Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Phần : Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương : Báo cáo cuối năm
Tám giờ sáng, Phạm Lam tỉnh dậy vì lạnh.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một lớp sương đá phủ trên bề mặt của cốc giữ nhiệt trên bàn làm việc của mình.
Điện thoại "đinh đinh" không ngừng, là nhóm tin nhắn của những người thuê nhà cho thuê trước đây, chủ nhà ra một thông báo.
[Trong nhà có chuyện vui, tiền thuê nhà của tất cả mọi người giảm một nửa]
Người thuê nhà phía dưới hoan hô vui mừng.
[Nghe nói là con của chủ nhà đã có thận thích hợp]
[Ghép thận thành công.]
[Chúc mừng, chúc mừng!]
Giảm một nửa tiền thuê nhà hàng tháng!
Phạm Lam bật ngồi dậy, sửng sốt vài giây, nhớ lại mình đã sớm chuyển đến biệt thự nhỏ của Dung Mộc.
Cảm thấy mình đã tổn thất mấy trăm triệu!
"Hắt xì hắt xì hắt xì..." Bánh bao thịt tròn vo chảy nước mũi nhảy vào ổ hồ ly ly, nhưng còn chưa tới hai giây đã bị một ngọn lửa hồ ly phun tới, Hỗn Độn "chi" một tiếng, nằm ở trong lửa lăn tròn, dường như còn rất hưởng thụ.
Phạm Lam quấn chăn san hô ngồi dậy, vịn cổ bẻ hai cái, đốt sống cổ rắc một tiếng, sau đó cổ cô không thể cử động được.
Phạm Lam: "..."
Mẹ kiếp, trật cổ rồi.
Phạm Lam nghiêng cổ nhìn chiếc bàn làm việc, không có ai, cô xoay người nhìn phía sau, Dung Mộc cũng không có ở đây. Hai bàn làm việc chất đầy những văn kiện lộn xộn, lung lay như sắp đổ.
Phạm Lam thở dài: "Ly Trạch."
Ly Trạch vùi người ở trong ổ, chỉ để lại một cái đuôi uể oải trải ra bên ngoài: "Tôi muốn ngủ, tôi không muốn tăng ca, các người là đang ngược đãi lao động trẻ em bất hợp pháp!"
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Hỗn Độn."
Bánh Bao chi chi bay tới, toàn thân còn tỏa ra hơi nóng vừa bị lửa hồ ly nướng.
Phạm Lam bắt lấy Hỗn Độn dán lên cổ, nói chứ Hỗn Độn vừa bị lửa hồ ly nướng, rất ấm áp, quả thực là một bảo vật sưởi ấm cao cấp.
Hỗn Độn phản đối: "Chi chi!"
Phạm Lam: "Chữa bệnh rất đắt tiền."
Hỗn loạn: "Chi chi!"
Phạm Lam: "Tháng trước mày ăn . hộc, tiền binh bộ còn chưa đưa đến, tất cả đều do chúng ta trả."
Hỗn Độn: "Hắt xì!"
Phạm Lam: "Hắt xì!"
Phạm Lam run lên một cái, cô cảm thấy hôm nay lạnh một cách kỳ lạ.
Theo lý mà nói, miếu Thổ Địa có cơ sở tuần hoàn pháp trận bảo vệ, một năm bốn mùa đều có nhiệt độ độ không đổi, không nên xuất hiện tình huống... không phải là bọn họ đã nghèo đến mức ngay cả phí sử dụng pháp trận cơ bản cũng không trả nổi rồi đó chứ?
Phạm Lam quấn chăn đi ra khỏi văn phòng, một luồng khí lạnh đập vào mặt, trên cửa sổ hành lang kết một lớp sương thật dày, không thể thấy rõ thứ gì, cảm giác nhiệt độ phỏng chừng đã rồi đến âm độ rồi. Phạm Lam đi xuống lầu, đi tới đại sảnh lầu một, cuối cùng đã nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Bên ngoài phòng có một trận tuyết lớn, cả thế giới trang bị màu trắng xóa bao bọc.
Đinh Tứ đứng trên một chiếc thang con, dùng chổi gõ tuyết đọng trên cây Bạch Quả, tuyết đọng quá dày làm đứt mấy nhánh cây, Giáp Dịch vịn thang, nước mũi chảy dài, Bính Thiện và Ất Nhĩ ngồi xổm trong đại sảnh, lạnh đến run rẩy.
Phạm Lam: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Bà, bà dậy rồi sao?"
