Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương : Ông bà Thổ Địa
Phạm Lam biết mình đang ngủ, xung quanh nhiệt độ môi trường vừa đủ, độ ẩm vừa đủ, giống như vùi mình trong ổ chăn ấm áp vậy.
Cô ngủ rất thoải mái, và thực sự muốn tiếp tục ngủ như vậy.
Cho đến khi cô nghe thấy một giọng nữ vừa từ ái vừa uy nghiêm vang lên.
[Dung Mộc, ngươi sinh ra là thần, siêu thoát Tam Giới, thần quang sánh cùng nhật nguyệt, là thần tộc thuần mạch hoàn mỹ nhất của Tộc Nữ Oa.]
Dung Mộc!
Phạm Lam mở mắt ra, cô phát hiện ra cô không có thực thể, thậm chí ngay đến cả hồn thể cũng không còn, cô lảo đảo phiêu đãng trong bóng đêm, cô lại biến thành một luồng thần thức.
[Ngươi chỉ biết trách nhiệm, không hiểu thất tình(), ta vẫn cho rằng ngươi phải như vậy mới có thể gánh vác trọng trách cứu thế.]
() Thất tình ở đây là trong thất tình lục dục ấy à, không phải bị con đũy tình yêu đá đít đâu
Không đúng!
Dung Mộc không phải như vậy!
Dung Mộc anh ấy... thích cười, hay thẹn thùng, thích hoa cỏ, thích động vật lông mềm, anh ấy là một người vừa mạnh mẽ lại ôn nhu như thế.
Phạm Lam giãy dụa kịch liệt ở trên không trung, cô muốn nói ra những lời này, nhưng cô không có thực thể, cũng không có giọng nói, chỉ có thể hết lần này đến lần khác vô lực run rẩy.
Cũng không biết có phải là nỗ lực của cô có hiệu quả hay không mà bóng tối xung quanh tầng dần dần rút đi, Phạm Lam nhìn thấy ánh sáng, thấy được cảnh tượng mới, thấy được... Dung Mộc.
Dung Mộc đứng ở trong một đại điện tráng lệ, mấy trăm trụ cột rồng vàng bán kính hơn hai thước xuyên thẳng qua trời, bầu trời xanh biếc, biển mây nổi lên, ánh sáng rực rỡ bao trùm trên người anh, gương mặt anh, mái tóc đen của anh, áo bào như tuyết của anh đều phát sáng.
Nhưng ánh mắt của anh lại cực kỳ ảm đạm, dường như không có bất kỳ ánh sáng nào.
Ở trước mặt anh là một đống đá vụn, Phạm Lam nhận ra đó là đá Luân Hồi của Vinh Mậu.
Mà giọng nữ kia là phát ra từ trong đá vụn đó.
"Đây là giọng nói của Nữ Oa?" Có người kêu lên.
Phía sau Dung Mộc có hai vị thần tộc, một vị là Hạo Ngọc, mặc tiên phục vàng rực rỡ, còn có một người mà cô không biết, mặc hoa phục màu đen, thân hình khôi ngô, râu đen, tóc bạc lóe mắt, màu tóc giống Bạch Trạc như đúc.
Vị này hẳn là vị Diêm La Bạch Loan tiền nhiệm. Phạm Lam nghĩ.
"Tảng đá này... chẳng lẽ là di sản cuối cùng của Nữ Oa?" Bạch Loan kinh ngạc nói to: "Không phải là đá ngũ sắc vá trời còn sót lại đó chứ?"
Hạo Ngọc ra hiệu ý bảo Bạch Loan tiếp tục lắng nghe.
[Vốn nên như thế, nhưng ta... chung quy cũng lại đành lòng.]
[Cuối cùng ta để lại vật này cho tộc Nữ Oa, làm lễ vật tặng cho ngươi.]
[Cho dù là ta, cũng không biết vật này mang đến may mắn hay bất hạnh cho ngươi.]
[Tất cả những điều này chỉ có thể do ngươi lựa chọn.]
Tiếng của Nữ Oa biến mất.
Dung Mộc rũ mắt cúi đầu, trầm mặc không nói.
Anh dường như lại biến thành cái dáng vẻ lạnh lùng vị thần viễn cổ kia.
Hạo Ngọc và Bạch Loan liếc nhìn nhau.
"Ha ha ha ha, chúc mừng Dung Mộc lần nữa được đăng vị Tôn Thần." Hạo Ngọc bước lên vỗ vỗ bả vai Dung Mộc: "Từ nay về sau, anh đã có thể siêu thoát quy tắc trói buộc của Càn Khôn Tam Tài đại trận, thọ mạng sánh cùng thiên địa, tiêu dao khoái hoạt!"
