Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương : Anh cười một cái là tôi không đau nữa
Tục ngữ nói giả ngầu sướng một chốc, để rồi lửa đốt mông cấm có sai.
Phạm Lam trèo lên một con dốc đứng, nước mắt lưng tròng.
Tại sao lại nói là trong lòng? Đó là bởi vì lúc trước khi ra khỏi thôn, Vinh Mậu lại cố ý dặn dò vài câu, sau đó trong đầu cô "đinh" một tiếng, thân thể lần thứ hai biến thành Đại Hắc.
Cũng may thân thể cô biến thành Đại Hắc, nếu không với năng lực của cô khẳng định không thể trèo được cái nơi quỷ quái này.
Đây là một vách đá dốc bất thường, gần như thẳng đứng độ, và họ chỉ có thể tự chặt đá để tạo ra điểm đặt chân, dùng khoa học để nói thì độ khó vượt xa trình độ thể thao mạo hiểm của phim tài liệu hiện đại.
"Đại Hắc, cô xác định sào huyệt của con rắn kia ở trên đó sao?" Nam Đạt nằm sấp ở phòng bên cạnh hỏi, anh ta giống như mấy người thợ săn khác, đầu đầy mồ hôi tay chân run rẩy.
"Không sai." Phạm Lam nói.
Phạm Lam OS: Cô bạn ạ, cô có chắc không? Nguyên tắc theo dõi của cô là gì? Có cơ sở lý thuyết nào không? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi...
"Đi!" Thân thể của Phạm Lam tự mình bò lên trên.
Phạm Lam OS: Muốn chết muốn chết, tôi mệt muốn chết!
Cũng không biết có phải điều kiện sống của người thời đại này quá mức gian khổ hay là bởi vì bọn họ quanh năm ở bên ngoài săn mà sức lực cực kỳ mạnh mẽ, tóm lại trải qua hơn bốn giờ leo lên, quả nhiên thật sự leo lên đỉnh núi.
Trong khoảnh khắc lên đến đỉnh, thân thể Đại Hắc và thần thức của Phạm Lam cuối cùng đồng bộ được một lần, cô hơi lảo đảo trên mặt đất. Đồng đội thợ săn mồ hôi còn đầm đìa hơn cả cô, nằm ngửa ra, không ngừng thở hổn hển, gần như mềm nhũn cả người.
"Đại Hắc, cô xem..." Nam Đạt đột nhiên kêu lên một tiếng.
Phạm Lam lật đứng bật dậy, sợ ngây người.
Trên vách núi là một vũng nước trong suốt khác thường, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh trăng, bên bờ đều là kỳ hoa dị thảo, trên lá cỏ đều phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, giống như ngàn vạn ngọn đèn chiếu rọi, khiến toàn bộ cảnh tượng trở nên thật đẹp đẽ.
"Đẹp quá."
"Đây là tiên cảnh sao!"
Các thợ săn nhìn đến choáng váng.
"Mọi người bôi bột xương rắn." Phạm Lam nói: "Hãy cẩn thận."
Đám thợ săn cùng rắc bột xương rắn lên người, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản mát ra một mùi tanh hôi khó ngửi, Phạm Lam ngửi tôi cũng thấy hơi buồn nôn.
"Ánh sáng trên cỏ có màu gì?" Phạm Lam tỉ mỉ quan sát hình vẽ linh thảo trên cuộn da trâu, thử tìm được mấy cái tương tự.
Nam Đạt: "Có màu đỏ, vàng và nâu."
"Màu đỏ là linh thảo hệ hỏa, màu vàng là linh thảo hệ kim, màu nâu là linh thảo hệ thổ." Phạm Lam đối chiếu với hướng dẫn trên cuộn da trâu: "Chúng ta cần là linh thảo hệ thủy có màu lục và lam."
"Ở đó, bên đầm nước có rất nhiều." Một thợ săn chỉ vào bờ đầm và nói: "Ở đây toàn bộ có màu xanh lá cây."
