Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Phần : Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương : Miếu Thổ Địa = Trường mẫu giáo
Một canh giờ sau, Phạm Lam biểu thị nội tâm cô bây giờ vô cùng ngơ ngác.
Cô ngồi trong Lăng Tiêu bảo điện tường vàng sáng chói, mấy trăm cột trụ bàn long chống lấy bầu trời xanh biếc mênh mông vô tận, mặt đất được làm từ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy biển mây mãnh liệt. Ghế dựa của cô giống như ngọc Dương Chi được mài giũa tinh thế, chiếc bàn nhỏ trước mặt đặt tiên quả trong suốt, ở giữa là một quả đào mật to bằng miệng chén, trên hai phiến lá xanh non sáng lên dấu vàng, phân biệt viết chữ "Năm trăm năm chín" và "Bàn Đào chính tông".
Dung Mộc và Kế Ngỗi lần lượt ngồi ở hai vị trí trái phải cô, Kế Ngỗi mặt không chút thay đổi nhìn Tiên Quả trên bàn, thần sắc vô cùng chuyên chú.
Phạm Lam nghi ngờ anh ta đang cân nhắc xem có thể vắt ra được bao nhiêu loại nước trái cây.
Biểu cảm của Dung Mộc thì không dễ nhìn lắm, sắc mặt trắng bệch, đồng tử đen kịt, dùng tay áo rộng liên tục khuấy đám mây dưới chân giống như muốn làm thành một cái tổ vậy.
Phạm Lam hiểu được, dù sao cái sàn nhà trong suốt này đối với anh mà nói thật sự là quá mức không thân thiện.
Hạo Ngọc ngồi trên ngự tọa cao cao, ngồi ở ghế dưới là Dương Tiễn, ánh mắt hai người nhìn bọn họ đều vô cùng... sâu sắc.
Hạo Ngọc: "Dung Mộc, tôi có..."
"Ly Trạch cố lên! Ly Trạch cố lên!"
Một chuỗi tiếng thét chói tai cắt ngang lời của Hạo Ngọc.
Chỉ thấy trên trên đài mây bên ngoài điện, Na Tra giẫm lên Phong Hỏa Luân vù vù bay qua, Ly Trạch cưỡi Tường Vân , đỉnh đầu Hỗn Độn chở An An, đuổi sát theo sau.
Na Tra: "Đừng theo tôi!"
An An: "Anh Na Tra, chờ chúng em với, chúng mình với với nhau đi!"
Ly Trạch: "Na Tra, chụp ảnh với An An!"
Hỗn Độn: "Chi chi!"
Mười Tiên Nga xung quanh đuổi theo chặn lại: "Na Tra thượng thần, Ly Trạch đại nhân, Lăng Tiêu bảo điện không được bay lung tung, xin giữ trật tự..."
Phạm Lam: "..."
Cảnh tượng này cũng phân liệt quá đi thôi.
"Khụ, An An dường như rất thích chơi với Ly Trạch." Hạo Ngọc nói.
Kế Ngỗi bắt đầu nghiên cứu bàn đào, Dung Mộc lại khuấy thêm một đám mây, dự định xây thành một bức tường.
Dương Tiễn: "Ừ khụ!"
Phạm Lam thở dài: "Thầy Hạo Ngọc, Dương Tiễn, chúng ta đều là người quen cả nên có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Hạo Ngọc thở phào nhẹ nhõm nhìn Phạm Lam: "Tình huống của An An rất đặc biệt, hồn thể của cô bé xuất phát từ nhân tộc, nhưng thần thể lại là thông qua linh khí thiên địa thai nghén trong qủa trứng tạo thành. Tôi vừa mới dùng Huyền Nguyên khảo nghiệm, thần thế của An An thần thể đã đạt tới cấp "niết", nói cách khác cô bé đã là thượng thần."
Phạm Lam: "..."
Mẹ kiếp?!
"Theo báo cáo giá trị công đức của hồn thể mà địa giới đưa tới cho thấy, An An trăm đời luân hồi, đều là người đại thiện, nhất là kiếp này, cô bé hiện nội tạng của bản thân đổi lấy sinh mệnh của bảy người, giá trị công đức tăng vọt, được Thiên Đạo chọn làm thần tủy của trứng thần, sống lại trong thân phận thần tộc." Dương Tiễn nói.