Dung Mộc vẫn không nhúc nhích.
"Ta đã nói rồi, trong Tam Giới sao còn pháp khí gì đáng để Dung Mộc ngươi phải đi lịch kiếp, thì ra là di sản của Nữ Oa." Bạch Loan cười nói: "Hôm nay ngươi lịch kiếp trở về, thần quang trở thành đại thừa, rất tốt đây mới là đãi ngộ cứu vớt Tam Giới tốt nhất, Nữ Oa vẫn tính là rất phúc hậu."
Dung Mộc cuối cùng cũng chịu động đậy, anh giơ tay lên nhìn bàn tay mình.
Thần quang tỏa ra hai tầng rực rỡ, bên trong màu băng lam tinh khiết, bên ngoài trong suốt chói mắt.
Là loại thần quang mà Phạm Lam chưa từng nhìn thấy, quả thực là dùng ngôn ngữ thôi thì không thể hình dung được sự rung động và mỹ lệ đó.
Hạo Ngọc và Bạch Loan: "Oa!"
Đột nhiên, Dung Mộc vung mạnh một chưởng, rót thần quang vào mảnh vụn đá Luân Hồi.
Hạo Ngọc: "Dung Mộc, ngươi đang làm gì vậy?!"
Bạch Loan: "Mau dừng tay!"
Bọn họ đồng thời xông lên nhưng lại bị kết giới xung quanh người Dung Mộc ngăn cản trở về.
Cánh tay Dung Mộc hơi run rẩy, liên tục không ngừng rót thần quang vào đá Luân hồi.
Dung Mộc?! Anh đang làm gì vậy?
Phạm Lam muốn gọi tên Dung Mộc nhưng căn bản không giúp được gì, bây giờ cô và Dung Mộc giống như bị chia thành hai không gian khác nhau, căn bản không cách nào giao lưu được.
Cô chỉ có thể trơ mắt thần quang trong suốt nhìn bên ngoài của Dung Mộc dần dần biến mất.
"Dung Mộc, ngươi điên rồi sao?!" Hạo Ngọc hét lớn: "Đó là di sản của Nữ Oa, cho dù ngươi là Thuần Mạch Thần tộc, cho dù ngươi bây giờ là Tôn Thần, thì việc hao phí thần quang đại thừa cũng là không cách nào chữa trị được!"
Bạch Loan càng trực tiếp hơn, rút một thanh trường đao đã vọt tới, nhưng đao của anh ta căn bản không cách nào đột phá kết giới của Dung Mộc.
Áo bào của Dung Mộc bay lên, thần quang của anh càng ngày càng yếu, toàn bộ đã bị đá Luân Hồi hút vào, chỉ thấy một luồng ánh sáng ngũ sắc rực rỡ bay lên trời, tất cả mảnh vỡ nổi lên giữa không trung, chậm rãi dung hợp lại với nhau. Dung Mộc ngửa đầu, đồng tử của anh phản chiếu ánh sáng kia, không ngừng rung động.
Một, hai, ba mảnh... Mảnh vỡ dung hợp thành một thể, chậm rãi biến hình, hóa thành một tấm gương, rộng vô biên cũng không có khung, mặt gương lấp lánh phản chiếu biển mây biển xanh, vũ trụ bầu trời xanh. Đột nhiên, thân thể Dung Mộc run rẩy, thần quang của anh dập tắt, gương sắp thành hình rơi xuống đất, cuối cùng hai tấm gương không thể dung hợp bị vỡ vụn.
"Phụt..." Dung Mộc phun ra một ngụm máu, kết giới của anh vỡ vụn.
Hạo Ngọc và Bạch Loan kinh hãi thất sắc, vội vàng xông lên.
"Dung Mộc, cái tên điên này!" Hạo Lâm vẽ thần chú chữa bệnh giữa không trung, nhưng vào lúc này bầu trời truyền đến tiếng sấm ầm ầm.
Thân hình Dung Mộc run lên, hung hăng đẩy Hạo Ngọc ra ngoài.
Sấm chớp liên tục chấn động bầu trời bao phủ trên người Dung Mộc, Dung Mộc chậm rãi đứng lên, áo anh bay múa, tóc tai cuồng loạn, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, nhưng ánh mắt của anh lại sáng đến kinh người, nhìn chằm chằm vào tấm gương trên mặt đất.
