“……”
Quý Diệp Phương chính là con quỷ!
Úc Dạ Bạc dùng tốc độ nhanh nhất mặc áo khoác đồng phục lên, đồng thời hét to: “Tần Hoài Chu, ném cô ta xuống!”
Tần Hoài Chu nhận được chỉ thị lập tức hành động.
Là một người đàn ông có thể đè quỷ xuống đất đấm vêu mồm thì chẳng lẽ anh lại không nhẹ nhàng ném được một người xuống xe?
Có lẽ là không ngờ tốc độ phản ứng của Úc Dạ Bạc lại nhanh như vậy, “Quý Diệp Phương” còn chưa kịp xuống tay đã bị Tần Hoài Chu túm được, cứ như một cây củ cải bị người xách lên.
Một người trưởng thành thế nhưng lại nhẹ như trang giấy mỏng, Tần Hoài Chu không tốn nhiều công sức đã ném cô ta qua cửa sổ xe bên cạnh.
Khoảnh khắc bị ném xuống xe, “Quý Diệp Phương” cũng hiện nguyên hình, là một người đàn ông với cơ thể thối rữa máu me đầm đìa. Hắn ta nằm rạp dưới đất, đầu ngẩng lên trên, cơ thể bày ra tư thể vặn vẹo đến khó tin.
Hắn ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm xe buýt, trong mắt tràn ngập oán hận, hình như trên người đang khoác chiếc áo shipper “Ăn no căng chưa?”. Đột nhiên, hắn bò dậy khỏi mặt đất, tứ chi giống như bốn chân của động vật, dùng dáng vẻ quái dị đuổi theo sau!
Mặc dù thời gian đếm ngược của đèn đỏ đã kết thúc và xe buýt cũng khởi động luôn, nhưng do xe di chuyển chậm nên con quỷ đã bò được lên vách xe bên ngoài xe.
“Cẩn thận.” Úc Dạ Bạc lập tức hô to.
Vì thế, một người làm nhiệm vụ đang đứng nhìn ngó xung quanh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt quỷ thò từ bên ngoài cửa sổ xe vào, khiến hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị dọa cho hồn bay phách lạc hét ầm.
“A a a a a!!”
Cũng may nhờ Úc Dạ Bạc nhắc nhở nên hắn mới không bị con quỷ tóm được, Tần Hoài Chu kịp thời chạy qua, nhấc chân bồi cho con quỷ kia một phát đạp lăn xuống dưới.
Con quỷ ngã xuống còn muốn bò lên, tuy nhiên lần này không hề dễ dàng như vậy, nó bị một chiếc xe buýt khác bên cạnh đụng trúng, cơ thể nhẹ như trang giấy bị cuốn vào gầm xe.
Trong cơn đau đớn cùng cực, nó gào mồm thét nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào, thề sẽ giết sạch những kẻ này. Chẳng qua khi nó bò dậy muốn tiếp tục đuổi giết xe buýt thì chiếc xe ô tô đi phía sau lại nghiền nát cơ thể nó.
Ah, ah….!!
Sau lần thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu bị nghiền nát, giờ cao điểm đã đến, từng chiếc xe một không ngừng lăn qua người nó. Thẳng cho đến khi xe buýt số hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn thì nó mới không cam lòng biến mất.
Rốt cuộc hai cô gái cầm ô đỏ trên xe cũng lướt tới video tiếp theo, bên trong phát ra tiếng BMG quen thuộc. Mấy anh trai mặc đồ shipper bên ngoài cửa sổ cũng chạy trốn không thấy tăm hơi, cùng với đó là sự biến mất của những oan hồn tử vong báo trước kinh khủng.
Tử vong báo trước đã bị phá vỡ, cuối cùng chiếc xe cũng trở lại bình thường.
Tất cả xảy ra quá nhanh, những người làm nhiệm vụ khác còn chưa kịp hiểu gì thì nguy cơ tử vong đã được giải trừ.
Chỉ có người làm nhiệm vụ kia là ngơ ngác hỏi: “Quỷ đâu, con quỷ đó đi đâu rồi?!”
“Ném rồi.” Úc Dạ Bạc trả lời bằng chất giọng bình tĩnh.
“Cái gì cơ?!” Những người khác đều trợn mắt há hốc mồm.