"Tốt, đào rễ ra!"
Mọi người cùng vung búa cuốc đào linh thảo, ánh sáng trên lá cỏ cùng bay xuống, giống như bảo thạch rơi xuống đất.
Động tác của Phạm Lam rất nhanh, trong lòng lại như trống bỏi.
Quá thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho cô có loại dự cảm không lành, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.
"A a a a!" Đột nhiên, một tên thợ săn hét lên thảm thiết và chạy đến.
Mặt đất phía sau anh ta nổi lên một đống đất lớn, sau đó có thứ gì đó phá đất mà ra.
"A a a a a a! Yêu quái!"
"Cứu mạng cứu mạng!"
Các thợ săn hét lên.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nhìn yêu vật trước mắt, tay rất vững, chân rất ổn định, ánh mắt cũng rất ổn định, nhưng nội tâm đã gào thét thành con chuột đồng.
Mẹ ơi! Cái quái gì thế này?
Nó trông giống như con "giun" thế?!
Không sai, xuất hiện trước mắt bọn họ là một con giun đất khổng lồ, thân thể phải to bằng một cái cây, không đầu không mắt không miệng, trên thân thể từng vòng nếp gấp đều dính đầy bùn đất, lắc lư không có mục đích.
"Là giun đất, mọi người đừng hoảng hốt, nó không có mắt, không nhìn thấy chúng ta." Phạm Lam hét lớn.
Mọi người nín thở, đồng loạt nhìn chằm chằm con giun này.
Quả nhiên, giun đất lắc lư trên không trung trong chốc lát, dường như có hơi mệt mỏi rồi bùm bùm rơi trở về mặt đất, từng vòng từng vòng chui vào mặt đất rồi không thấy đâu nữa.
"Có thể còn có linh thú khác." Phạm Lam khẽ nói: "Nhanh lên."
Mọi người tăng tốc độ.
Phạm Lam vừa đào linh thảo vừa nhìn xung quanh, dự cảm không rõ trong lòng càng lúc càng nặng nề.
Giun đất đã lớn như vậy, các loài động vật khác nó sẽ còn to đến mức nào nữa?
Mọi người đồng tâm hiệp lực, không đến nửa canh giờ, đã đào hai bao linh thảo lớn.
"Được rồi, rút lui." Phạm Lam ra lệnh.
"Đại Hắc" Nam Đạt gọi Phạm Lam lại: "Cái đầm kia có phủ một tầng lam quang, có phải cũng có linh lực hay không?"
"Hay là, chúng ta đựng chút nước trở về?" Một thợ săn khác đề nghị.
Thân thể Phạm Lam do dự một chốc.
Phạm Lam OS: Đừng! Ai biết đầm này có thứ gì, đừng có tìm chết mà!
Lúc này đây, hành vi của Đại Hắc cuối cùng và thần thức của Phạm Lam cũng hợp nhất.
"Ta cảm thấy đầm nước kia rất nguy hiểm." Phạm Lam nói.
Một số thợ săn liếc nhìn nhau.
"Đại Hắc nói nguy hiểm, vậy khẳng định nguy hiểm."
"Mau đi thôi."
Mọi người chạy đến vách núi, cọc gỗ đóng đinh xuống đất, đeo dây thừng, đúng lúc này đầm nước đột nhiên gợn lên một tầng gợn sóng nước, sau đó bọt nước nổi lên.
Các thợ săn hoàn toàn ngây người, Phạm Lam phản ứng nhanh nhất, hét lớn: "Đi nhanh!"
Tất cả mọi người cột dây thừng lên thắt lưng, nhảy xuống.
Phạm Lam chỉ cảm thấy cuồng phong thổi ngược mà lên, cả người chợt mất trọng lượng, lục phủ ngũ tạng đều quay lên đầu.
