một bộ phim.
Bộ phim tên là “Người tình thời gian”, vừa nhìn poster chính là Úc Dạ Bạc đã không có hứng thú với bộ phim tình yêu văn nghệ này. Nhưng không sao cả, dù gì bây giờ cũng rảnh rỗi.
Người đàn ông ấn mở phim, anh nằm xuống giường kéo Úc Dạ Bạc ôm vào trong ngực. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cuối cùng nhím nhỏ cũng đã quen với việc ôm, chẳng những ngoan ngoãn thu gai nhọn mà còn cực kỳ tự giác rúc vào lồng ngực bạn trai, lộ ra chiếc bụng mềm mại mặc người xoa nắn.
Tuy nhiên trái ngược hoàn toàn với động tác ngoan ngoãn nghe lời này là cái miệng vẫn độc y như trước.
Cậu vừa ăn vừa nhận xét.
“Chậc, đã có cơ hội xuyên trở về quá khứ mà còn không đi mua nhà với mua xổ số?”
“Sao cứ nhất định phải yêu với đương nhỉ?”
“Nữ chính này có bị ngốc không, biết đàn dương cầm còn biết tiếng Anh với khiêu vũ, đa tài như thế không biết làm gia sư với phiên dịch à? Sao không có tiền mà cứ nhất quyết phải đến nhà hàng nam chính rửa bát làm gì?”
Một bộ phim tình cảm đẹp đẽ bị Úc nào đó mổ xẻ soi mói đến tắt cả nuwngs.
Tần Hoài Chu: “…hầy. ”
Thẻ đạo cụ thở dài ngao ngán, công cuộc yêu đương không dễ chút nào.
Đang nằm xem phim, đột nhiên Úc Dạ Bạc cảm thấy bộ phim này hơi quen mắt, cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Tần Hoài Chu, có phải em đã từng xem bộ phim này không?”
Tần Hoài Chu ôm nhím nhỏ, bất đắc dĩ bĩu môi: “Em nhớ ra rồi à?”
Còn nhớ lần đầu tiên hai người đến rạp chiếu phim không? Úc nào đó vừa xem đã ngủ gật, đây chính là bộ phim khi ấy.
Úc Dạ Bạc có chút xấu hổ chớp mắt: “Thế à?”
“Ừ.” Tần Hoài Chu véo mặt cậu một cái: “Mới phút thứ em đã ngủ một mạch đến lúc kết phim, mọi người đều về hết sạch.”
“Vậy kết thúc của bộ phim này là gì?”
“Nữ chính xuyên trở về, nhưng trước đó cô ấy còn nói với nam chính sẽ chờ anh ta ở tương lai.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ở thời không ban đầu cô ấy còn rất nhiều thứ không thể buông bỏ. Ví dụ như tình thương của cha mẹ, ví dụ như bà ngoại bệnh nặng, cho nên không thể không trở về.”
“Nhưng nam chính đã hơn hai mươi tuổi, qua hai mươi năm nữa không phải hắn đã bốn mươi sao? Làm thế nào có thể ở chung một chỗ với nữ chính?”
“Đó là kết thúc mở, nhưng anh nghĩ khả năng cao là cuối cùng bọn họ không đến với nhau.”
Không chỉ bởi vì chênh tuổi tác như Úc Dạ Bạc nói, mà hai mươi năm quá dài, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nói không chừng trong hai mươi năm này nam chính từ bỏ chờ đợi, gặp được người khác, cũng nói không chừng hai mươi năm năm đó chính đã chết rồi.
Cho nên khi nữ chính quyết định từ bỏ nam chính trở về, trở lại cuộc sống vốn có của mình, vậy đã chú định đây là một bi kịch.
“Nếu thế…” Úc Dạ Bạc dừng lại một chút, giống như đang nghĩ tới gì, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn người đàn ông, đôi mắt màu trà tràn đầy nghiêm túc, gằn từng chữ hỏi: “Vậy anh có hối hận không? Chuyện xuyên qua thời không đến tìm em ấy.”
Buông bỏ tất cả, từ một người vốn nên có một cuộc sống hoàn mỹ, bây giờ biến thành nửa người nửa quỷ, suốt tám năm trời ngồi một mình trong không gian tăm tối kinh khủng, cái gì cũng không nhớ được.
Tất cả điều này có thực sự đáng giá không?
“Không hối hận.” Tần Hoài Chu đáp không ngập ngừng dù chỉ là một giây: “Cho dù cả đời này đều bị trói buộc cùng app thì anh cũng sẽ không hối hận.”