“Anh Úc trâu bò!” Trác – fan cứng – Lê phấn khích vỗ tay, sung sướng cứ như thể mình là người giải quyết hết đống rắc rối này: “Chị Quý thấy anh Úc của em giỏi chưa? Chị Quý? Hể?”
“Ủa chị Quý đâu rồi?” Lúc này Trác Lê mới phát hiện không thấy người đâu, cuống quít hỏi: “Mọi người có thấy chị ấy không? Sao lại không thấy Quý Diệp Phương nữa nhỉ! Rõ ràng ban nãy chị ấy còn đứng bên này mà!”
“Cô ấy chết rồi, bị quỷ chiếm xác.” Úc Dạ Bạc khẽ thở dài.
“Sao có thể chứ?” Trác Lê không dám tin: “Sao chị ấy lại bị quỷ thay thế được? Rõ ràng chị ấy vẫn luôn ở cùng chúng ta…” Cậu nhóc lấy điện thoại mở nhóm chat, bấy giờ mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà tên của Quý Diệp Phương cũng biến thành màu xám xịt.
“Vừa rồi.” Cho dù không tận mắt nhìn thấy hết quá trình thì Úc Dạ Bạc cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Vào lúc Quý Diệp Phương lo lắng quá độ cởi quần áo, cô bỗng phát hiện một hành khách đứng bên cạnh mình biến mất, lập tức hiểu ra đó chính là quỷ!
Tuy nhiên ngay khi Quý Diệp Phương phát hiện ra con quỷ thì nó cũng phát hiện ra cô. Trước lúc Quý Diệp Phương kịp truyền manh mối ra ngoài thì đã bị nó ra tay giết hại, hơn nữa còn biến thành dáng vẻ của cô.
Lúc đó chỉ có mấy chục giây, tất cả người làm nhiệm vụ đều vội vàng tìm con quỷ trên xe, căn bản không chú ý rằng trong nhóm lại có một cái tên trở nên xám xịt.
“Làm sao có thể như thế…”
Nếu như khi đó Quý Diệp Phương có thể giữ vững bình tĩnh, nhìn thấy cũng làm bộ không thấy gì, sau đó vụng trộm gửi manh mối đồng đội thì có lẽ đã không phải chết.
Cho dù không có Tần Hoài Chu thì mấy người làm nhiệm vụ bọn họ cùng hợp tác ném một con quỷ giả trang làm hành khách xuống cũng không thành vấn đề.
“Haizzz…” Trác Lê vẫn luôn là một người ngây thơ, vui buồn giận dữ đều viết cả trên mặt, lúc này cậu nhóc đang bày vẻ mặt khổ sở: “Em còn tưởng rằng chị Quý có thể sống sót, ban nãy đứng dưới xe em có kể cho chị ấy nghe cuối trạm xe buýt có nhà bán bánh cuốn ngon cực, chị ấy nói đợi khi đến rồi nhất định phải nếm thử.”
Úc Dạ Bạc cũng không biết nên nói gì cho phải, thật ra cậu cũng giống như Trác Lê, cũng không hy vọng có người phải chết, kể từ nhiệm vụ đầu tiên đã luôn cố gắng cứu từng người.
Nhưng nhiệm vụ kinh dị vẫn luôn là nơi tàn khốc, đánh bạc cùng với ác quỷ, chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ mất mạng.
Nhưng dù sao cậu cũng là người trưởng thành, rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng. Úc Dạ Bạc đang định giơ tay vỗ vai an ủi Trác Lê, kết quả bàn tay vừa mới nâng lên đã bị kéo về.
“Chủ nhân.” Tần Hoài Chu kéo tay cậu đến trước mặt, ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn tay cậu, anh dịu dàng hỏi: “Em không đau à?”
Úc Dạ Bạc xoay cổ tay, bấy giờ mới phát hiện một vết thương nhỏ không biết có từ lúc nào, cũng không chảy máu, chỉ rách một chút da.
Bản thân cậu cũng không chú ý đến nó.
Cậu đang định nói không đau, bỗng nhiên nhìn thấy Tần Hoài Chu lấy tăm bông khử trùng và miếng dán cầm máu ra.
“Không cần.”
Tần Hoài Chu lại cố chấp dán lên cho cậu: “Có ích.”
Sau đó Úc Dạ Bạc cảm thấy đôi môi mềm mại lạnh lẽo của người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên tay mình: “Chủ nhân, ban nãy anh cũng ra sức, sao em không an ủi anh?”