Vách núi truyền ra tiếng rít đinh tai nhức óc, Phạm Lam chưa từng nghe qua loại âm thanh này, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, cả vách núi rung động núi lắc, vô số đá vụn giống như đạn pháo rơi xuống. Mọi người kinh hãi thất sắc, điên cuồng vung vũ khí tránh né, dây thừng kịch liệt lắc lư ở trên không trung, phát ra tiếng kêu đáng sợ.
Phạm Lam túm lấy dây thừng nhanh chóng rơi xuống, cách mặt đất càng ngày càng gần, còn có một trăm thước, chín mươi thước, tám mươi thước...
"Vút!" Một bóng đen thật lớn phá không bay ra, hét một tiếng vọt lên trời, trong ánh trăng, chiếc vảy khổng lồ trên thân thể nó lóe ra ánh sáng như gấm vóc, xoay một vòng giữa không trung rồi vọt thẳng xuống... Phạm Lam nhìn thấy một đôi mắt màu vàng kim, giống như hai khối u độn lên cao được khảm trên một cái đầu vô cùng lớn.
"A a a a, là rồng!"
"Nơi này lại có rồng!
Phạm Lam OS: Mấy người có thường thức không vậy! Đây rõ ràng là một con giao mà!
Con Giao kia lao về phía Nam Đạt, mắt thấy sắp nuốt Nam Đạt vào trong miệng, Phạm Lam lập tức ném rìu ra chém thẳng về phía mắt con Giao, con Giao nghiêng đầu, rìu chỉ ở trên vảy của nó xẹt qua một vết trắng, con Giao rít một tiếng rồi nhào về phía Phạm Lam, trong miệng nó phun cột nước vô cùng tanh hôi vào mặt Phạm Lam.
Trước mắt Phạm Lam tối sầm lại, trong đầu "Đinh" một tiếng, cả người xoay tròn bị hút vào một không gian kín.
Phạm Lam: Mẹ kiếp, không phải chứ!
Phạm Lam cảm giác cô đang nằm sấp trên thứ gì đó, là một khối thịt mềm mại tanh hôi, còn đang chậm rãi nhúc nhích, trước mắt tôi đen như mực, cô không thể nhìn thấy được gì, khoang mũi trong khoang miệng toàn là chất lỏng tanh hôi, cô phun ra một ngụm nước tanh, trái tim đập như sấm.
Cô hoàn toàn bị mù rồi sao? Cô bị giao long ăn rồi à?
Đùa gì vậy trời?!
Cô còn muốn bảo vệ Dung Mộc và Kế Ngỗi, cô không thể chết ở chỗ này được!
Phạm Lam trở tay rút mũi tên sau lưng ra, đâm mạnh xuống phía dưới, có thứ chất lỏng sền sệt phun lên tay cô, bàn tay cô giống như bị axit sulfuric thiêu đốt, vừa nóng rát vừa đau đớn, tiếng rít bén nhọn chói tai vang vọng khắp không gian, thịt mềm dưới thân không ngừng run rẩy, dùng sức ép cô về phía sau, Phạm Lam lại rút ra mũi tên ra đâm xuống.
"Ầm..."
Toàn bộ không gian chấn động kịch liệt, phía sau trào ra thứ chất lỏng tanh tưởi, cả người Phạm Lam bị xóc bay lên, mũi tên trong tay gãy ra, thân thể cô mất đi khống chế, lăn từ trên xuống dưới, đột nhiên trước mắt cô sáng ngời, Phạm Lam lại nhìn thấy thứ gì đó, nhưng bây giờ cô đang rơi thẳng xuống dưới, ở phía trên cô con giao long phun ra thứ nước bọt màu xanh biếc, gào thét giãy dụa... cái đuôi của nó lắc lư kịch liệt, cuối cùng thân thể cuộn tròn lui về trên vách đá.
Tay chân Phạm Lam vùng vẫy lung tung, liều mạng muốn bắt lấy thứ gì đó ngăn cản cô rơi xuống, nhưng tốc độ cô rơi xuống quá nhanh, vách núi và đá vụn bay qua trước mắt cô, sắp biến thành chiếc bánh thịt rồi.
