Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương : Trứng gà cùng có thể thành Thần sao?
[ Yểm: Con người sau khi chết vì oán hận vẫn còn biến thành lệ quỷ. ]
Phạm Lam nhìn giải thích trên chị Baidu, cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
"Giải thích này không đủ toàn diện." Dung Mộc nói: "Giải thích uy tín nhất phải là phiên bản nâng cấp của Túy, có ý thức, có năng lực tự hành động, có khả năng tập hợp oán khí, có khả năng phá hoại kinh người."
Phạm Lam : "..."
Hờ hờ, sao cứ cảm thấy giải thích thế này còn tệ hơn!
"Không có tài xế DIDI nào nhận đơn cả." Kế Ngỗi nói.
(DIDI là ứng dụng gọi xe của tung của)
Có tài xế nhận đơn mới lạ á. Phạm Lam nghĩ.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm, bọn họ đứng trên con đường núi trong khu rừng già tối đen như mực tron khu danh lam thắng cảnh, cách thành phố . km, đừng nói phương tiện giao thông của con người, đến ngay cả một con quỷ cũng không có.
Cảnh báo trên điện thoại vẫn đang liên tục nhấp nháy.
[Miếu Thổ Địa khu Xuân Thành lập tức trợ giúp! Lập tức trợ giúp! ]
"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không trợ giúp?" Phạm Lam hỏi
Kế Ngỗi: "Khấu trừ thành tích cuối năm."
Dung Mộc: "Nộp bản kiểm điểm một vạn chữ."
Phạm Lam : "..."
"Phạm Lam." Thần sắc Dung Mộc nghiêm túc: "Bây giờ chỉ có thể dựa vào cô rồi."
Phạm Lam lùi lại nửa bước: "Anh muốn làm gì?"
Dung Mộc và Kế Ngỗi đồng thời dựng điện thoại di động lên, số dư pháp lực hiển thị trên màn hình của hai người.
Dung Mộc: hộc.
Kế Ngỗi: hộc.
"Chúng ta cần Tường Vân." Kế Ngỗi nói: "Tôi đã tính rồi, từ nơi này đến địa điểm trợ giúp chỉ cần hộc pháp lực."
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to tròn cười tươi, dưới ánh đèn đường màu trắng nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ đáng sợ.
Phạm Lam : "..."
Lừa thần quá!
Mười phút sau, Tường Vân phụt ra khói mây đột ngột dừng lại bên chân ba vị thần, nghe âm thanh của nó tưởng chừng như lúc nào cũng có thể lâm vào giấc ngủ ngàn thu.
Kế Ngỗi là người đầu tiên nhảy lên, rồi cắm điện thoại vào đầu mây.
[Điểm đến Xuân Thành Thanh Bạch . độ, cần hộc pháp lực, có xác nhận không?]
Kế Ngỗi: "Xác nhận."
[Khấu trừ pháp lực hộc. ]
Trái tim Phạm Lam đau đớn khôn nguôi, đó là pháp lực của cô mà.
Càng tệ hơn nữa, Tường Vân này chỉ có kích thước cỡ một cái bồn tắm trẻ em, một mình Kế Ngỗi đã chiếm hơn phân nửa diện tích, vị trí còn lại chỉ đủ cho...
Phạm Lam nhìn thoáng qua Dung Mộc.
Dung Mộc dường như cũng hơi sầu não, anh ta bước lên, kéo kéo hai cạnh Tường Vân cho rộng ra thêm, hết sức lắm mới miễn cưỡng đủ chỗ cho hai người ngồi.
(Hèn gì ế, anh để chị Lam ngồi lên chân mình hay anh ngồi trên chân anh Ngỗi cũng đặng mừ)
Dung Mộc: "Mời."
Phạm Lam học theo động tác của Dung Mộc, trèo lên Tường Vân khoanh chân ngồi vững.
[Tường Vân , khởi động]
Những đám mây tựa như trò chơi phi thuyền trong công viên giải trí cũ, lắc lư đưa mọi người lên không trung cách mặt đất càng ngày càng xa, năm mét, mười mét, hai mươi mét... Một trăm mét, Phạm Lam cảm thấy đầu óc có chút choáng váng... xung quanh Tường Vân không có bất kỳ che chắn nào, thậm chí còn run rẩy không ngừng... hai tay cô nắm chặt mép mây.