*
Sau trạm thứ mười một, xe buýt đi ngang qua khu thương mại và trường học, từ từ chạy đến điểm cuối, người trên xe buýt cũng dần ít hơn.
Từng người làm nhiệm vụ đều tìm chỗ ngồi, Trác Lê ngồi xuống bên cạnh Úc Dạ Bạc, lại hỏi chuyện xoát độ thiện cảm với thẻ đạo cụ là như thế nào.
Mặc dù là thẻ đạo cụ cấp A nhưng nó lại không nghe theo sự chỉ huy của cậu nhóc, vừa rồi Trác Lê muốn triệu hồi cô bé ra song lại bị từ chối.
“Bối cảnh câu chuyện của thẻ đạo cụ đó là gì?”
Trước giờ fan cứng luôn có gì đáp nấy trước câu hỏi của thần tượng, thậm chí cậu nhóc còn mở app Nhiệm vụ kinh dị trên điện thoại cho Úc Dạ Bạc xem.
Đó là một icon màu vàng hình trống bỏi chibi, tên là “Một chiếc trống bỏi làm từ chất liệu kì lạ”.
Dựa theo cốt truyện, ngôi làng mà Trác Lê tới nằm ở vùng nông thôn xa xôi của thành phố J, gọi là thôn Điền Cảng. Thôn làng phong kiến lạc hậu, năm rồi còn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, con gái sinh ra sẽ bị ném xuống sông dìm chết đuối!
Tấm thẻ Trác Lê thu được chính là một cô bé vừa mới sinh ra đã suýt chút bị dìm chết, nhưng bởi vì mẹ bé không đành lòng nên đã cướp bé từ trong tay bà nội.
Tuy nhiên cho dù là vậy thì cô bé vẫn không thể sống qua năm tuổi.
Năm cô bé tuổi, mẹ bé qua đời vì tai nạn, suốt năm năm sau đó cô bé đã phải chịu đựng đủ sự sỉ nhục và đánh đập từ phía gia đình. Cha, ông nội, bà ngoại và mẹ kế, những người lớn độc ác này sử dụng tất cả các loại thủ đoạn tàn nhẫn nhất để ngược đãi bé.
Cuối cùng cô bé trượt chân ngã vào hầm, vốn còn có thể cứu sống, nhưng cha bé lại thấy chết không cứu, thậm chí còn thẳng tay đóng cửa hầm.
Từ đó về sau cô bé hóa thành lệ quỷ, phàm là người đi vào căn hầm đều sẽ bị bé giết chết sạch. Nếu không phải do trên người Trác Lê có cái trống bỏi thì cu cậu cũng chết lâu rồi.
“Còn con ác quỷ kia thì sao?”
Lúc trước Trác Lê từng nói rằng còn có một con quỷ khác, cậu nhóc phải trốn trong hầm mới tránh thoát được.
“Em cũng không biết, lần đó mấy người làm nhiệm vụ đều là tay mơ, không có cao thủ, cho nên đến cuối cùng em cũng không biết là nguyên nhân gì. Nhưng đám quỷ sẽ khóc vào lúc nửa đêm, đi đường để lại vệt nước, có lẽ là liên quan đến mấy bé gái bị vứt bỏ chăng? Tuy nhiên khá kỳ lạ là có một người làm nhiệm vụ đụng mặt chúng nó mà không chết, trái lại thôn dân chết hơn phân nửa.”
Trác Lê sờ gáy nhớ lại tình cảnh khi đó, muốn suy nghĩ về manh mối… muốn phân tích thật nghiêm túc… muốn đi đến kết luận…
Cuối cùng cu cậu lựa chọn từ bỏ suy nghĩ.
“Con quỷ kia…” Sau khi Úc Dạ Bạc nghe xong bối cảnh câu chuyện đã đoán được chân tướng: “Chỉ sợ nó chính là mẹ của bé gái.”
“Cô bé không chết vì tai nạn. Câu chuyện cũng không nói rằng chiếc trống được mẹ bé tặng, chỉ nói ‘Khi nhìn thấy nó, cô bé như nhìn thấy mẹ của mình’.”
“Ý anh là sao?”
Những lời này vừa nghe qua thì có vẻ giống như muốn nói, sau khi cô bé nhìn thấy trống bỏi như được nhìn thấy mẹ mình, nhìn thấy được người cứu rỗi, nhưng trên thực tế thì sao?