Phạm Lam: "..."
Có nghĩa là An An vì có giá trị công đức siêu cao, cho nên được Thiên Đạo chọn làm lòng đỏ trứng chứ gì.
"Từ ý nghĩa nào đó mà nói, An An có thể xem như sinh ra để thành thần, giống như Thuần Mạch Thần tộc." Hạo Ngọc nói: "Trong Tam Giới, thuần mạch thần tộc còn sót lại chỉ có Dung Mộc, cho nên người có thể gánh vác trọng trách nuôi dưỡng An An cũng chỉ có Dung Mộc mà thôi."
Phạm Lam xem như đã hiểu, tên Hạo Ngọc này là muốn biến nhà họ thành trường mẫu giáo đây mà.
Cô nhìn hai con thần bên cạnh, Kế Ngỗi bắt đầu gặm đào, Dung Mộc cuối cùng cũng xây xong một đám mây để che đi sàn nhà trong suốt dưới chân, bắt đầu nhàn nhã uống trà.
"Xã công đại nhân, Trù Thần đại nhân, hai vị thấy thế nào?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc mỉm cười ôn nhu, Kế Ngỗi trợn mắt, ý của hai con thần này cực kỳ rõ ràng: cô tự coi đó mà làm.
Trông cậy vào hai thứ hàng này quả nhiên không được!
Phạm Lam ngồi thẳng người, hít sâu một hơi: "Ngọc Đế bệ hạ đã ra lệnh, chúng ta hẳn là nên tuân theo, chỉ là đơn vị chúng tôi bây giờ nợ nần chồng chất, chất lượng cuộc sống quanh năm ở dưới mức nghèo khổ, còn đèo bòng thêm một con hung thú Hỗn Độn với một thần thú Cửu Vĩ Hồ nữa, đã phải tốn rất nhiều pháp lực rồi, bây giờ lại phải nuôi dưỡng thêm một tân thần, thật sự là hữu tâm vô lực!"
(Bả quên Đào Khôi rồi)
Hạo Ngọc: "Mỗi tháng trợ cấp cho An An . hộc tiền nuôi dưỡng."
Dương Tiễn: "Tôi đã đọc báo cáo công tác hàng năm của quý vị, có thể xếp hạng A+, GCV cộng thêm %."
Phạm Lam: "Chúng ta còn nợ địa giới , tỷ..."
Hạo Ngọc: "Thiên Đình sẽ hoàn trả đầy đủ."
"KPI Tu Tiên của chúng tôi..."
Dương Tiễn: "Xếp hạng A+, GCV cộng thêm %."
"Tôi có thêm một đồ đệ, phải trả lương thực tập..."
Dương Tiễn: "Thực tập sinh trợ cấp hộc một tháng."
"Tiền ăn của Hỗn Độn ..."
"Trong vòng ba ngày sẽ hoàn trả toàn bộ, sau này Thiên Đình sẽ trả tiền."
Phạm Lam nhướng mày nhìn Dung Mộc và Kế Ngỗi.
Dung Mộc đứng dậy, lồng tay áo thi lễ: "Như thế, Dung mỗ từ chối thì lại không cung kính rồi."
Kế Ngỗi: "Có thể đóng gói tiên quả trên bàn đem về không?"
"Tôi cảm thấy chuyện này nhất định có bẫy." Phạm Lam nói: "Chẳng qua là nuôi thêm một đứa nhóc, Hạo Ngọc và Dương Tiễn lại nhượng bộ đến mức như vậy, nghĩ như thế nào cũng không thích hợp."
Dung Mộc uống một ngụm trà: "Ly Trạch vui vẻ là được rồi."
"Mệnh lệnh của Ngọc Đế vốn không được cãi lại, có thể kiếm được nhiều như vậy, đã tình là hời rồi." Kế Ngỗi bưng một chậu rau lớn đặt lên bàn, trong chậu kẹo dưa chất đống thành một ngọn núi: "Ăn." Hắn nói.
"Nhiều vậy?" Phạm Lam ngạc nhiên.