Trái tim Phạm Lam đau nhức, rõ ràng cô không còn thực thể vì sao còn đau đến vậy.
Chín chín tám mươi mốt đạo Thiên Lôi Kiếp bổ suốt mười lăm phút mới kết thúc.
Hạo Lâm và Bạch Loan hoàn toàn choáng váng, ánh mắt nhìn Dung Mộc giống như thấy kiếp nạn của Tam Giới.
Dung Mộc phủi sạch dòng điện còn sót lại trên người, nâng tấm kính trên mặt đất lên, ngón tay tái nhợt vuốt ve tấm kính, vẻ mặt ôn nhu.
"Điên rồi điên rồi!" Bạch Loan kêu to: "Ngươi dùng hết thần quang đại thừa, lại biến trở về thượng thần, trở về bị ràng buộc với quy tắc của Càn Khôn Tam Tài đại trận! Ta muốn phát điên rồi!"
Hạo Ngọc: "Dung Mộc, ngươi muốn gì đây?!"
Dung Mộc ngẩng đầu, nhìn Hạo Ngọc và Bạch Loan, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt đẹp đến kinh người, cũng buồn đến kinh người.
"Pháp khí này, tên là kính Luân Hồi."
Hạo Ngọc và Bạch Loan lại choáng váng, Phạm Lam kinh hãi.
Kính Luân Hồi! Thì ra đây là kính Luân Hồi!
Kính Luân Hồi thế mà lại được đại thừa thần quang của Dung Mộc luyện chế!
"Chỉ là, nó còn chưa đủ hoàn chỉnh." Dung Mộc nhẹ giọng nói: "Khả năng còn cần thời gian rất dài, mới có thể..."
Hạo Ngọc: "Diêm La điện hạ, ngài thấy không?"
Bạch Loan: "Ngọc Đế bệ hạ, ta thấy rồi!"
Hai con liếc nhau một cái: "Dung Mộc cười kìa! Thật kinh khủng!"
Nếu Như Phạm Lam bây giờ có thực thể, khẳng định sẽ đánh hai người bọn họ một trận.
Đây có phải là điểm mấu chốt đâu?!
"Bạch Loan điện hạ." Dung Mộc thi lễ với Bạch Loan: "Dung mỗ có một chuyện thỉnh cầu."
Bạch Loan hoảng sợ tới mức lui về phía sau một bước: "Ngài ngài ngài ngài nói đi."
"Có thể phong ấn Kính Luân Hồi dưới cây Thiên Tịnh không?"
"Vì, vì sao?"
"Bởi vì có người nói cho Dung mỗ biết, một ngày nào đó kính Luân Hồi sẽ có thể hoạt động."
"Ai nói với ngươi?"
Dung Mộc cười cười không nói.
Bạch Loan: "Hắn lại cười!"
Hạo Ngọc: "Ta thấy rồi!"
Dung Mộc: "Ngọc Đế bệ hạ."
Hạo Ngọc: "Ngươi muốn làm gì?!"
Dung Mộc thu lại ý cười, anh vung ống tay áo lên, vô số ánh sáng trong suốt bay từ trong ống tay áo ra rồi nhẹ nhàng bay múa xung quanh anh.
Phạm Lam nhận ra đó là hồn thể của dân làng.
"Dung mỗ muốn chữa trị những hồn thể này." Dung Mộc nói.
Hạo Ngọc: "Cái gì?!"
"Tổng cộng có ba trăm bảy mươi sáu vị."
"Ngươi đùa cái gì vậy!" Hạo Ngọc nói: "Những hồn thể này đều là những hồn thể không đầy đủ!"
"Đây là những hồn thể hiến tế hồn quang, không cách nào chữa trị." Bạch Loan liên tục lắc đầu: "Vẫn nên nạp vào hệ thống tuần hoàn lớn của Tam Giới."
Dung Mộc không nói gì, anh bình tĩnh nhìn Hạo Lâm và Bạch Loan, đôi mắt to tràn đầy ánh sáng trong suốt, lông mi thật dài chớp chớp.
(Anh Mộc học xấu rồi, đi đâu cũng bán manh)
Hạo Ngọc và Bạch Loan đồng thời giật mình.
Hạo Ngọc: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Bạch Loan: "Đe dọa chúng ta?"
"Dung mỗ muốn chữa trị những hồn thể này." Dung Mộc lại lặp lại một lần nữa.
