Sau khi Vy lên máy bay được phút, Khánh mới rút điện thoại gọi điện.
” Alo! Ai vậy…?”này giọng nói ngái ngủ kèm theo cái ngáp của một người phụ nữ.
“ Là anh!” Giọng nói của Khánh có chút quan tâm và hỏi han.
Đầu dây bên kia không ai khác là Triệu Lục Minh, Minh nghe vậy liền bật dậy khỏi giường như lò xo “ Anh Khánh à! Dạo này em đi họp bên Singapos lên mệt quá mới ngủ thôi!”
“ Ừ! Khánh chỉ nói một cách ngắn gọn “ Lục Vy đang trên đường sang bên em, Nhanh chuẩn bị đi! Sang bên đó là không phải là địa bàn của anh cho nên em tự lo liệu tiếp!”
Minh đơ người rồi tỉnh “ Cái gì! Em… em tưởng mai nó mới sang mà! Sao lại sang sớm thế làm gì chứ? HỪ!!!” Minh chạy đến phong thay đồ điện thoại kẹp ở vai lao như tia chớp thay quần áo để ra sân bay.
“ Anh cũng không có cách nào cản được!” Giọng của Khánh có ý cười rồi lại nghiêm túc “ Và một điều quan trọng nữa, là không được để điều đó xảy ra một lần nữa!”
Minh cũng nghiêm túc không còn giọng nói đùa cợt nữa mà thay vào đó là giọng nói không hồn mà vẫn khiến người ta sợ “ Vâng!” rồi cúp máy, Lục Minh là một trong những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới nhất là ở Singapos. Cô mặc một bộ đầm đỏ, giày phân màu đỏ,trên tóc có cài cái nón vải lưới che nửa khuôn mặt màu đỏ đen xem lẫn với nhau nhìn cô toát lên vẻ hấp dẫn và còn tránh cho mọi người nhận ra mình. Người ta gọi là đường cong hình chữ S, rồi lên xe chạy theo đường cao tốc ra sân bay.
Nó vừa bước khỏi máy bay thì như con bệnh nhảy chân sáo chạy xuống cầu thang mà kêu ” Việt Nam yêu quý! Chị quay lại rồi đây!” Nó hét lớn làm cho bao người phải quay lại nhìn nó, rồi lại quay đi.
Sau phút, Minh đến nơi thì đúng lúc máy bay XVX vừa hạ cánh. “ Alo! Lục Vy em đang ở đâu vậy? Chị đang đứng ở sân bay, Anh Khánh bảo chị ra đón em! Cửa à ừm được chờ chị chút!”
Minh đứng ở cửa mà mãi không thấy nó đâu định gọi lại lần nữa thì đằng sau, có một thứ gì đó nhanh như chớp nhảy lên người cô ôm vai bá cổ.
“ Chị! Em nhớ chị quá cơ!” Vy chạy ra ôm lấy Minh hôn lấy hôn để.
Minh hơi choáng rồi chấn tĩnh lại quay ra lấy tay váo má nó “ Chị mày cũng nhớ con quỷ này lắm đó! năm rồi chị không gặp lại mày trông mày lớn ghê ha! Xinh hơn cả chị mày rồi.”
“ Tất nhiên là phải xinh hơn rồi! Chị đưa em về nhà mới được không?” Nó cười tươi lộ ra núm đồng tiền, mắt híp lại.
“ Được! Thế em có về với mẹ không?” chị em dắt tay nhau ra xe, rồi lái về khu nhà mới ngoại ô.
Nó nghĩ ngợi một lát “ Thôi! Mẹ đang ở Châu Phi mua vải rồi! Về nhà mẹ làm gì không có ai chơi cùng chán lắm, mà hôm nay chủ nhật rồi mai em còn phải đi học nữa! Nhìn thế nhưng còn đầy việc phải làm, nào là mua đồng phục, sách vở…. bla…bla nhiều lắm thôi về nhà mới.”
phút sau đến nhà nó, nó tạm biệt Minh rồi lượn một vòng quanh nhà, nhà này có phòng ngủ, phong khách, nhà tắm, nhà ăn và khu vườn nhỏ ban công tầng .
Nó cũng chẳng chú trọng mấy vấn đề nhà cửa, nên chỉ ngắm ngôi nhà cho gọi là biết rồi tắm rửa, gọi điện cho nhà trường để lấy đồng phục. rồi chèo lên giường lăn ra mà ngủ.
Minh lái xe gọi điện cho Khánh “ Anh! Em đưa nó về nhà mới rồi liệu có ổn không vậy?” Cô tự nhiên cảm thấy rất lo lắng và bất an trong lòng liền gọi điện cho anh Khánh.
“ Mẹ bảo cứ yên tâm! Nó sẽ không sao đâu, nó sang bên đấy chắc chắn nó sẽ an toàn hơn bên nay anh nghĩ… nó sẽ thay đổi được con người thật sự của nó phá vỡ được cái vỏ giả tạo ở bên ngoài bao bọc để nó mở lòng và đón chào cái mới vào bên trong!.”
Minh im lặng trầm ngâm tay nắm chặt điện toại giọng nói ấp úng “ Em nghĩ … sẽ có người thay đổi được Lục Vy”