"Bên ngoài còn nữa." Kế Ngỗi kéo rèm cửa sổ ra, chỉ thấy trong hậu viện có thêm một cái hồ bơi bơm hơi cỡ lớn, đầy ắp nhét trăm cân kẹo dưa. Hỗn Độn quay cuồng ở bên trong, vừa lăn vừa ăn cực kỳ vui vẻ, Ly Trạch và An An thoải mái bơi lội trong biển kẹo dưa, cười khanh khách: "Hai mươi ba tháng chạp, cúng kẹo dưa, ông Táo chầu trời, ăn kẹo dưa, lên trời sẽ nói lời ngọt ngào. Bánh bao, cố lên!"
Phạm Lam: "Tôi cảm thấy Hỗn Độn một mình là là có thể xử hết, chúng ta không cần ăn đó chứ?"
Kế Ngỗi: "Theo quy định, nhân viên miếu Thổ Địa phải tự mình ăn % cống phẩm, nếu không sẽ bị xử lý theo quy định."
Phạm Lam: "..."
Vẻ mặt Dung Mộc ai oán thở dài, cầm lấy một thanh kẹo kẹo dưa.
Kế Ngỗi gặm kẹo dưa, biểu cảm khổ sở không chịu nổi.
Phạm Lam cuối cùng cũng hiểu vì sao Kế Ngỗi không thích ăn kẹo, đổi lại là ai thì ai cũng chịu không nổi mà!
"Đào Khôi, đừng ngây ra nữa, thêm người thêm một phần sức lực, lại đây ăn kẹo nào!" Phạm Lam gọi.
Đào Khôi đầu đầy vạch đen, lưng đeo kiếm đào mộc ngồi đến trước bàn gia nhập đại quân ăn kẹp.
Kế Ngỗi: "Tại sao anh ta vẫn còn ở đây?"
Đào Khôi: "Ở phái Mao Sơn chúng ta, sư phụ phải phụ trách cơm áo gạo tiền của đồ đệ."
Phạm Lam: "Lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh hộc pháp lực, anh tự đến khách sạn ở đi."
"Tôi không có thủ phù, không nhận chuyển khoản pháp lực."
"Tôi giúp anh đổi thành tiền tệ của nhân loại."
"Tôi không thích ở khách sạn."
"Homestay thì sao?"
Đào Khôi trầm mặc một lúc lâu: "Tôi có thể lên sân thượng lót đệm ngủ."
Phạm Lam: "..."
Cô nhìn vào nhiệt độ ngoài trời: " độ C."
Mẹ ơi......
Phạm Lam: "Hay là, Kế Ngỗi...".
Kế Ngỗi cắn nát một cục kẹo kẹo dưa, cạch cạch nghiến răng.
Hỗn Độn từ trong biển kẹo dưa nhảy ra, phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nhìn Dung Mộc.
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to tròn, u ám nhìn Phạm Lam, ánh mắt kia... Phạm Lam cảm thấy lương tâm mình nhức nhối.
"Ngủ với tôi đi." Ly Trạch thò đầu ra nói: "Trong phòng tôi còn trống một cái ổ."
Da mặt Đào Khôi co rút.
"Hôm nay em có thể ngủ với chị Phạm Lam không?" An An chạy tới hỏi. Cô bé mặc áo ngủ có hoa văn dâu tây, đội mũ thỏ, đôi mắt to sáng lấp lánh khiến trái tim Phạm Lam như nảy mầm.
"Đương nhiên là có thể!" Phạm Lam ôm An An ngồi lên đùi nói.
"Đêm nay nằm tạm đi đã, tôi đã hẹn văn phòng kiến trúc đứng nhất nhân giới ngày mai tới cửa mở rộng phòng ốc." Ly Trạch nói.
Phạm Lam: "Mẹ kiếp, ai trả tiền?"
Ly Trạch: "Đương nhiên là tôi, chẳng lẽ trông cậy vào các người?"
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi: "..."
"Như vậy." An An cúi đầu: "Anh Kế Ngỗi, ông Dung Mộc, cháu đi ngủ đây ạ."
"Khụ khụ khụ!" Dung Mộc thiếu chút nữa thì bị sặc Kẹo Dưa chết: "Nhóc, nhóc gọi tôi là gì?"