Đột nhiên, bảy tám sợi dây thừng từ mấy hướng ném ra, trong đó có ba sợi dây quấn lấy chân cô, Phạm Lam chợt nghe rắc một tiếng, bắp chân truyền đến cơn đau đớn, trước mắt cô trắng bệch hai giây, hiểm trở dừng lại.
Đám thợ săn thả dây thừng từ trên cao vách núi rơi xuống, bảy tay tám chân chậm rãi thả Phạm Lam xuống.
"Đại Hắc, ngươi không sao chứ?!" Nam Đạt vỗ vỗ mặt Phạm Lam hỏi.
Phạm Lam Bình nằm trên mặt đất, cơ bắp toàn thân co rút, nôn từng ngụm nước tanh tưởi ra ngoài.
"Còn... Khụ khụ... Còn sống..."
"Đại Hắc ngươi lợi hại quá!"
"Ngươi thế mà đánh được rồng luôn!"
Các thợ săn hét lên.
"Khụ khụ, đó không phải là rồng, là giao long, khụ khụ khụ!" Phạm Lam nói.
"Đại Hắc là anh hùng!"
"Đại Hắc là dũng sĩ!"
Các thợ săn hét vang.
Phạm Lam: "..."
Thích gì thì gì.
Các thợ săn hoan hô một hồi mới nhớ tới chính sự.
"Mau về thôn đi."
"Đúng đúng đúng, nhân lúc này đi nhanh đi."
Phạm Lam mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất: "Chân ta bị gãy, không nhúc nhích được."
"Ta cõng ngươi trở về." Nam Đạt xung phong.
"Đại Hắc nặng như vậy, ngươi cõng không nổi." Một thợ săn khác nói.
"Chúng ta dứt khoát khiêng luôn đi đi." Một thợ săn khác đề nghị.
"Đúng đúng đúng, bốn người bốn người thay ca khiêng."
Phạm Lam: "Này..."
Bốn thợ săn cố sức khiêng Phạm Lam cao, Phạm Lam vừa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ tới đám thợ săn này khiêng còn chưa đã nghiện, còn hát hò lung tung.
"Hây dô hây, hây dô hây, hây dô hây hây, hây dô hây hây!"
"Hây dô hây dô hây dô!"
"Hây hây, dô dô, hây hây dô!"
Phạm Lam: "..."
Cái này còn mẹ nó không phải là đang khiêng quan tài sao?
Có thể kiếm việc gì mà dương gian làm không thế?
Phạm Lam nằm trên giường, cảm thấy còn không bằng bị con giao kia ăn cho rồi.
Kế Ngỗi khoanh tay đứng bên giường, rõ ràng là không có thần quang thế mà đỉnh đầu giống như lại đang bốc cháy.
Dung Mộc ngồi ở một bên, sắc mặt trắng bệch, ừm, khả năng con có màu sắc khác, Phạm Lam không chắc chắn, dù sao bây giờ cô cũng mù màu mà.
"Đại Hắc, ngươi không hổ là đệ nhất thần xạ thủ của thôn chúng ta." Vinh Mậu nói: "Không chỉ tìm được linh thảo, còn chiến thắng cả rồng, quá tuyệt vời."
Răng nanh của Kế Ngỗi kêu cạch lên một tiếng.
Phạm Lam bây giờ không quan tâm đến Kế Ngỗi, bởi vì cô phát hiện ra một tình huống không ổn, cho dù Vinh Mậu nói chuyện với cô nhưng trong đầu cô lại không xuất hiện tiếng "đinh" chuyển chế độ.
Là thân thể Đại Hắc xuất hiện vấn đề gì? Hay là, thần thức của cô và Đại Hắc lại dung hợp cao hơn một tầng rồi?