"Đừng sợ." Dung Mộc nhẹ giọng nói.
Tư thế ngồi của anh ta vẫn thẳng tắp đoan trang, gương mặt sáng sủa trong bóng đêm như sương như ngọc, mái tóc sượt qua gương mặt anh ta nhìn ôn nhu như nước.
Trái tim Phạm Lam rơi tuột vào trong bụng.
"Xã Công đại nhân, chúng ta cần bao lâu..."
Tường Vân chợt tăng tốc, xông ra ngoài giống như máy bay phản lực, thắt lưng Phạm Lam kêu rắc một tiếng, mái tóc và mí mắt bị gió thổi lật lên.
"A a a a!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương xẹt qua bầu trời, hai tay Dung Mộc ôm gắt lấy eo Kế Ngỗi, nhắm mắt lại há miệng ra, Phạm Lam thậm chí có thể nhìn thấy chiếc lưỡi gà nhỏ nhắn trong cổ họng anh ta.
"Mộc ca, tôi không nghe được âm thanh chỉ đường!" Kế Ngỗi hét lớn.
Dung Mộc ấm ức ngậm miệng, nhưng vẫn ôm chặt lấy eo Kế Ngỗi.
Phạm Lam nuốt lại tiếng thét chói tai chực ra khỏi miệng.
Rừng núi màu đen, bầu trời màu đen, những đám mây màu đen hóa thành một chuỗi tàn ảnh xẹt qua trước mắt, tựa như một bức tranh màu đen thật dài, có một loại cảm giác vui vẻ hòa cùng nỗi sợ hãi. Tiếng gió bên tai thổi vù vù, Phạm Lam dường như không thể nghe được hô hấp và nhịp tim của mình.
Những ngọn núi dưới đám mây tựa như những con sóng đen liên miên không dứt. Dần dần, phía đường chân trời bắt đầu xuất hiện ánh sáng, Phạm Lam nhìn thấy biển sao trên mặt đất, dòng xe bên đường hội tụ lại thành những mạch sáng đến từ bốn phương tám hướng, những tòa nhà cao tầng sáng ngời như viên bảo thạch đứng sừng sững trên mặt đất, hình thành cánh rừng rậm rực rỡ đủ sắc màu... đó là quốc gia ánh sáng do con người xây dựng lên, hay còn có một tên gọi khác là thành thị.
Tốc độ của Tường Vân chậm lại, tiếng gió bên tai nhỏ dần. Kế Ngỗi lái Tường Vân bay một vòng xung quanh rồi bay về hướng bắc. Một lát sau, Phạm Lam nhìn thấy một tòa nhà hình bầu dục, có lẽ là tòa nhà thông tin mới được xây dựng gần đây. Tầng trên cùng của tòa nhà là một sân thượng dùng để đỗ trực thăng, bong bóng khí khổng lồ trong suốt bị treo lên phía trên, loáng thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người ở bên trong đang đánh nhau kịch, ánh sáng rực rỡ trong đó lóe ra tựa như pháo hoa trong đêm giao thừa... không, thứ hào quang kia thuần khiết sạch sẽ hơn nhiều, giống như những viên kim cương bị nổ tung vỡ vụn trong không khí.
Đó là ánh sáng của pháp chú.
Kế Ngỗi quay đầu mây dừng lại giữa không trung "Muộn rồi." Anh ta nói.
Dung Mộc thở dài. Không biết từ khi nào anh ta lại khôi phục tư thế ngồi ngay ngắn, mặt mày cúi xuống, biểu cảm nghiêm túc, nếu như không phải đầu tóc rối loạn, thì rất có vài phần dáng vẻ cao thâm khó lường.
"Ôi chao, lão Mộc, lão Kế, hai người lại đến trễ rồi à."
Một thanh âm nhãn nhã truyền đến.
Phạm Lam nhìn thấy một đám Tường Vân đang ở cách bọn họ khoảng hai mươi mét, diện tích ít nhất phải lớn gấp năm mươi lần lão , đầu mây còn khảm một hàng LOGO màu vàng: Ngân Hán .
Trên đám Tường Vân, có một người đang nửa nằm nửa ngồi, một tay anh ta chống đầu, để tóc mái D, lông mày nhướng lên, áo sơ mi nửa mở lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, cảm giác cực kỳ...