"A a a a!" Hạo Ngọc gãi đầu, ngọc quan nghiêng sang một bên. Không hề có chút hình tượng gì của Ngọc Đế: "Ngươi có biết chữa trị loại hồn thể này phải hao phí bao nhiêu giá trị công đức không?"
Dung Mộc: "Ừ."
"Ngươi biết cái rắm, những giá trị công đức này là một con số khổng lồ! Ai sẽ trả đây?!"
Dung Mộc: "Ta."
"Đùa cái gì thế! Ngươi bây giờ là thượng thần, chịu quy tắc của Càn Khôn Tam Tài đại trận, ngươi dùng cái gì để đổi giá trị công đức?"
Dung Mộc chớp mắt: "Pháp lực đổi."
"Hả?"
"Lấy giá trị tín ngưỡng đổi pháp lực, lại dùng pháp lực đổi giá trị công đức để chữa trị hồn thể."
Hạo Ngọc và Bạch Loan choáng váng lần thứ ba.
"Thế này cũng được sao?"
Dung Mộc gật đầu: "Như thế phù hợp với quy tắc năng lượng của Càn Khôn Tam Tài đại trận, đương nhiên có thể làm được."
"Không được không được không được, vi phạm nghiêm trọng pháp tác quản lý Luân Hồi Tam Giới, sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của Tam Giới!" Bạch Loan hét lên.
"Ta muốn chữa trị cho những hồn thể này." Dung Mộc nói lần thứ ba, biểu cảm của anh mang theo một loại bi thương mà bướng bỉnh.
Hạo Ngọc nhắm mắt lại: "Được, Dung Mộc, ta có thể mở cho ngươi một trường hợp đặc biệt, nhưng mà ta nhất định phải đưa ra quy định nghiêm khắc nhất, có thể tiến hành loại pháp lực đổi này thì chỉ có Thần tộc cơ sở thấp nhất thiên đình mới có thể áp chế loại hành vi này."
Dung Mộc: "Ừ."
Hạo Ngọc cắn răng: "Ta sẽ viết lên thiên điều!"
"Ừ."
"Ngươi có biết vị thần có chức vị thấp nhân là gì không? Đó là vị thần Thổ Địa! Là kẻ chỉ có thể sống trong ngôi miếu rách!"
Dung Mộc dường như có hơi giật mình, sau đó anh lại nhẹ nhàng mỉm cười.
(Chuẩn rồi, vợ tui là bà thổ địa, tui là ông thổ địa, quá được luôn hehe)
"Ừ."
Hạo Ngọc tức giận đến mặt mày đều vặn vẹo.
"Nếu ngươi trở thành thần Thổ Địa, bị sẽ thiên điều trói buộc!"
"Không sao."
"Bổng lộc của thần Thổ Địa cực kỳ ít, hơn nữa liên kết chặt chẽ với giá trị tín ngưỡng, nếu như ngươi dùng pháp lực đổi lấy giá trị công đức để chữa trị những hồn thể này thì có thể phải hao phí ngàn năm, không, thậm chí cả vạn năm thời gian!"
"Không sao."
"Ngươi sẽ rất nghèo rất nghèo rất nghèo rất nghèo!"
"Không sao."
"......"
Răng Hạo Ngọc kêu rắc một tiếng, Bạch Loan đỡ đầu, bộ dáng muốn té xỉu.
Dung Mộc hít sâu một hơi, thi lễ sát đất.
"Xin nhất phải đồng ý."
Hạo Ngọc và Bạch Loan nhắm chặt mắt lại.
Tất cả mọi thứ trở về bóng tối một lần nữa.
Phạm Lam hoàn toàn choáng váng.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao họ lại nghèo như vậy.
Hóa ra... Hóa ra...
Cô không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì, nên khóc hay là nên cười, là nên cảm động hay là nên mắng Dung Mộc ngu xuẩn.
Anh tự đạo cho mình một cái hố lớn, sau đó còn tự mình nhảy vào, đã thể còn lấp đất lại.
Dung Mộc... Anh...
Than ôi...
Bóng tối xung quanh khẽ run lên, trước mắt Phạm Lam lại xuất hiện ánh sáng, cô biến thành hồn quang, được Dung Mộc nhẹ nhàng nâng trong tay, cô có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh cả Dung Mộc, tràn ngập lưu luyến, tràn ngập hy vọng.
Chung Quỳ quỳ gối giữa không trung, miệng phun máu tươi, lớn tiếng hét lớn: "Không có phép tắc!"
Phạm Lam nhớ ra đây là giấc mộng lần trước cô nhìn thấy.