Giáp Dịch, Ất Nhĩ, Bính Thiện và Đinh Từ vù một cái vây quanh Phạm Lam, tám con mắt tỏa sáng.
Ất Nhĩ: "Thành Hoàng thuộc thông báo khẩn cấp, hệ thống pháp trận cơ sở phủ Xuân Thành bị trục trặc, Trù Thần đại nhân trời còn chưa sáng đã bị điều động đi sửa chữa tổ dự án."
Phạm Lam: "Hả?"
Đinh Tứ: "Sáng sớm Dương Tiễn thượng thần đến nói gần đây thời tiết thay đổi khác thường, có thể có liên quan đến sơ hở của đại trận, đưa xã công đại nhân đón đi rồi."
Phạm Lam: "Hả?"
Bính Thiện: "Trước khi Kế Ngỗi đại nhân đi đã dặn, nói bà ngài phải chuẩn bị đầy đủ các tư liệu cần thiết cho đại hội báo cáo công tác ngày hai mươi tháng Chạp."
"Hả?"
Giáp Dịch: "Lúc xã công đại nhân đi có nói, việc lớn nhỏ miếu Thổ Địa đều do bà phụ trách, ông cố gắng trở về trước ngày đại hội báo cáo."
"......"
"Bà à, chỉ còn chưa đầy chín canh giờ nữa là đến đại hội báo cáo công tác ngày hai mươi tháng Chạp rồi."
Một giây, hai giây, ba giây tĩnh mịch, gió lạnh vù vù thổi, tâm Phạm Lam lạnh lẽo như tro tàn.
Phạm Lam: "Không phải hai người bọn họ cảm thấy tư liệu báo cáo viết không xong cho nên tìm cớ chọn người bỏ chạy đó chứ?"
Giáp Dịch cười gượng: "Sao có thể, xã công đại nhân thần phẩm cao thượng, Trù Thần đại nhân vừa thẳng thắn vô tư, đương nhiên sẽ không làm cái chuyện... khụ... lâm trận bỏ chạy..."
Phạm Lam: Hơ hơ.
Phạm Lam gọi điện thoại cho Dung Mộc, không nghe máy, lại gọi điện thoại cho Kế Ngỗi, từ chối nghe, Phạm Lam chỉ cảm thấy một ngọn lửa ác độc đang xông về phía trước, nhắn tin.
[Lam lười biếng]: Hai người các anh thật quá đáng! Ném cái mớ lộn xộn này cho tôi?
[Trù Thần]: Tôi tin tưởng cô.
[Thần Thổ Địa]: Ừm.
Tin em gái anh!
Phạm Lam vừa định nổi khùng lên thì Kế Ngỗi và Dung Mộc đồng thời chụp hai tấm ảnh tới.
Một tấm là hơn mười cơ sở vật chất giống như ma pháp lơ lửng trên không trung, được sắp xếp chỉnh tề trên một quảng trường rộng lớn, mấy gã nhân viên thần chức giơ thủ phù, đang chữa trị pháp trận, Kế Ngỗi phụ trách, hẳn là pháp trận hệ hỏa. Phạm Lam còn nhìn thấy Hòa Uyên, Kỳ Lương và Cơ Đan.
Ảnh chụp của Dung Mộc là pháp đàn càn khôn tam tài đại trận, góc chụp của anh hẳn là chụp ngửa, Dương Tiễn đứng trên Tường Vân bảy màu chỉ huy thiên binh bộ tìm kiếm sơ hở.
Phạm Lam: "..."
Được rồi, coi như hai người đang làm chính sự đi.
Phạm Lam quay người vọt lên lầu, thảm san hô trên người bay lên, giống như tướng quân khoác áo choàng sắp xuất chinh.
"Giáp Dịch, chuẩn bị một danh mục tư liệu cần thiết cho đại hội báo cáo công tác, Đinh Tứ phụ trách điều tra thiếu sót bổ sung, Bính Thiện phụ trách soạn thảo dự thảo văn kiện, Ất Nhĩ phụ trách tổng hợp tất cả số liệu tư liệu."
Bốn người đồng thành: "Vâng, thưa bà."
Phạm Lam đá cửa văn phòng ra, ném Hỗn Độn vào ổ của Ly Trạch: "Ly Trạch, rời giường làm việc!"
"Tôi muốn mệt muốn chết." Phạm Lam nói.
"Tôi đói muốn chết." Ly Trạch nói.
"Chi Oa Chi Oa." Hỗn Độn nói.