Phạm Lam bây giờ thật sự không suy luận được, chân cô đau đến muốn chết, hai tay không biết là bị nước bọt của Giao hay thứ gì đó ăn mòn mà lột một lớp da, sự đau nhức làm cho mí mắt cô càng ngày càng nặng, cô chỉ muốn ngủ.
Phạm Lam: "Tôi buồn ngủ lắm."
"Trước tiên nối chân đã," Vinh Mậu xắn tay áo lên, tạo hình muốn nối xương cho Phạm Lam.
Phạm Lam giật mình tỉnh giấc.
"Thôn trưởng, tay nghề ông được không đó?"
"Hơn năm mươi năm trước ta đã từng đọc y điển của Tộc Nữ Oa, mơ hồ nhớ rõ một chút."
Phạm Lam thiếu chút nữa thì hộc máu.
"Để ta." Kế Ngỗi đẩy Vinh Mậu ra, một tay nắm lấy cổ chân Phạm Lam, một tay nắm lấy đầu gối Phạm Lam.
"Chờ đã, bây giờ anh là ai..."
"Răng rắc!"
"A..." Phạm Lam hét lên một tiếng, sau đó, không còn âm cuối nữa.
Kế Ngỗi rút ra bốn tấm ván gỗ từ sau lưng, kẹp lấy chân Phạm Lam buộc lại.
Vinh Mậu: "Tay nghề của ngươi không tệ."
"Tay cô ấy cần bôi thuốc." Kế Ngỗi nói: "Trong linh thảo mang về có một loại có thể giúp xương thịt lành lặn."
Vinh Mậu: "Ta sẽ giúp ngươi."
Hai người vội vàng ra khỏi cửa.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại Dung Mộc với vẻ mặt không chút thay đổi và Phạm Lam mặt đầy nước mắt.
Đau chết tôi rồi, Kế Ngỗi này không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao?
Cô không sẽ bị tàn tật đó chứ, ôi cô đã mù màu sẵn rồi mà, không phải đen đến thế đó chứ?
"Ngươi... Có đau không? Dung Mộc hỏi.
"Tôi là bà Thổ Địa, loại đau đớn này đối với tôi mà nói chả khác gì muỗi đốt." Phạm Lam nén nước mắt nói.
Dung Mộc bình tĩnh nhìn Phạm Lam, ánh mắt của anh rất đen, rất trong suốt, dường như bị phủ kín một tầng thủy quang. Đột nhiên, thần sắc anh khẽ động, xích người qua, kéo dài ống tay áo, áo cẩn thận lau nước mắt cho Phạm Lam.
Phạm Lam: "Anh đang làm gì vậy?"
Dung Mộc không thèm để ý lời cô, tiếp tục dùng tay áo nhẹ nhàng lau mặt Phạm Lam.
Phạm Lam lúc này mới phát hiện cô lại bất tri bất giác rơi lệ, ước chừng là vì tay và chân quá đau, dẫn đến các cảm giác khác của cô đều bị yếu đi rồi.
Phạm Lam: "Đừng nói với đầu bếp."
Dung Mộc rũ mi, thật lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.
"Anh ta sẽ cười nhạo tôi."
"Ừ."
"Anh có thể cười một chút cho tôi xem được không?"
Dung Mộc đột nhiên thu tay lại, trừng mắt nhìn Phạm Lam.
Nước mắt Phạm Lam chảy ròng ròng.
"Anh cười một tiếng thì tôi không đau nữa."
Dung Mộc bình tĩnh nhìn Phạm Lam thật lâu, khóe miệng anh khẽ giật giật.
Đột nhiên, anh ta lấy chăn phủ lên đầu Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Được rồi, thể này càng không may mắn rồi.
Những ngày dưỡng thương khiến Phạm Lam sống không bằng chết.
Tuy rằng cô thích ở nhà, nhưng tuyệt đối không phải là nằm "chết" dí bất động trên giường như vậy, không có điện thoại không có TV không có đồ ăn vặt, như thế cô còn có thể cắn răng nhịn một chút, nhưng mỗi ngày còn phải uống cái thứ nước thuốc quỷ quái mà Kế Ngỗi nấu, thật sự là không thể nhịn được.