"Tên trai bao này là ai thế?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc: "Khụ khụ khụ!"
Kế Ngỗi: "Thần Thổ Địa khu Chu Tước, Cơ Đan."
"Trứng gà cũng có thể thành thần sao?"() Phạm Lam kinh ngạc.
() Cơ Đan và Kê Đản(trứng gà) đều phát âm là ji dan, nên chị Lam nhà em mới nhầm nhớ.
"Khụ, Cơ Đan là hậu duệ tộc Khổng Tước(chim công đó ạ)." Dung Mộc nói.
Phạm Lam : "..."
Hiểu rồi, họ lòe loẹt.
Cơ Đan vẫy tay: "Ôi chao, có tân thần rồi đó à, em gái nhỏ này xưng hô thế nào ấy nhỉ?"
Phạm Lam ôm quyền: "Bà Thổ Địa khu Thanh Long, Phạm Lam."
"Thật đáng yêu, Tiểu Lam Lam nếu có thời gian rảnh hãy đến khu Chu Tước chúng ta chơi nha." Cơ Đan ném qua cho Phạm Lam một ánh mắt quyến rũ.
Phạm Lam run rẩy. Kế Ngỗi dường như càng thêm không thoải mái, sống lưng hắn căng cứng, kéo đầu mây hạ xuống mấy thước.
"Đừng đi góp vui nữa, Thành Hoàng Thuộc và khu Bạch Hổ đã sớm khống chế được Yểm rồi, không quá mười phút nữa là có thể chấm dứt trận đấu." Cơ Đan nói: "Thật lãng phí thời gian của tôi, vẫn là lão Vương thông minh, dứt khoát không tới."
Phạm Lam : "Lão Vương là ai?" "
Dung Mộc: "Thần Thổ Địa khu Huyền Vũ, Vương Phú Quý."
Phạm Lam : "..."
Mấy cái tên quỷ gì thế này?
"Các ngươi nói xem Uy Linh Công thiên vị có phải là hơi quá rồi không, cho dù khu Bạch Hổ là thân thích nhà hắn, cũng không thể bao che đến mức đó chứ." Cơ Đan cho Tường Vân bay đi: "Không dễ gì có Yểm xuất hiện, muốn tranh thủ tăng chút KPI, mà anh ta thì hay rồi, phong tỏa thông báo treo giải thưởng bên trên ban xuống thì cũng thôi đi, bây giờ còn mang theo nhân viên thuộc cấp của Thành Hoàng Thuộc đến giúp khu Bạch Hổ đánh quái, đây không phải là hành động ngang nhiên cướp công thì là gid!"
Kế Ngỗi mặt không đổi sắc, lại di chuyển xuống thêm mấy mét: "Anh cũng biết lệnh treo thưởng sao?"
"Xí, nói thừa, tôi đây là Cơ Đan bạn bè khắp thiên hạ đó nhé! Chút tâm tư bé xíu kia của anh ta, sao có thể gạt được tôi?" Cơ Đan tiếp tục đến gần: "Tôi còn nghe nói lão già Hòa Uyên kia muốn mượn Tiểu Lam Lam..."
Kế Ngỗi một chưởng đánh đầu mâu của Cơ Đã sang một bên.
Cơ Đan lại không hề tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ: "Tiểu Lam Lam, nghe nói cô có thần phú Thiên Nhãn sao, cô đã biết từ sớm cái tên Sùng Mại kia sẽ thành Yểm hả?"
"Cái gì?!" Phạm Lam hét lớn: "Yểm là Sùng Mại?"
Kế Ngỗi và Dung Mộc cũng cực kỳ ngạc nhiên.
"Lúc tôi tới bọn họ còn chưa bố trí xong kết giới, vừa vặn liếc mắt nhìn hai cái, Yểm kia không hề tầm thường, lực công kích còn cao hơn mấy lần so với những Yếm bình thường, và vẫn có thể giữ nguyên hình dáng của Sùng Mại." Cơ Đan nói.
Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc nhau.
Sùng Mại biến thành Yểm?
Tại sao?
Giá trị công đức của anh ta không phải rất cao sao?
Bởi vì anh ta hấp thụ yêu khí? Hay là có liên quan gì đến oán khí vừa điều tra được kia?