Phạm Lam nửa ngồi nửa nằm trên chỗ Dung Mộc, cảm giác đời này không còn gì đáng luyến tiếc nữa.
Tài liệu trên bàn chất thành núi, tài liệu máy tính chờ kiểm duyệt xếp thành hàng, lịch sử trò chuyện vẫn không ngừng nhấp nháy.
Giáp Dịch cầm văn kiện đứng đó giống như người máy báo cáo công việc.
"Sáu tài liệu cần thiết cho đại hội báo cáo, tổng cộng . Báo cáo công tác mục tiêu hàng năm đã hoàn thành, biểu mẫu phụ lục đã hoàn thành; báo cáo trách nhiệm chính hàng năm đã hoàn thành, tài liệu báo cáo trách nhiệm chính hàng quý đã được tổng hợp, biên bản phỏng vấn, biên bản cuộc họp, bản gốc hồ sơ học tập đã được chuẩn bị; báo cáo GCV hàng năm đã hoàn thành, báo cáo phân tích GCV năm đã hoàn thành; báo cáo giá trị công đức hàng năm đã hoàn thành, phụ lục báo cáo phân tích giá trị công đức đã hoàn thành, trong đó có năm so sánh ngang và dọc giá trị công đức của đơn vị theo yêu cầu của Trù Thần đại nhân, còn đặc biệt tăng thêm báo cáo phân tích dữ liệu giá trị công đức bất thường hàng năm."
"Còn có gì nữa?" Phạm Lam.
"Còn lại hai hạng mục lớn, một hạng là báo cáo số liệu dị hóa của khu, trong đó số liệu về giá trị oán khí thay đổi, từ, yểm phát sinh vẫn đang trong thống kê, hạng mục còn lại là báo cáo độ hoàn thành KPI tu tiên..." Giáp Dịch nói: "Báo cáo viết như thế nào, vẫn xin bà ngoại chỉ thị."
Ly Trạch: "Á, đau đầu thế."
Hỗn Độn: "Chi, chi chi."
Phạm Lam: "Đem số liệu của Cổ Đạo Lâm và Đào Khôi báo lên, nói là chúng ta đã lựa chọn ra ứng cử viên tu tiên rồi."
"Vâng, thưa bà." Giáp Dịch bấm điện thoại: "Ất Nhĩ, tạo báo cáo giá trị công đức của Cổ Đạo Lâm và Đào Khôi, làm bản đồ dự báo tỷ lệ thành công tu tiên ..."
[Cảnh báo! Báo động! Báo động!]
Điện thoại của Phạm Lan bắn ra một ánh sáng đỏ, thét chói tai, Phạm Lam và Ly Trạch nhảy bật dậy, Hỗn Độn bị dọa đến mọc ra hai cánh.
[Cảnh báo! Mặc Bạch , độ ở khu Thanh Long của Côn Luân mạch xuất hiện hiện tượng oán khí dị hóa, tỷ lệ sinh sản ,%, mời nhân viên miếu Thổ Địa khu Thanh Long lập tức đến xử lý.]
Phạm Lam và Ly Trạch: "Đệt!"
Hỗn Độn: "Chi!"
"Làm theo lời tôi nói." Phạm Lam chạy về phía Khôn Cảnh: "Chú mở khóa mây..."
Giáp Dịch: "Bà ơi, Tường Vân bị Trù Thần đại nhân lái đi rồi."
Phạm Lam phát điên, lấy điện thoại ra gọi xe chuyên dụng.
[Cảnh báo đỏ, cảnh báo cấp đóng băng đường]
[Cửu Châu Thất Mạch sắp nghênh đón một đợt lạnh lẽo cực mạnh]
[Tê liệt giao thông thành phố Xuân Thành]
[Điểm đến cách đây km, không có người nhận đơn]
Ly Trạch: "Chẳng lẽ phải xe đạp của Kế Ngỗi đi sao?"
Phạm Lam: "Đợi chúng ta đến thì cải xanh cũng lạnh luôn rồi."
Ly Trạch: "..."
"Chi Chi Chi Chi!" Hỗn Độn vọt ra ngoài cửa sổ, mọc ra sáu cánh, thân người tròn vo đón gió dài ra rồi biến thành một cái bánh bao thịt cỡ lớn, diện tích còn lớn hơn Tường Vân một vòng.
"Chi chi chi chi!" Hỗn Độn vỗ cánh kêu to.
"Bánh Bao, cuối cùng cậu cũng có chút tác dụng rồi." Ly Trạch và Phạm Lam mừng rỡ nhảy lên người Hỗn Độn.