“Chính là hiểu theo nghĩa đen.” Ngón tay thon dài chỉ chỉ câu nói trên màn hình.
Lúc cô bé nhìn thấy cây trống đã nói “Nhìn thấy mẹ mình”…?
Càng nghĩ càng ớn lạnh!
Trác Lê đã hiểu, cậu nhóc hít vào một ngụm khí lạnh, bàng hoàng hỏi: “Trống bỏi làm từ vật liệu kì quái? Khoan đã, chẳng lẽ ý nó muốn nói chính là da người?!”
“Bảo sao lúc ấy em sờ mặt trống lại cảm thấy nó cực kỳ mềm mại nhẵn bóng! Sao em lại không nghĩ ra nhỉ?”
Úc Dạ Bạc không tận mắt nhìn thấy cái trống nên cũng không nói năng gì, nhưng cũng đoán được đại khái: “Có lẽ cô bé cũng không biết con ác quỷ kia chính là mẹ mình, cho nên nếu nhóc có thể mang mẹ cô bé về theo thì có lẽ nó sẽ chấp nhận nhóc.”
Thẻ triệu hồi cấp A nào có chuyện dễ dàng lấy về tay như thế.
Úc Dạ Bạc cũng coi như đã hiểu, thật ra có rất nhiều cách để nhận được thẻ triệu hồi. Có lẽ chỉ cần thỏa mãn một điều kiện nào đó của con quỷ là sẽ nhận được, nhưng nếu muốn sử dụng thì lại không dễ dàng như thế.
Trên tay Úc Dạ Bạc trừ bỏ Tần Hoài Chu (thấy sắc nổi lòng tham) tự mình rút thì còn lại đều là do cậu hoàn thành tâm nguyện của đối phương, cho nên chúng đều cam tâm mặc cậu sử dụng.
Vừa nghe đến chuyện phải quay trở về ngôi làng khủng bố kia, khuôn mặt Trác Lê thoắt cái trắng bệch: “…Vậy phải đợi đến khi em giỏi hơn một chút đã.”
Lần đó ngoại trừ cậu nhóc ra thì cũng chỉ có ba người làm nhiệm vụ còn sống sót, vô cùng hung hiểm.
Hai mươi phút sau, xe buýt an toàn đến trạm cuối cùng. Úc Dạ Bạc vừa xuống xe đã thấy tài xế lấy điện thoại ra, cậu lập tức nhận cuộc gọi tới trên điện thoại.
Quả nhiên người tài xế này chính là khách hàng đặt đơn của họ.
Khi tài xế nhận đồ ăn, Úc Dạ Bạc bỗng nhìn thấy bên cạnh hắn có thêm một người phụ nữ khoảng tuổi đứng cạnh lúc nào không hay. Vẻ ngoài của cô không tính là xinh đẹp, nhưng nụ cười lại vô cùng dịu dàng hạnh phúc.
Cô khẽ dựa đầu lên vai tài xế.
Chú ý thấy tầm mắt Úc Dạ Bạc, không hiểu sao người phụ nữ này lại cúi đầu chào cậu.
Sau khi đơn hàng xác nhận, màn hình điện thoại hiện lên hàng chữ “Chúc mừng bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ”.
Sau đó là ppt “Khởi đầu tốt đẹp” quen thuộc, Úc Dạ Bạc chú ý giá trị tâm nguyện lần này gần như nhiều hơn gấp đôi so với lần trước, có lẽ nguyên nhân là vì chế độ cấp khó.
Như vậy, nếu cứ dựa theo đà này thì cậu chỉ cần làm thêm ba, bốn nhiệm vụ là xong.
Nhưng không phải phía sau còn có chế độ luyện ngục sao?
Chẳng lẽ chế độ luyện ngục chính là cửa ải cuối cùng?
Ước muốn của cậu là gì?
Úc Dạ Bạc mím môi như có điều suy tư, cậu mở thanh nhiệm vụ ra, một huy chương màu vàng quen thuộc xuất hiện.
Úc Dạ Bạc chú ý tới ngoại trừ cậu ra thì tất cả áo đồng phục shipper giao cơm của những người chơi khác đều biến mất. Cậu mở áo đồng phục của mình, bên trong có một mã QR, sau khi quét xong app hiện lên một thông báo.
“Đã thêm [đồng phục shipper] vào album kinh dị.”