Nếu như phải nói thì chuyện duy nhất khiến anh hối hận thì chính là… lúc trước từng gián tiếp hại chết Úc Dạ Bạc.
Khi đó cậu mới chỉ tuổi, khi đó cậu mang tâm tình gì mà nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo kia?
Úc Dạ Bạc rất thông minh, từ nhỏ đã thông minh rồi.
Thời điểm Tần Hoài Chu làm nhiệm vụ cậu đã nhiều lần hỗ trợ phát hiện manh mối mấu chốt giúp anh. Lần đó cậu cũng biết trước trong nước có quỷ, nhất định đã đoán được bản thân sẽ chết.
Nhưng cậu vẫn kiên định nhảy xuống, cơ thể đơn bạc chìm trong dòng nước lạnh lẽo, liều mạng tìm kiếm một tia hy vọng dưới hồ nước đen kịt kia.
Mặc dù Úc Dạ Bạc không nhớ rõ, nhưng mỗi khi Tần Hoài Chu nhớ về là lại cảm thấy sợ, đáy lòng quặn đau.
“Tần Hoài Chu, em cũng không hối hận.”
“Nếu có thể làm lại lần nữa, em vẫn lựa chọn nhảy xuống, vẫn sẽ cứu anh bằng mọi giá.”
… Giống như lúc trước anh muốn ở bên cạnh em.
Lần đầu tiên nghe thấy nhím nhỏ nói những lời “làm màu” như vậy, đáy lòng Tần Hoài Chu nổi lên từng đợt rung động. Anh còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã nghe chàng trai nói: “Bởi vì em thích anh, Tần Hoài Chu!”
“Rất thích anh.”
Úc Dạ Bạc ngồi dậy, màn hình TV huỳnh quang mờ ảo phác họa đường nét tinh xảo, có vẻ đặc biệt nhu hòa, con ngươi nhạt màu rất nghiêm túc, dịu dàng mà kiên định.
“Em sẽ tách anh ra khỏi app, em thề.”
“Anh biết, anh biết.” Rốt cuộc Tần Hoài Chu cũng nhịn không được, anh cúi đầu hôn lên môi người yêu. Hôn từ đôi môi mềm mại đến xương quai xanh, đôi mắt đen láy càng thêm thâm trầm, hô hấp của anh cũng dần trở nên nặng nề.
Tình yêu sâu đậm, không thể kiềm chế.
“Chủ nhân, có được không?”
Chủ nhân? Mẹ kiếp, làm như cậu có sở thích tình thú quái đản này vậy. Úc Dạ Bạc quay mặt đi, hai tai đỏ bừng ừ một tiếng.
Sói xám hung ác được cho phép cắn mạnh lên, đem con mồi quý giá mình đã ngấp nghé từ lâu gặm nhấm sạch, từng chút từng chút nuốt vào trong bụng.
…
Ngày hôm sau, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Úc Dạ Bạc không xuống được giường. Lần đầu tiên cậu biết được rốt cuộc cơ thể mình kém đến mức nào, mới làm được một nửa mà cậu đã suýt chút ngất đi.
Hơn nữa, rõ ràng cậu đã gào lên không muốn mà cái tên khốn nạn Tần Hoài Chu cứ làm!
Úc Dạ Bạc nghĩ lại mà tức, nếu không phải eo mỏi lưng đau thì cậu đã muốn nhảy lên đánh tên đàn ông kia thành đầu chó!
Trái lại, tên đàn ông chó nào đó hôm qua mới ăn được món ngon, tâm trạng hôm nay rất tốt, tinh thần sảng khoái nhào qua, trên mặt biết bốn chữ to vui vẻ thỏa mãn.
“Tiểu Dạ!”
Úc Dạ Bạc trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó bị Tần Hoài Chu giống như đang vuốt lông mèo dỗ cho một chập.
“Này, buông em ra…-_-”
“Anh rất vui, Tiểu Dạ, em có thể nói cho anh vài lời âu yếm như ngày hôm qua được không? ( ̄T T ̄)”
“Không thể. ←_←”
“Tiểu Dạ, tiểu Dạ à ~(づ ̄ ̄)づ“
“Được rồi, được rồi, em thích anh! Hôm nay cũng thích anh! =///=”
Thật ra trừ việc cơ thể khó chịu thì… Úc Dạ Bạc cũng rất vui vẻ!
Buổi chiều, hai người đang dính nhau trong khách sạn thì tinh linh nhỏ lại xuất hiện, mang đến một nhiệm vụ mới.