"Tôi không uống!" Phạm Lam nói.
"Nhất định phải uống." Kế Ngỗi nói.
"Chết cũng không uống!"
"Trước khi chết phải uống thuốc trước đã!"
Phạm Lam nhe răng, Kế Ngỗi trừng mắt, giữa hai người cách nhau một chén thuốc sền sệt, nghe nói là Kế Ngỗi dựa theo phương thuốc bí truyền của Vinh Mậu để nấu, có tác dụng nối xương thêm thịt, nhưng Phạm Lam cảm thấy, khẳng định là do cái tên Vinh Mậu già rồi nên hoa mắt nhớ nhầm phương thuốc, lần trước cô uống một ngụm thiếu chút nữa thì bị tiễn đi.
Kế Ngỗi: "Thuốc, đắng, giã, tật."
Phạm Lam: "Thà, chết, không, khuất phục!"
Kế Ngỗi cắn răng: "Cô học hỏi Mộc ca đi!"
Phạm Lam: "..."
Dung Mộc ngồi ngay ngắn bên giường, giơ tay lên, xắn tay áo, cực kỳ ưu nhã bưng lên một chén nước thuốc màu xanh lá cây, giống như thưởng thức một tách trà, mặt không đổi sắc uống sạch sẽ, còn đưa chén rỗng cho Phạm Lam nhìn một chút.
Phạm Lam: "..."
Con hàng này là đang cố ý!
Kế Ngỗi bắt đầu xắn tay áo, xem ra đinh đổ thuốc vào miệng Phạm Lam lần thứ mười tám.
Hai mắt Phạm Lam nhắm nghiền lại, định ngoan cố chống cự đến cùng.
Sau đó cô nghe được giọng nói của Dung Mộc, anh nói: "Đỡ nàng ta dậy."
Phạm Lam bất ngờ mở mắt, chỉ thấy Dung Mộc ngồi ở bên giường, trên tay bưng chén thuốc của cô, hình như... có vẻ như anh đang đinh bón thuốc cho cô.
Đừng!
Kế Ngỗi chậc một tiếng, túm Phạm Lam lên vè vào tường.
Dung Mộc nhẹ nhàng thổi nước thuốc, đưa chén đưa đến bên miệng Phạm Lam。
Phạm Lam mím môi thật chặt, nửa khe hở cũng không lộ ra.
Dung Mộc cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Một giây, hai giây, ba giây... Dung Mộc nhẹ nhàng chớp chớp lông mi.
Phạm Lam: "..."
Mẹ kiếp, thứ hàng này vừa mới bán manh sao?
Không biết có phải biểu cảm của cô xuất hiện biến hóa gì hay không mà ánh sáng trong đôi đồng tử Dung Mộc chợt lóe, lại chớp chớp thêm hai cái.
Anh ta quả nhiên là đang bán manh! Ai đã dạy anh ta thế?!
Một giây, hai giây...
Phạm Lam không thể kiên trì đến giây thứ ba, cô mở miệng, Dung Mộc nhẹ nhàng đưa thuốc vào, đuôi mắt cong lên với biên độ khó có thể nhìn thấy.
Phạm Lam cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Kế Ngỗi hừ mũi một tiếng: "Tôi thấy cái tay chân già nua của cô, nửa đời sau chắc chắn là bán thân bất toại."
"Bổn cô nương đang độ tuổi hai tám, đang ở tuổi thanh xuân, xin hãy gọi tôi là thiếu nữ!" Phạm Lam nói.
(Hèn gì anh Mộc vừa gặp bả đã kêu bả là cô thiếu nữ không ngừng, haha, tự nhiên thấy may vì ban đầu mình không dịch toẹt ra là cô gái ha hả)
Dung Mộc hình như bị thứ gì đó làm sặc, ho khan một tiếng.