Hỗn Độn thét dài một tiếng, vụt bay lên, Phạm Lam nghe tiếng Giáp Dịch ở phía dưới hét lớn "Ly Trạch đại nhân, Bạch Huyên đại nhân vừa mới gọi điện thoại nội bộ nói, có tài liệu bí mật ghi lại giá trị công đức của An An liên tục tăng cao, trạng thái rất tốt, để ngài đừng lo lắng ..."
Ly Trạch: "Nhận được rồi..."
Giáp Dịch dường như còn nói thêm cái gì đó nữa nhưng Phạm Lam không nghe thấy, cô bị cánh Hỗn Độn quạt gió mạnh đến toàn thân run rẩy, cả người lạnh lẽo không chịu nổi.
Trời lạnh quá! Cho dù thần thể của cô đã đạt tới nguyên giai nhưng bị gió lạnh thổi qua cũng có chút không chịu nổi.
Mây mù trên bầu trời dường như cũng bị đóng băng, hoa trắng phủ đầy, tuyết bắt đầu rơi, tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, cả đất trời giống như bị treo một tấm màn mờ ám.
[Sắp tới nơi cần đến, khu Thanh Long mặc bạch , độ, báo động! Giá trị dị hóa oán khí đang đến gần ngưỡng, khả năng tạo ra lên đến ,%.]
Hỗn Độn xông thẳng xuống, sáu cánh chim phá tuyết dày như mê chướng, ngay phía dưới là một tòa nhà cao tầng, trước lầu ước chừng có bốn năm trăm người, đều mặc áo lông dày, áo khoác bông đang tụ tập giậm chân mắng chửi.
"Tại sao không có hệ thống sưởi?"
"Tại sao chúng ta tắt hệ thống sưởi ấm của chúng tôi?"
"Mau khôi phục hệ thống sưởi đi!"
Trong đám người còn có không ít ông bà lão, cảm xúc kích động nhất, xông lên tuyến đầu la mắng, mỗi người đều có sức chiến đấu kinh người.
Tấm biển trước tòa nhà viết là văn phòng hệ thống sưởi ấm khu Kim Lý Xuân Thành, một người đàn ông trung niên đứng ở cửa giơ loa lên hét lớn: "Đường ống sưởi ấm đang được sửa chữa, mời mọi người về nhà an tâm chờ đợi, chúng ta sẽ nhanh chóng khôi phục hệ thống sưởi ấm ..."
"Chó má! Hôm qua anh ta cũng nói vậy?"
"Đã giờ rồi, các người là coi mạng người như cỏ rác."
"Trong nhà chúng ta không ở được nữa, lạnh muốn chết người rồi!"
"Hôm nay không có một đáp án chính xác, chúng tôi sẽ không trở về!
"Cùng lắm thì chúng ta toàn bộ ở lại đây, đông người ấm áp!"
"Đúng đúng đúng."
Mọi người xông về phía trước, an ninh và cảnh sát phụ trách bảo vệ trị an mắt thấy sắp chống đỡ không nổi, rối loạn thành một mớ.
"Này này, tôi ngửi thấy tình hình không ổn lắm." Ly Trạch nói.
Phạm Lam: "..."
Đâu chỉ không tốt lắm, mà phải gọi là rất không ổn.
Oán khí màu đen xoay tròn trên đỉnh đầu của những người đó tạo thành một hình xoắn ốc màu đen khổng lồ, khuấy động với những bông tuyết trắng kia khiến nó trở nên càng đáng sợ, oán khí càng tăng càng cao, càng kéo càng mỏng, biến thành một chiếc bánh kếp màu đen khổng lồ, đột nhiên, nghe bùm một tiếng, chiếc bánh nổ tung, oán khí biến mất, chỉ còn lại bông tuyết đầy trời.
Phạm Lam nắm chặt thủ phù: "Lát nữa nghe hiệu lệnh của tôi, tôi đoán sẽ là một trận nổ lớn... mẹ kiếp!"
Bông tuyết vặn vẹo bay lên, chỉ nghe mấy tiếng "bốp bốp bốp bốp bốp" giòn vang, một đám khí đen hình bầu dục hiện lên giữa không trung, phát ra âm thanh kỳ lạ, từ trên bầu trời nhìn xuống giống như những con trùng đen lúc nhúc.
Phạm Lam choáng váng.
Đó là hàng trăm con Túy!
..
Quyển cuối rồi nhớ...