Úc Dạ Bạc nhìn thoáng qua, nhiệm vụ này ở thành phố N: “Tiện đường thế luôn à.”
Nhưng Tần Hoài Chu lại cảm thấy hơi khó chịu, không khí lãng mạn bị đánh gãy giữa chừng, anh cầm thìa đút bánh ngọt cho nhím nhỏ nhà mình ăn, nói: “Không bằng để cho bọn họ đi đi.”
“Bọn họ?”
“Đám Phương Vân Thư, Niếp Nhi, Điền Miêu Miêu.”
Úc Dạ Bạc hơi ngẩn người.
Đúng vậy, nhóm thẻ đạo cụ của cậu sau khi được giá trị tâm nguyện cường hóa cũng trở thành phiên bản nâng cấp. Tuy rằng không so được với Tần Hoài Chu nhưng đối phó với quỷ bình thường vẫn dư dả.
Hơn nữa bọn họ… Đặc biệt là chỉ số thông minh của ba cô gái đều không thấp, có lẽ có thể đảm đương được thật.
Thẻ đạo cụ trong điện thoại vậy đều thấy hưng phấn hẳn.
Điền Miêu Miêu: “Em có thể làm! Em muốn đi nhìn dáng vẻ bị hù dọa của người khác!!”
Phương Vân Thư: “Chúng tôi nguyện vì công tử phân ưu. ”
Lý Như: “Mẹ ơi, con cũng có thể làm được!!”
Bộ Xương Nhỏ: “Gru gru~~~”
Bộ Xương Nhỏ: =w=”
Ngay cả Phùng Xuân Hoa mới tới (mẹ của thẻ đạo cụ cấp A của Trác Lê) cũng bày tỏ nguyện ý giúp Úc Dạ Bạc.
Úc Dạ Bạc suy nghĩ một chút, Phương Vân Thư và Niếp đáng tin cậy thật, mà Điền Miêu Miêu thì không nói, bề ngoài thoạt nhìn rất giống một người bình thường, để cô nhóc mang theo quỷ váy cưới cũng được.
Dù sao cũng có cậu bên này giúp đỡ từ xa.
Vì thế Úc Dạ Bạc để cho bọn họ đi thử một lần, nếu như có thể thành công, vậy thì hiệu suất nhiệm vụ có thể tăng lên mấy lần.
Sự thật chứng minh, biện pháp mà Tần Hoài Chu – kì tài giới thương nghiệp đưa ra rất khả thi.
Đám quỷ hồn có biện pháp của đám quỷ hồn, mấy cô lợi dụng năng lực đặc thù của bản thân, vòng qua quy tắc tìm được con quỷ phía sau màn.
Chẳng những hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mà còn mang về một quỷ hồn mới.
Một người đàn ông không mặt mặc vest đen, là một con quỷ ngoại quốc biết nói tiếng Trung Quốc, ngoài ý muốn chết ở nước Z. Không biết hắn ta lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình là người đẹp trai nhất thế giới, cho đến khi nhìn thấy Tần Hoài Chu.
Hắn ta im bặt.
Nhưng khác với dáng vẻ âm trầm bên ngoài, hắn ta là một kẻ lắm mồm, hơn nữa còn vô cùng hợp cạ với Điền Miêu Miêu, ngày nào hai người cũng có chuyện để tám, vả lại hắn cũng tiếp nhận thân phận thẻ đạo cụ của mình rất nhanh, gia nhập đại quân làm nhiệm vụ.
Vì thế mấy năm tiếp theo, Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu và nhóm thẻ đạo cụ ngày càng mở rộng địa bàn cướp việc làm ăn, sự nghiệp nhanh chóng phát triển, quỷ công hỏa tốc trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Không ngừng thực hiện tâm nguyện của quỷ hồn và con người, giá trị tâm nguyện lấy tốc độ kinh khủng nhanh chóng tăng lên.
Ba năm sau, cuối cùng kẻ kia cũng phát hiện có chuyện không ổn, đại chiến sắp xảy ra!
Là một “quái vật” tích lũy sức mạnh hơn trăm năm, cho dù là Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đã lặng lẽ tích lũy được một lượng lớn giá trị tâm nguyện thì vẫn không phải đối thủ của gã, nhưng vào thời khắc then chốt…
Không chỉ có nhóm thẻ đạo cụ dưới tay mà những quỷ hồn cậu từng giúp đỡ như Thẩm Nguyệt Nguyệt, streamer thám hiểm, vong linh trong bệnh viện Xuân Thiên, Lý Minh, vợ của tài xế xe buýt số … những quỷ hồn này đều xuất hiện giúp đỡ bọn họ một tay. Còn cả đám quỷ hồn bị app hại chết, một khi mất đi áp chế, tất cả đều đồng loạt xông lên.