Kế Ngỗi trợn trắng mắt bưng chén đi.
Kế Ngỗi vừa đi, biểu cảm quản lý của Phạm Lam lập tức sụp đổ, vừa thè lưỡi vừa hít khí lạnh: "Nước nước!"
"Vinh Mậu nói thuốc này dùng trong nửa canh giờ không được uống nước." Dung Mộc lấy ra một chiếc lá xanh từ trong tay áo, đưa đến bên miệng Phạm Lam: "Đây là Nam trà, ngọt lắm."
Phạm Lam hít sâu một hơi rồi ngậm lấy chiếc lá kia, cả người chợt trở nên thoải mái.
Mùi vị của chiếc lá này vô cùng ngọt ngào, giống như trà Cam Đá của thời hiện đại, còn rất mát mẻ, làm cho người ta liên tưởng đến giọt sương buổi sáng đầu tiên dưới ánh mặt trời buổi sáng, sương mai...
Phạm Lam cảm thấy hơi không thích hợp.
Tay Dung Mộc cứng đờ bên môi cô, khẽ run một chút đột nhiên thu trở về.
Anh ta lặng lẽ quay lại, vịn bức tường bước ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời chiếu lên vành tai anh, trong suốt ửng đỏ.
Phạm Lam: "..."
Mẹ ơi, Dung Mộc lại học được cách thẹn thùng!
Có linh thảo tẩm bổ, trạng thái của Dung Mộc càng ngày càng tốt, hai tháng sau đã có thể hoạt động như người bình thường thường. Tuy rằng nhìn không thấy thần quang của Dung Mộc, nhưng căn cứ vào trạng thái của Dung Mộc, Phạm Lam ước chừng cũng có thể phán đoán ra thần quang của Dung Mộc đã được chữa trị rất tốt.
Nhưng ngược lại trạng thái của cô và Kế Ngỗi thì lại không tốt lắm.
Sau đó, chỉ khi cô ấy và Kế Ngỗi muốn giải thích đề tài về tương lai với Dung Mộc thì mới bị cấm ngôn, trừ chuyện đó ra thì thân thể bọn họ không hề mất đi khống chế.
Điều này có nghĩa là độ dung hợp của cô và Kế Ngỗi với hai thân thể này càng ngày càng sâu, Phạm Lam thậm chí bắt đầu lo lắng, nếu như bây giờ thân thế này chết đi, có hay không sẽ ảnh hưởng đến thần thức của bọn họ.
Chỉ là thời gian mỗi ngày dùng để lo lắng vấn đề này thật sự rất ít đến đáng thương, bởi vì phần lớn thời gian của cô đều ăn uống ngủ nghỉ, chân cô khôi phục rất chậm, bây giờ biến thành mỗi ngày cô ngồi ở cửa thôn phơi nắng, nhìn mây bay lá rụng.
Rất nhanh, Phạm Lam đã yêu cái loại cuộc sống này, dù sao cảm giác mỗi ngày đều không có việc gì làm thật sự rất tốt. Tất nhiên, nó sẽ là tốt hơn nếu xung quanh cô có thể im lặng một chút.
"Đại Hắc, ngươi nóng không? Ta sẽ quạt cho ngươi."
"Đại Hắc, ngươi có khát không? Tôi sẽ cho ngươi uống nước."
"Đại Hắc, ngươi đừng ngủ nữa, kể cho chúng ta nghe về con rồng kia đi."
"Đúng đúng đúng, kể chuyện cho chúng ta nghe đi mà!"
Phạm Lam nhìn đám nhóc con trước mắt, thở dài thật dài.
Đám nhóc ranh do Nhị Đản cầm đầu, cũng không biết có phải quá nhàn rỗi hay không mà mỗi ngày đều đến quấn lấy cô, hết chuyện này đến chuyện kia, làm dầu óc cô ong ong không ngừng.