Thì ra lúc ấy hồn quang Dung Mộc đưa vào Cây Luân Hồi, là thôn dân, Kế Ngỗi còn có cô...
Dung Mộc nhẹ nhàng chớp mắt một cái, buông tay xuống.
Phạm Lam cảm giác mình trượt lên tán cây Luân Hồi chảy vào mạch lá màu tím, quanh người cô bị chất lỏng ấm áp bao bọc, giống như ngâm mình trong nước tắm độ, dần dần lâm vào bóng tối.
Khó trách, mỗi lần cô ở trong bóng tối đều cảm thấy an tâm.
Khó trách, cô cảm thấy địa giới quen thuộc như thế.
Thì ra, cô đã từng ở chỗ này lâu như vậy...
Phạm Lam lại ngủ thiếp đi.
Cô không biết mình ngủ bao lâu, có lẽ chỉ có một phút hoặc có lẽ qua hơn vạn năm, dần dần thân thể cô khôi phục tri giác, cô cảm giác được tay, chân của mình, cô mở mắt ra, xa xa có một luồng sáng lấp lánh, giống như màn hình máy tính nho nhỏ.
Phạm Lam đứng lên bước tới.
Màn hình kia càng lúc càng lớn, biến thành một tấm gương khổng lồ, dòng chảy ánh sáng bên trong chảy như nước.
Là lối ra của kính Luân Hồi.
Phạm Lam cất bước đi ra ngoài.
Ánh sáng trong tay, chân, thân thể của cô, cô nhìn thấy hồn quang bay đầy trời, cô trở lại khoang chữa trị hồn thể của cây Luân Hồi.
Phía trước, có một người đàn ông đang đứng, anh mặc một chiếc áo rộng dài, tóc mái như một dấu ngoặc đơn, đôi mắt trong suốt như nước, mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
Trái tim Phạm Lam giống như bị đánh mạnh một chùy, nước mắt không khống chế được mà tuôn ra.
Hốc mắt Dung Mộc đỏ lên, anh đi lên trước, giơ tay lên nhẹ nhàng lau khóe mắt Phạm Lam giống như vạn năm trước, chỉ là lúc này đây anh không dùng tay áo mà dùng ngón tay của mình.
Đầu ngón tay anh ấm áp như ngọc có hơi run rẩy.
"Dung Mộc anh bị ngốc à?" Phạm Lam nói.
"Hửm?"
"Anh phải là trả góp mấy vạn năm đó!"
Dung Mộc bật cười: "Không sao."
"Món nợ này còn phải trả bao lâu nữa?"
"Hôm nay..." Dung Mộc nhẹ nhàng nói: "Là ngày cuối cùng."
Phạm Lam ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Dung Mộc.
Ánh mắt Dung Mộc trong suốt như nước, giống như rượu bàn đào say lòng người nhất Tam Giới.
"Nữ Oa nói, tôi chỉ biết trách nhiệm, không biết thất tình. Về sau bởi vì Dung Lăng, tôi biết hận là gì, bởi vì Hạo Lâm tôi mới biết bi thương là gì, bởi vì thôn dân tôi hiểu được cái gì kiên trì, thế nào là nhẫn, làm sao để không vứt bỏ, Kế Ngỗi cho tôi biết, nghĩa là gì, xả thân là gì." Giọng nói của Dung Mộc càng ngày càng nhẹ, gần như biến thành thì thào bên tai: "Bởi vì cô, tôi mới biết được thế nào là sợ hãi, là phẫn nộ, và thích..."
Vành tai anh biến thành màu hồng phấn, màu nước trong đồng tử càng ngày càng đậm.
Tim Phạm Lam đập như trống bỏi, cơ bắp toàn thân căng thẳng, khoảng cách của Dung Mộc và cô gần như vậy, hơi thở như sương mai của anh dây dưa với hơi thở của cô, Phạm Lam thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt mình trong mắt Dung Mộc... hơi ửng hồng, môi khẽ mở, giống như đang chờ mong cái gì đó.
Cổ họng Dung Mộc hơi giật giật, Phạm Lam nghe được tiếng anh nuốt nước miếng, lông mi của anh khẽ rung động che đi đôi đồng tử như nước, hô hấp của anh càng ngày càng gần, không còn ấm áp mà nóng đến kinh người, quét vào chóp mũi Phạm Lam, trượt đến cánh môi Phạm Lam ...
"Răng rắc." Một âm thanh giòn tan vang lên.
Thân thể Dung Mộc run lên, lui về phía sau nửa bước, sau đó kéo mạnh Phạm Lam ra phía sau.