Cuối cùng nhân vật phản diện sống hàng trăm đã trở thành mảnh vụn dưới sự giận giữ của hàng trăm quỷ hồn.
“A a a a a!
Hồn phi phách tán.
Thay vì nói Úc Dạ Bạc đánh bại gã, không bằng nói là gã tự gánh hậu quả.
Chung quy ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.
Úc Dạ Bạc tiếp quản app, cậu thực hiện lời hứa lúc trước, chẳng những tách Tần Hoài Chu ra mà đồng thời còn phóng thích những quỷ hồn bị nhốt bên trong, giải trừ ràng buộc cho tất cả những người bị app cưỡng ép.
Đêm đó, những người làm nhiệm vụ tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện ra icon đỏ máu kinh khủng trong điện thoại biến mất.
?!
Không chỉ có vậy, điện thoại di động của họ còn có thể tắt được.
“Chuyện gì thế này…?”
“Kết thúc? Chẳng lẽ con app khốn nạn kia đã biến mất?!”
“Tuyệt vời!!”
“Ah ah ah ah!! Tôi sống rồi, sống rồi!”
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của người làm nhiệm vụ trên toàn thế giới đều vỡ òa, có hoan hô, có la hét cũng có bối rối.
Cuối cùng cơn ác mộng kéo dài hàng trăm năm đã kết thúc.
Chẳng lẽ app nhiệm vụ kinh dị cứ vậy mà biến mất sao?
Lúc đầu Úc Dạ Bạc cũng tính để nó biến mất, dù sao bản thể của tinh linh nhỏ vẫn có thể thực hiện một ít nguyện vọng của quỷ hồn, không có app nó cũng không chết được.
Nên để mọi thứ khôi phục về dáng vẻ ban đầu.
Nhưng Trác Lê lại tìm được cậu, đề nghị tiếp tục vận hành app.
Bởi vì trong suốt những năm qua, cậu nhóc vẫn không từ bỏ tâm nguyện của mình.
Nếu nói như vậy, Úc Dạ Bạc lại nhớ tới Uông Lôi, Lý Thi Nhân và những người làm nhiệm vụ khác từng gặp. Có một vài người thực sự rất muốn thực hiện nguyện vọng.
Bọn họ không sợ cái chết, chỉ cầu tâm nguyện biến thành sự thật.
Cho nên, ngay cả khi chỉ có một phần rất nhỏ thì sự tồn tại của app vẫn rất thiết yếu, mang lại hy vọng cho những người tuyệt vọng.
Nhưng tất nhiên nó không thể giống như trước đây, đó không phải là hy vọng của con người mà là dẫn họ đi vào chỗ chết.
Phải tiến hành cải cách.
“Tiện thể đổi tên luôn đi.” Úc Dạ Bạc suy nghĩ chốc lát, đúng lúc nhìn thấy một app tuyển người khá hot tên là “Lão bản thẳng sính” với slogan tuyên truyền “Lão bản thẳng sính… tiền lương minh bạch.”
Minh bạch.
Rất hợp với ý tưởng của Úc Dạ Bạc, vì thế cậu gõ bàn phím.
Từ đó sửa tên app thành “Kinh tủng thẳng sính (Sự lựa chọn kinh hoàng).”
() Xem phần giải thích tên truyện ở bên ngoài phần mục lục:
*
Ngày //, trong khuôn viên trường cấp ba Z, lớp vừa kết thúc ca tự học vào buổi tối.
Một nhóm nữ sinh đi trong khuôn viên trường học thảo luận về quái đàm đô thị rất hot gần đây.
“Các bà có biết gì không? Tui nghe nói năm ngoái xuất hiện một app tên là Sự lựa chọn kinh hoàng, nghe đồn chỉ cần một cái giá xứng đáng là có thể thực hiện tâm nguyện.”
“Ha ha ha, sao nghe cái đó giống “Thiếu nữ địa ngục”, “Tiềm cầm đồ số ” thế? Có thể là thật chắc?”
“Chậc chậc, tui mới tìm rồi, là giả, căn bản không có app này. Trên mạng cũng chỉ toàn mấy lời đồn thổi, không có hình ảnh ai mà tin.”
“Nghe nói nó chỉ chủ động tìm người có tâm nguyện thôi, cũng không có cách nào chụp ảnh màn hình hay là tuyên truyền cho người khác.”