"Ly Trạch nói, tuổi của anh tương đương với ông nội của cháu, cho nên cháu phải gọi ông là ông."
Mặt Dung Mộc cứng đờ.
Đào Khôi: "Há? Dung Mộc đại nhân già như vậy sao?"
Ly Trạch: "Ha ha ha ha."
Phạm Lam: "Phụt!"
"An An, bối phận không đúng." Kế Ngỗi nghiêm mặt nói: "Phải là gọi là ông tổ."
Ly Trạch: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Phạm Lam: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Đào Khôi: "Phụt!"
Dung Mộc: "A Ngỗi!"
Phạm Lam nằm trong chăn, hơi lo lắng cho Đào Khôi.
Một người là đạo sĩ nhiều đời bắt yêu, một tên là yêu thú thượng cổ Cửu Vỹ Hồ, ngủ chung một phòng, thật sự sẽ không nửa đêm dậy đánh nhau đó chứ?
Cô cảm thấy đây không phải là phương án lâu dài, ngày mai vẫn nên bàn với Dung Mộc, khi mở rộng phòng cho An An thì thuận tiện làm luôn một gian cho Đào Khôi.
Đột nhiên, giường có hơi run rẩy.
Phản ứng đầu tiên của Phạm Lam là Ly Trạch và Đào Khôi đánh nhau ở dưới lầu, nhưng rất nhanh cô đã ý thức được là không đúng.
Là An An bên cạnh đang run rẩy. Thân thể nho nhỏ của cô ở trong chăn, cái đầu nhỏ cũng giấu trong chăn, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Phạm Lam: "An An?"
Tiếng nức nở dừng lại.
Phạm Lam cẩn thận kéo chăn An An ra, nhìn thấy An An giống như con rùa nhỏ nằm sấp trên giường, mặt vùi ở trong gối đầu, thân thể co rút.
"An An, em thấy không thoải mái sao?" Phạm Lam vội vàng hỏi.
"Em... em sợ tối..." An An ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt.
Trong lòng Phạm Lam chua xót, dùng chăn quấn lấy nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé.
"Không sợ, em bây giờ là thần tiên rất lợi hại, tất cả yêu quái và người xấu đều sợ em cả!"
"Nhưng em vẫn sợ..."
"Em thấy Ly Trạch giỏi không?"
"Ly Trạch giỏi lắm."
"Cậu ta sẽ bảo vệ em."
"Giống như anh Dung Mộc và anh Kế Ngỗi bảo vệ chị Phạm Lam vậy sao?"
"Sai, là chị Phạm Lam bảo vệ anh Dung Mộc anh Kế Ngỗi."
"Bởi vì chị Phạm Lam rất giỏi phải không?"
"Đương nhiên."
"Sau này em sẽ giỏi giang như chị Phạm Lam vậy sao?"
"Em đã giỏi giang hơn chị Phạm Lam rồi, chị chỉ là trung thần còn em đã là thượng thần rồi."
"Thế thì em phải bảo vệ Ly Trạch, không phải Ly Trạch bảo vệ em."
"Không sai, An An thật thông minh."
An An mỉm cười, cô ôm chặt lấy Phạm Lam, đầu cọ cọ vào lòng Phạm Lam, nhắm mắt lại.
"Em thích chị Phạm Lam. Ôm chị Phạm Lam rất thoải mái, giống như mẹ của An An vậy..."
Ann ngủ thiếp đi.
Phạm Lam giúp cô bé đắp chăn, nhìn khuôn mặt của cô bé khẽ thở dài.
Cô nhớ tới lúc rời khỏi Lăng Tiêu bảo điện, Hạo Ngọc có nói một câu.
"Tôi có dự cảm, tương lai Tam Giới có mối liên quan mật thiết với An An"
Thế nhưng, cô bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, tuy ban ngày không dám nói ra thế nhưng đến tối vẫn sẽ âm thầm nhớ về mẹ mình.
Sáng sớm hôm sau, chuyện đầu tiên Phạm Lam rời giường là đi nói chuyện với Dung Mộc.
"An An có thể gặp mẹ cô bé không?" Cô hỏi.
Dung Mộc còn chưa tỉnh ngủ, anh ngồi trên sô-pha, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Phạm Lam một cái: "Hả?"