"Yo, đang bận đó?" Bạch Trạc đứng ở phía sau hai người không đến hai mét, chiếc eo xinh đẹp giống như tạp chí người mẫu chụp ảnh đang tạo POSE, trong tay cầm một nắm hạt dưa.
Phạm Lam: Mẹ kiếp!
Cổ Dung Mộc đỏ bừng, thái dương nổi gân xanh.
"Bạch Trạc điện hạ! Cô làm gì ở đây?!"
"Nhiệm vụ cha tôi giao phó, kêu tôi đợi cơ duyên đến khởi động Kính Luân Hồi, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi muốn nghiệm thu thành quả thôi mà." Bạch Trạc cắn một hạt dưa: "Thật sự là trăm triệu lần không nghĩ tới, kính Luân Hồi lại có công năng như vậy, phong ấn ở chỗ này vạn năm thật sự là phí của trời mà!"
Nói xong, cô đi tới dùng bàn tay vỗ kính Luân Hồi một cái: "Xuyên được thời gian không gian thế này, nếu mở một doanh nghiệp du lịch thời gian thì."
"Rắc rắc!"
Kính Luân Hồi đột nhiên nứt ra.
Bạch Trạc: "Hể?"
Phạm Lam: "Hể?!"
Vết nứt kia trong chớp mắt đã lan ra cả kính Luân Hồi, không đến nửa giây toàn bộ kính Luân Hồi đã vỡ vụn, mảnh vụn hóa thành vô số điểm sáng giống như cánh bướm bay vào khoang chữa trị hồn thể, sau đó hóa thành vô hình.
Bạch Trạc: "..."
Phạm Lam: "..."
Bạch Trạc: "Mẹ kiếp? Chẳng lẽ là năng lượng đã dùng hết sao?! Đùa cái gì thế, uổng công nuôi dưỡng hơn vạn năm nay, mới dùng một lần đã biến mất, thời hạn sử dụng này cũng ngắn quá rồi!"
Phạm Lam sửng sốt một lúc lâu quay đầu nhìn Dung Mộc.
"Đó, đó là thứ anh dùng đại thừa thần quang luyện chế. Là di sản cuối cùng của Nữ Oa, là quà Nữ Oa để lại..."
Ý cười Dung Mộc trong suốt nhìn Phạm Lam: "Không sao."
"Không sao cái búa! Đó là..."
"Bạch Trạc cô bước ra đây cho tôi!" Trong không gian vang lên một tiếng quát lớn, là giọng của Kế Ngỗi.
Hạt dưa của Bạch Bạch rơi xuống đất.
"Dung Mộc, Phạm Lam, các người ở bên trong sao? Tên nấu ăn, tiếp tục đập cửa!" Là giọng của Ly Trạch.
Bạch Trạc nặng nề thở dài.
Dung Mộc cười khẽ, anh nhẹ nhàng cầm tay Phạm Lam dẫn cô đi về phía cửa ra khoang chữa trị hồn thể.
Cánh cổng thủy tinh chậm rãi mở ra, trước mắt Phạm Lam sáng ngời, cô nhìn thấy Trù Thần tỏa ra thần quang và lông Cửu Vỹ Hồ đỏ rực.
Trên đỉnh đầu Kế Ngỗi bốc cháy, Ly Trạch toàn thân xù lông.
Phạm Lam cảm giác Dung Mộc hơi siết chặt tay, mắt anh nổi lên ánh nước.
"Món quà Nữ Oa lưu lại cho tôi, tôi đã chờ được rồi."
Phiên ngoại:
Ngày trù thần miếu Thổ Địa phủ Xuân Thành Côn Luân mạch Kế Ngỗi thăng chức thượng thần, Hạo Ngọc đi thăm Dung Mộc.
Ngồi bên hồ Khôn Cảnh, uống trà Dung Mộc nấu, Hạo Ngọc hơi hoảng hốt.
Trong hương trà thơm ngát, đồng quang trong suốt Dung Mộc như nước, ý cười như trăng.
Mới trôi qua ngàn năm thời gian mà khí chất của y đã hoàn toàn khác biệt.
Hạo Ngọc bây giờ còn nhớ rõ dáng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dung Mộc, lúc đó hắn vẫn là Thần tộc thuần mạch cao cao tại thượng, thỉnh thoảng đến chỗ Phụ Thần ngồi một chút, tuy rằng Tam Giới đều nói, phụ thần là bằng hữu của Dung Mộc, nhưng theo Hạo Ngọc thấy, giao tình của bọn họ kỳ thực chẳng ra làm sao.