“Xùy, vậy tui ước mình trở thành người có thành tích tốt và xinh đẹp nhất thế giới!”
“Ha ha ha, mấy bà mơ hay quá!”
Ha, ứng dụng có thể thực hiện tâm nguyện của con người sao? Làm sao có thứ đó được.
Một thiếu niên gầy gò mặt mũi bầm dập cúi đầu đi qua phía sau nữ sinh.
Nếu như thật sự có, vậy cậu ta nguyện đánh đổi bằng mọi thứ.
Chỉ có mình cậu ta biết, trong balo mình đặt hai chai thuốc, đợi về đến nhà cậu ta sẽ nuốt sạch chúng vào bụng.
Cuộc sống của cậu ta quá thống khổ.
Nam sinh quyết định tối nay tự sát rồi lên thiên đàng tìm mẹ.
giờ tối, cậu khóa trái cửa, ngồi trên giường rồi cầm lấy thuốc và nước.
Ngay khi nam sinh muốn uống hết đống thuốc trong tay thì điện thoại bỗng rung lên, không biết từ khi nào mà trong màn hình đã có thêm một biểu tượng màu đỏ, tên là Sự lựa chọn kinh hoàng!
Triệu Tinh Lan nhớ lại lời đồn nghe được, cảm thấy có chút ngạc nhiên, cậu ta còn chưa kịp mở ra thì trên màn hình đã tự hiện lên hai câu.
[Sau khi kiểm tra đo lường, tâm nguyện của bạn phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn của app.]
[Xin chào bạn học Triệu Tinh Lan, trừ bỏ cái chết ra thì bạn vẫn còn có những lựa chọn tốt hơn.]
Nó biết tên của cậu ta?! Còn biết cậu ta muốn chết?!
Nếu không phải trong trường Triệu Tinh Lan không có bạn thân thì cậu ta sẽ thực sự nghi ngờ có phải bạn học đang đùa mình không.
“Chuyện gì…”
Dường như có thể nghe thấy lời nói của Triệu tinh Lan, màn hình lại xuất hiện thêm một câu.
[Nhấn vào, tôi có thể trả lời tất cả vấn đề bạn thắc mắc.]
Triệu Tinh Lan run run ấn mở biểu tượng, bên trên nhảy ra một bản hiệp định.
[Thỏa thuận tâm nguyện]
[Thứ nhất, nguyện vọng của bạn là rời xa người cha nghiện rượu bạo lực gia đình.
Thứ hai, tôi có thể giúp bạn thực hiện tâm nguyện này, thậm chí còn để ông ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng, hơn nữa vĩnh viễn không thể làm tổn thương bạn nữa.
Thứ ba, tuy nhiên bạn phải trả giá tương ứng.
Thứ tư, chỉ cần hoàn thành ba nhiệm vụ sau đây thì bạn có thể đạt được mong muốn của mình.
… Chơi nhảy dây với nữ quỷ Giai Giai. (Mức độ nguy hiểm cấp .)
… Dạy học cho quỷ học dốt. (Mức độ nguy hiểm cấp .)
… Để nam quỷ nhập hồn vào bạn một ngày rồi đi gặp bạn gái hắn. (Mức độ nguy hiểm cấp .)
PS: Vui lòng đọc kỹ mức độ nguy hiểm và chi tiết nhiệm vụ, hãy chắc chắn bạn đã suy nghĩ cặn kẽ trước khi đưa ra lựa chọn.
Nhiệm vụ đều không bắt buộc, bạn có thể thoát bất cứ lúc nào, chỉ cần xóa ứng dụng này là đồng nghĩa với thoát ra, nhưng cơ hội chỉ có một lần.
Cuối cùng, hãy yên tâm rằng ứng dụng sẽ giữ an toàn cho bạn ở một mức độ nào đó. (Nhắc nhở từ lập trình viên Úc đáng yêu mà Tần gia nuôi: Có tổng cộng cấp nguy hiểm, mức độ nguy hiểm, miễn là bạn không tìm đường chết thì sẽ không chết.)]
Triệu Tinh Lan nhìn kỹ ba lần để xác định đây không phải là đang mơ.
Cậu ta kích động bật khóc, cho dù là thật hay giả, cho dù có phải là người khác trêu chọc không thì cậu ta cũng nguyện ý thử một lần.
Nếu có thể thấy hy vọng, ai mà lại không muốn sống?
…
Hi, bạn có nguyện vọng nào muốn thực hiện bằng mọi cách không?
Nếu có, chào mừng bạn đến app “Sự lựa chọn kinh hoàng”.
(Hoàn chính văn)