"Tôi mệt mỏi, tôi muốn ngủ." Phạm Lam nói.
"Đầu Gỗ nói, ngươi không thể ngủ lâu, ngủ lâu mất dấu."
"Đầu bếp nói, ngươi còn ngủ tiếp, sẽ biến thành heo."
Phạm Lam: "Tôi không ngủ hay không ngủ liên quan rắm gì đến họ!"
"Không được, chúng ta phải nghe Đầu Gỗ."
"Không được, chúng ta phải nghe đầu bếp."
Phạm Lam: "..."
Điều gì đã xảy ra trong khi cô đang ngủ thế?
"Đầu Gỗ rất lợi hại, hắn biết nhiều chữ hơn cả thôn trưởng, hắn còn có thể phân biệt các loại thảo dược, hắn trồng lúa mạch, mọc tốt lắm luôn!"
"Đầu bếp cũng lợi hại, hắn dạy chúng ta nướng thịt ngon hơn trước kia rất nhiều! Xem này, ta béo lên rồi."
"Đầu Gỗ còn dạy chúng ta luyện quyền, nói có thể giúp chúng ta... thân thể cường tráng."
"Đầu bếp còn dạy bọn thợ săn làm vũ khí, còn dạy bọn họ bắn tên, Đại Hắc, bây giờ công phu bắn tên của mọi người đều sắp vượt qua ngươi rồi."
"Còn nữa, ngày hôm qua xà nhà Nhị Đản sụp đổ, ngươi đoán xem thế nào?"
"Ta nói ta nói." Nhị Đản khoa tay múa chân biểu diễn: "Đầu Gỗ vù một cái vọt vào, vù một cái nâng xà phòng lên, còn chỉ dùng một tay, mạnh hơn sức của cả bốn người gộp lại!"
"Đầu Gỗ gầy như thế mà sức mạnh ghê hén."
"Thôn trưởng gia gia nói, nói Đầu Đỗ là người trên trời, rất lợi hại."
Phạm Lam cảm thấy hơi khó tin.
Dung Mộc trong miệng bọn họ, dường như càng ngày càng gần với Dung Mộc mà cô quen biết kia rồi.
"Đại Hắc, Nhị Đản."
Dung Mộc bước nhanh tới, nhóm nhóc vù một cái vây quanh: "Đầu Gỗ, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Hôm nay Đại Hắc khẳng định không cảm thấy nhàm chán."
"Chúng ta đã kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện."
Phạm Lam: "..."
Cho nên Dung Mộc cảm thấy cô đi ngủ là bởi vì cô thấy nhàm chán sao?
Dung Mộc gật đầu: "Làm tốt lắm."
Đám nhóc hoan hô bỏ chạy.
Phạm Lam sững sờ nhìn Dung Mộc trước mắt.
Anh vẫn là một bộ áo trắng, tóc đen như mực, nhưng trên mặt lại có thêm một chút ôn nhu đã lâu không gặp, tựa như mây trắng ở chân trời, làm cho trái tim cô trở nên mềm mại.
"Hôm nay cảm giác thế nào?" Dung Mộc ngồi xổm xuống kiểm tra chân Phạm Lam.
Phạm Lam: "Buồn ngủ."
Dung Mộc thở dài: "Chớ nên tham ngủ, phải thường xuyên đứng lên đi lại."
"Không tham ngủ là không có thể, đời này không thể."
"Ngươi..." Dung Mộc nhìn Phạm Lam: "Chẳng lẽ là thần lười biếng?"
"Đó là ước mơ cả đời của tôi."
Dung Mộc mở to hai mắt một giây, sau đó đột nhiên quay đầu.
Không biết có phải là ảo giác của Phạm Lam hay không mà trong khoảnh khắc anh quay đầu kia cô dường như thấy khóe miệng Dung Mộc hơi nhếch lên một chút.
Phạm Lam: "..."
Vừa rồi, Dung Mộc có phải đã cười hay không?
..