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Sùng Mại, đôi mắt trên vé liveshow, thai nhi trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nốt ruồi đỏ trên mặt Ân Đông... tất cả cảnh tượng lần lượt tràn vào đầu Phạm Lam... Phạm Lam co rút da đầu, cảm giác như có thứ gì đó hung hăng đập vào trung ương thần kinh của cô.
Dung Mộc: "Chuyện này không đúng, A Ngỗi!"
Kế Ngỗi xông về phía kết giới trên tầng cao nhất của tòa nhà.
"Này này, chờ ta với." Cơ Đan lắc đám tường vân lớn đuổi theo sau.
Kết giới trên nóc tòa nhà còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của Phạm Lam, nhìn gần giống như một rạp chiếu phim hình cầu khổng lồ, trên màn hình đang chiếu bộ phim D chiến tranh giữa các vị Thần và Yểm.
Phạm Lam có thể nhìn thấy ít nhất bảy tám người, không, phải là ít nhất có mười mấy Thần tộc đang chiến đấu, bọn họ đều mặc một loại áo dài tiêu chuẩn, Phạm Lam nhận ra một người có thân hình vạm vỡ trong số đó chính là Hòa Uyên, những người còn lại thật sự nhìn không rõ. Còn người đứng ngay chính giữa chính là Sùng Mại.
Lúc này Sùng Mại đã hoàn toàn không giống như con người nữa, hai tay anh ta vung lên cao, lòng bàn tay hướng lên trên, giống như đang nâng cái gì đó. Khí đen ngập tràn trong đôi đồng tử của anh ta nhìn giống như một cái động không đáy.
Quỷ dị nhất là khí tím mờ ảo xung quanh anh ta, nhìn chẳng khác gì như lớp da thứ hai, bởi vì sự công kích của mấy người Thần tộc nên khí tím kia càng trở nên nồng đậm.
Cơ Đan liên tục lắc đầu: "Phải nói cái bản lĩnh vuốt mông ngựa khoác lác của khu Bạch Hổ này cũng được, nhưng nếu bàn về khả năng chiến đấu, thì thực sự chẳng bằng được một phần ngàn khu Thanh Long các anh, nhiều thần tiên như thế liên thủ mà có mỗi một con Yểm nho nho cũng không đánh nổi, nói chỉ tổ mất mặt Côn Luân mạch chúng ta!"
Anh ta nói từng câu từng chữ rõ ràng mạch lạc, chỉ đáng tiếc là không ai nghe.
Dung Mộc và Kế Ngỗi nhìn chằm chằm vào kết giới, nhíu chặt mày.
Dung Mộc: "Yểm còn chưa biến hình, nhất định phải tốc chiến tốc thắng."
Kế: "Nó hình như đang kéo dài thời gian."
Phạm Lam nhìn thấy mặt đất dưới chân Sùng Mại tràn ra thứ chất lỏng màu đen.
"Này này!" Cô vỗ vai Dung Mộc,
Dung Mộc: "Hòa Uyên thiết lập Tam Trùng kết giới, chúng ta không vào được."
Kế Ngỗi: "Chỉ còn vài phút nữa là đến nửa đêm rồi."
Chất lỏng màu đen càng lúc càng nhiều, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã ngập lên đến mu bàn chân của Sùng Mại.
Phạm Lam tiếp tục vỗ vỗ: "Này này này!"
Cơ Đan cười khanh khách nói: "Lão Mộc, lão Kế, các ngươi vẫn thế nhỉ."
"Dung Mộc!" Phạm Lam nhéo lưng Dung Mộc một cái.
Dung Mộc kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã xuống khỏi đám mây.
"Dưới chân Sùng Mại có oán khí dạng lỏng!" Phạm Lam hét lớn: "Giống như thứ tôi nhìn thấy ở nhà máy... Đệt, bị anh ta hút vào rồi!"
Dung Mộc: "Cái gì?"
Kế Ngỗi: "Hỏng rồi!"
"Thiên Nhãn Chú - Khai!" Cơ Đan liếc mắt nhìn: "Làm gì có oán khí, Thiên Nhãn chú nhìn có thấy đâu!"
Phạm Lam nhìn thấy rồi!
Oán khí giống như dầu mỏ quấn lấy thân thể Sùng Mại, khí tím trên da anh biến thành màu đen.