"An An và anh không giống nhau, sau khi cô bé chết mới thành thần, tính ra thì cũng giống như quỷ sai vậy, cho dù cô bé cho dù có gặp cô bé thì cũng không nhận ra." Kế Ngỗi bưng mâm cơm tới, dọn xong bữa sáng nói.
Bữa sáng hôm nay là bánh bao bảy màu và canh chua, mỗi chiếc bánh bao đều nhỏ nhắn xinh xắn, vừa tươi sáng vừa đáng yêu. Phía trên rắc hành lá nhỏ, còn phối hợp với trứng ốp la tròn trịa, dùng nước sốt cà chua vẽ một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.
Hỗn Độn cực kỳ kích động nhảy lên nhảy xuống trên đỉnh đầu Kế Ngỗi.
"Chờ mọi người cùng ăn." Kế Ngỗi vỗ Hỗn Độn một cái.
Hỗn Độn yên tĩnh lại, nằm bên cạnh chén, vẻ mặt cực kỳ đáng thương chảy nước miếng.
Phạm Lam cảm thấy tiêu chuẩn ăn uống của bọn họ nghiễm nhiên đang tiến gần đến tiêu chuẩn của trường mẫu giáo.
"Tôi sắp điên rồi." Ly Trạch nhảy từ lầu hai xuống, xù lông: "Phạm Lam, cô mau quản đồ đệ của cô đi! Tôi đã bị anh ta tra tấn cả đêm không ngủ được nè!"
Phạm Lam: "..."
Cái gì?
Đào Khôi loạng choạng bước xuống lầu, thi lễ với mọi người: "Chào buổi sáng."
Mũi anh đỏ bừng, hai mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn giống như khóc cả đêm.
Phạm Lam trợn mắt há hốc mồm: "Tối hôm qua các anh đã làm gì?"
Lúc hỏi những lời này, liên tưởng của cô ước chừng hơi chạy lệch, thanh âm vừa kích động vừa run rẩy.
Ly Trạch: "Anh ta hắt hơi cả đêm!"
Phạm Lam: "...Cái gì?"
Đào Khôi: "Hình như tôi bị dị ứng với lông Cửu Vỹ Hồ...".
Ly Trạch: "Rắm á, trước kia anh có bị dị ứng đâu?"
"Nơi này linh lực dồi dào, đêm qua tôi thiền định tu luyện, giác ngộ đột phá Khôn Nguyên cảnh, sau đó... hắt xì!" Đào Khôi xoa xoa mũi: "Bị dị ứng."
Ba thần một hồ miếu Thổ Địa: "..."
Hỗn Độn đột nhiên nhảy lên trên bàng: "Chi Chi Chi" vọt tới đầu cầu thang, chỉ thấy An An dụi mắt đi tới, Ly Trạch lập tức hóa thành hình người thành người đến nghênh đón, ai ngờ An An lại vòng qua người Ly Trạch nhào vào lòng Phạm Lam.
Mặt Ly Trạch đen lại, vẻ mặt nhìn Phạm Lam cực kỳ chua chát.
Phạm Lam dở khóc dở cười: "An An, ăn sáng nào."
An An cọ cọ trong ngực Phạm Lam: "Người chị Phạm Lam mềm mềm, thơm nữa, thật thoải mái..."
Cả phòng im lặng.
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi mặt không chút thay đổi đứng lên: "Còn có hai món ăn nữa."
Đào Khôi buồn bực ăn mì, đầu vùi vào trong chén cơm.
Ly Trạch tiến lại gần ngửi ngửi: "Thơm gì đâu? Tôi không ngửi thấy mùi gì cả?"
"Khụ!" Dung Mộc ho một tiếng nặng nề.
Vành tai của anh biến thành màu hồng phấn, gắp một sợi mì nhỏ cắn một cái, rồi liếc trộm Phạm Lam một cái, lỗ tai từ hồng phấn biến thành ửng đỏ.
Phạm Lam nhìn biểu cảm của Dung Mộc, chép chép miệng, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ rất hài hòa.
..
Tác giả:
Phạm Lam: Tôi có một ý tưởng táo bạo, không biết nên nói hay không nên nói, hehe