Dung Mộc khi đó, một thân lạnh lẽo, dung sắc tuy đẹp nhưng rất lạnh lùng, làm cho người ta sinh lòng kính sợ. Chỉ thỉnh thoảng khi trò chuyện với phụ thần mới lộ ra biểu cảm bình thường.
Hạo Ngọc lần đầu tiên xác định Dung Mộc là bằng hữu tốt của phụ thần, là bởi vì phụ thần yêu cầu anh đem câu chuyện của Tiểu Thất và Đổng Vĩnh biên soạn vào hệ thống thần thoại của Càn Khôn Tam Tài đại trận.
Yêu cầu này rõ ràng không hợp lý thế mà Dung Mộc lại đáp ứng.
Hạo Ngọc về sau mới biết được, phụ thần lúc ấy có thể đã dự cảm được mình sắp hồn quy đại địa, cho nên mới phó thác Tiểu Thất mà người yêu thương nhất cho Dung Mộc.
Sau đó, Dung Lăng thức tỉnh nhập ma, phụ thần hiến tế thần quang biến mất, sau đó hơn hai vạn năm, Hạo Ngọc chỉ gặp Dung Mộc trên Càn Khôn Tam Tài đại trận,.
Lúc ấy anh càng thêm trầm mặc ít nói, chỉ là cố chấp dùng từng chút một thần quang chữa trị đại trận.
Khi đó, trên người hắn ngoại trừ lạnh lùng, lại có thêm một sự bi thương.
Về sau, Dung Mộc vì giúp Hồ tộc mà khởi động thiên sơn bách cách trận pháp, sau đó hắn biến mất. Thiên Đình chấn động, tìm kiếm khắp Tam Giới cũng tìm không thấy.
Một năm sau, hắn tắm máu lịch kiếp trở về, lần nữa đăng lên vị trí Tôn Thần, nhưng mà...
Hạo Ngọc thở dài, nếu như Phụ thần còn sống, nhất định sẽ treo ngươi lên đánh một trận.
"Chỗ này thật đúng là..." Hạo Ngọc thật sự không tìm ra được từ khen ngợi, do dự một lúc lâu: "Xinh đẹp lung linh."
Dung Mộc: "Quá khen rồi."
"Ta đã tra sổ sinh tử." Hạo Ngọc nói: "Hơn ba trăm hồn thể đều đã được chữa trị, hơn nữa bởi vì bọn họ lúc trước hiến tế hồn thể cứu ngươi, cho nên đều có cơ sở giá trị công đức siêu cao, đời đời phúc lộc thọ tam toàn, tạo phúc co con cháu, coi như là nhân họa đắc phúc."
Dung Mộc đưa cho hắn anh một chén trà, cười cười không nói.
"Giá trị công đức cao nhất là Kế Ngỗi nhỉ? Ba trăm năm thành thần, sáu trăm năm thành thượng thần, còn chiếm được pháp khí Dung Đao chấn động Tam Giới, cũng là lông phượng sừng lân!"
"Ngươi muốn nói gì?" Dung Mộc hỏi.
Hạo Ngọc: "Khi nào ngươi định trở về Thiên Đình?"
"Ta thích nhân giới."
"Hả?"
"An lòng."
"......"
Hạo Ngọc đỡ trán: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục làm thần Thổ Địa trong miếu nát này sao?!"
Dung Mộc chớp mắt: "Có gì không thể?"
"Những hồn thể kia không phải đều đã chữa trị sao, ngươi có thể thoát ly thân phận thần Thổ Địa rồi...
"Còn thiếu một hồn thể." Dung Mộc nói.
Hạo Ngọc: "Chỉ là một hồn thể thôi, không sao đâu!"
Ánh mắt Dung Mộc khẽ động, ý cười trên mặt biến mất.
Khoảnh khắc kia, Hạo Ngọc dường như cảm giác được Dung Mộc tức giận.
Điều này là quá lá!
Dung Mộc bây giờ ngoại trừ cười lại còn học được tức giận!
"Ta xem số liệu hồn thể do Bạch Loan đưa tới, hồn thể cuối cùng gần như hiến tế tất cả năng lượng của mình, hồn quang tổn hại quá nghiêm trọng, khả năng chữa trị rất nhỏ, dựa theo mức độ cống hiến tín ngưỡng của thần Thổ Địa ngươi bây giờ..." Hạo Ngọc rối rắm trong chốc lát, sau đó quyết định vẫn nên nói thật: "Trừ phi xuất hiện kỳ tích... nếu không hồn thể này có thể ngay cả cơ hội chuyển thế làm người cũng không có."