Anh ta ngẩng đầu lên nhếch khóe miệng mỉm cười.
"Oanh!" Bong bóng kết giới trên nóc nhà chấn động kịch kiệt, đám Thần tộc ở trong kết giới đồng loạt ngã xuống đất miệng phun ra một ngụm máu tươi. Sùng Mại bay lên giữa không trung, ngẩng đầu há miệng.
Phạm Lam nghe được tiếng hát du dương uyển chuyển như nhạc trời, hình thành sự cộng hưởng kỳ dị giữa đất trời.
Kết giới bong bóng bùm một tiếng vỡ vụn, những mảnh vụn của thần quang bị cuốn lên xông thẳng về phía chân trời.
Cả kết giới đều trở nên im ắng.
Phạm Lam nằm sấp ở đuôi đám Tường Vân, hai tay gắt gao túm lấy nó, Kế Ngỗi và Dung Mộc đứng đực như pho tượng trước mặt cô.
Tầng trên cùng của tòa nhà, đám Thần tiên cấp dưới của Hòa Uyên lảo đảo đứng dậy, cùng vẽ thủ thế mở khóa nhìn hoa cả mắt, linh quang ngũ sắc tỏa sáng trong bóng đêm.
[ Võ Triệu Chú... Khai! ]
[ Võ Triệu Chú... Khai! ]
[ Võ Triệu Chú... Khai! ]
Thanh âm vang lên, lại rơi xuống, sau đó không có gì phát sinh.
Chúng thần hoảng sợ, nhao nhao mở khóa đủ các loại pháp chú thế nhưng vẫn không thể tạo ra bất kỳ pháp chú nào.
"Chẳng lẽ thủ phù của bọn họ mất hiệu lực?!" Cơ Đan hét lớn.
Phạm Lam: Không phải chứ!
Sùng Mại đừng lơ lửng trên không trung, vạt áo bay bay, gương mặt cực kỳ tinh xảo của anh ta hòa vào trong bóng đêm nhu hòa. Anh ta mỉm cười, là loại nụ cười hoàn mỹ giống như đã luyện tập trước gương ngàn vạn lần khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy.
Tiếng hát thứ hai vang lên, giữa không trung tỏa ra ra sóng âm hình vòng tròn đánh bay tất cả các vị Thần trên sân thượng.
"Đệt!" Cơ Đan hung hăng vỗ xuống đầu mây, đuôi Tường Vân của anh phun ra vô số khói mây to bằng cái chậu rửa mặt, kéo theo tiếng sáo bay về bốn phương tám hướng, tiếp hết tất cả những Thần tộc bị trọng thương.
Hòa Uyên nằm sấp trên mây nôn ra một ngụm máu: "Không, không được để Yểm gây họa cho nhân giời...nhanh nhanh..."
Hắn còn chưa nói xong thì một cơn gió mạnh thổi đến khiến tất cả mọi người đều ngã chống vó. Phạm Lam chỉ cảm thấy Tường Vân dưới chân nhoáng lên một cái, Kế Ngỗi tung người nhảy xuống sân thượng.
"Phạm Lam." Dung Mộc túm lấy Phạm kéo thẳng lên: "Ngồi vững."
Phạm Lam : "Ấy?"
Dung Mộc phi người bay lên, vỏ điện thoại di động màu xanh băng xẹt qua một tia sáng trong bóng đêm.
"Giới chú... Khai!" Tiếng quát vang vọng khắp bầu trời tạo ra một kết giới mới.
Phạm Lam sửng sốt hết nửa giây mới lập tức phản ứng lại, vừa nhìn thấy thời gian hiển thị trên điện thoại di động là :.
Ngoài ra còn có một tin nhắn mới được gửi qua.
[Bổng lộc tháng năm được chuyển vào tài khoản, số dư pháp lực hộc ]
"Quả là ngân cân treo sợi tóc!" Cơ Đan kéo theo đám Tường Vân dài đến gần: "Yên tâm, chỉ cần lão Mộc và lão Kế có pháp lực, thì họ chính là nhóm Thần mạnh nhất Tam Giới..."
Lời còn chưa dứt chợt nghe "đùng" một tiếng, kết giới mà Dung Mộc mới thiết lập vỡ vụn.
Cơ Đan: "..."
Phạm Lam : "..."
..