[Một chiếc áo đồng phục có thể nhìn thấy tử vong.]
Click ấn mở, bên trong hiện lên một phần bối cảnh câu chuyện nhiệm vụ.
Thì ra hôm nay là sinh nhật người vợ đã mất của tài xế, hắn ta xin nghỉ trước nửa ngày, đợi lái xe xong sẽ đi tế mộ vợ. Cơm hộp gọi qua đều là những món người vợ thích ăn lúc sinh thời.
Nữ quỷ dịu dàng mà Úc Dạ Bạc nhìn thấy khi nãy chính là người vợ đã mất của tài xế.
Con người có tốt có xấu, tất nhiên quỷ cũng có thiện có ác.
Nữ quỷ đã dự đoán trước được cái chết của người yêu và hành khách trên xe nên mới ủy thác app thông qua nhiệm vụ.
Mà sở dĩ nói đây chỉ là một phần bối cảnh câu chuyện cũng có lý do của nó, bởi vì bên trong không hề đề cập tới ác quỷ trên xe buýt kia.
Nó là ai? Tại sao nó lại muốn giết hết người trên xe?
Úc Dạ Bạc vốn có sở thích đào sâu bối cảnh câu chuyện của trò chơi để giải mã đến cùng, càng đừng nói tới việc trong mắt cậu thứ kia chính là một album kinh dị.
Cậu nhất định phải lấy được nó.
Tuy nhiên trước khi làm việc thì Úc Dạ Bạc phải về nhà đánh một giấc, thần kinh căng thẳng suốt một đêm cùng bôn ba chạy việc khiến cậu kiệt quệ sức lực. Sau khi thả lỏng chỉ muốn nằm ì tại chỗ.
Quả thực lượng vận động đã sớm vượt qua chỉ tiêu cả năm dồn lại! là quả là một năm chết dí của sâu lười.
Sau khi tạm biệt Trác Lê, Úc Dạ Bạc chuẩn bị đi về nhà.
“Tần Hoài Chu, về nhà!”
Tuy nhiên vẫn là câu cũ, giờ cao điểm gọi taxi thôi cũng không dễ dàng.
Vất vả mãi Tần Hoài Chu mới vẫy được một chiếc xe, còn bị kẹt ba cây số, lăn qua lăn lại nửa giờ cũng không nhích được xíu nào.
Úc Dạ Bạc lên cơn điên, dứt khoát tìm một khách sạn nhỏ để tắm rửa nghỉ ngơi.
Trước khi đi tắm cậu thả Tần Hoài Chu ra, bảo anh đi mua bữa sáng.
Giao cơm cho người khác suốt cả một đêm, còn bản thân thì lại chưa có miếng nào vào mồm.
Tần Hoài Chu mua bữa sáng xong, vừa mới trở về đã thấy Úc Dạ Bạc ngủ thiếp mất rồi, có lẽ bởi vì quá mệt nên tóc cũng chưa sấy đã đi ngủ.
Sao có thể để thế được.
Tần Hoài Chu nhíu mày, anh hiểu quá rõ bé mèo bệnh này, ngủ như vậy nhất định sẽ bị cảm.
“Tiểu Dạ…”
Anh chạm lên mặt Úc Dạ Bạc, làn da vừa mới từ trong phòng tắm đi ra còn vương chút ấm áp, trắng nõn bóng loáng, sờ vào mềm mại, Tần Hoài Chu nhịn không được nhéo thêm hai cái.
Nếu là bình thường thì anh đã bị đánh từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ… thoạt nhìn chàng trai không hề phòng bị mặc áo ngủ nằm trên giường cực kì dịu ngoan, dục vọng của Tần Hoài Chu cũng không nhịn được mà dấy lên tàn sát, ác ma trong lòng điên cuồng thét gào.
…Đây là do em quyến rũ, không thể trách anh.
Người đàn ông đúng tình hợp lý cúi đầu đến gần, từ từ đụng phải đôi môi mềm mại của Úc Dạ Bạc. Thấy cậu không có phản ứng, anh lại tham lam nhẹ nhàng cọ lên.
Nói chính xác thì bình thường Úc Dạ Bạc không dễ tỉnh giấc, trừ phi có người lèm bèm trong đầu cậu.
Hơn nữa còn chuyên nói mấy lời +.
“Đáng yêu ghê.”
“Thơm thật đó.”
“Cứng rồi.”
“Muốn chịch.”