Dung Mộc: "Ừ."
Hạo Ngọc: "Ta không phải là đe dọa đâu, ta nói sự thực đó!"
Dung Mộc: "Nhân tộc vĩnh viễn đều sẽ sáng tạo ra kỳ tích."
Hạo Ngọc tức giận. Hắn nhảy dựng dậy thở phì phì, xoay vài vòng, kết quả quay đầu lại thì phát hiện Dung Mộc đang nhìn anh cười.
Nụ cười kia ôn nhu lại càng thuần túy hơn, làm cho anh ngọn lửa đầy trong bụng hắn bất tri bất giác biến mất.
"Dung Mộc, ta thật sự rất tò mò." Hạo Ngọc tiến lại gần: "Khoảng thời gian ngươi lịch kiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to tròn, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà vành tai hơi đỏ lên.
Hạo Ngọc: "..."
Hạo Ngọc: "..."
Mẹ kiếp?!
Dung Mộc bây giờ không chỉ học được cười, học được tức giận, còn học được thẹn thùng.
Hạo Ngọc bây giờ cảm giác không khác gì Tam Tài Càn Khôn đại trận sụp đổ.
"Hồn thể cuối cùng này." Hạo Ngọc hỏi: "Là người thế nào?"
Dung Mộc hơi giật mình, ánh mắt hắn phủ kín một tầng hơi nước nhàn nhạt, đồng tử của hắn hơi mông lung.
"Nàng thích ngủ, hơi lười biếng."
Hạo Ngọc: "Sau đó thì sao?"
Dung Mộc lại mỉm cười: "Không nói cho ngươi biết."
Hạo Ngọc: "..."
Mẹ nó!
Dung Mộc không chỉ học được cười, học được tức giận, học được thẹn thùng, mà còn học đùa giỡn người khác.
"Dung Mộc, ngươi. Không phải là... thích người kia đó chứ?"
Nụ cười của Dung Mộc biến mất, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm Khôn Cảnh.
"Ta chỉ là... rất nhớ nàng ấy..."
Ánh trăng màu bạc chậm rãi chảy trên người anh, đó là nỗi nhớ nhung dăng dẳng không dứt.
Hạo Ngọc: "..."
Hạo Ngọc: "..."
Xong đời rồi!
Hai canh giờ sau, Hạo Ngọc chạy nhanh địa giới, bí mật gặp Diêm La Bạch Loan trong khoang chữa trị hồn thể cây Luân Hồi.
"Đây là hồn thể cuối cùng Dung Mộc Thượng Thần muốn chữa trị." Bạch Loan chỉ vào một đoàn hồn quang đang ngủ bên cạnh Kính Luân Hồi nói.
Hạo Ngọc cẩn thận quan sát, hồn quang của nó rất yếu ớt, giống như lúc nào cũng sẽ bị dập tắt.
"Bạch Loan, ngươi nói thật với ta một câu, người này có thể chữa trị không?"
"Theo lý mà nói thì hẳn là có thể, nhưng hồn thể này rất khác với các hồn thể khác."
"Là sao?"
"Những hồn thể khác đều rất tích cực, cố gắng hấp thu giá trị công đức tiến hành tự chữa trị, nhưng chỉ có một người này đặc biệt tiêu cực, cực kỳ lười biếng, vốn mức độ tổn hại của nó là cao nhất, còn không cố gắng mà cứ kéo tới kéo lui là như thế này."
"...... Một hồn thể còn có thể lười biếng?! Nó có tự nhận thức được không?!"
"Tôi phỏng chừng hồn thể này hoặc là có sức mạnh tinh thần kinh người, hoặc là có chấp niệm đặc biệt gì đó, hoặc chỉ đơn thuần là... lười biếng."
Hạo Ngọc: "..."
Bạch Loan: "Ngươi có hứng thú với hồn thể này sao?"
Hạo Ngọc thở dài, vỗ vỗ bả vai Bạch Loan.
"Ta có dự cảm, hồn thể này rất có thể sẽ ảnh hưởng bình an ổn định của Tam Giới chúng ta."
Bạch Loan: "Khoa trương thế sao?"
Hạo Ngọc khóc không ra nước mắt.
Đương nhiên rồi!
Thuần mạch thần tộc duy nhất còn sót lại trong Tam Giới có thể có đời sau hay không, toàn bộ đều dựa vào nó đó!
..