Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương : Hóa ra ngài là một Thần Thổ Địa như thế
Hai giờ sáng, Phạm Lam buồn ngủ rã rời hết ngã trái lại ngã phải.
Đáng lẽ giờ này cô phải ngủ ngon trong ổ chăn, thế nhưng bây giờ lại vẫn còn đang tăng ca.
"Hắc Bạch Vô Thường rốt cuộc khi nào mới đến, chúng ta đã chờ gần một tiếng đồng hồ rồi." Phạm Lam phàn nàn.
Kế Ngỗi đang nhắn tin, nghe cô nói thì dừng lại vài giây: "Nói là còn năm phút nữa."
Phạm Lam : "..."
Nữa tiếng nước anh cũng nói vậy á.
Phạm Lam ngáp lần thứ trong tối hôm nay.
Cô thực sự rất buồn ngủ, rất muốn ngủ, nhưng điều kiện thực sự không cho phép.
Bọn họ còn ở trên sân thượng, trong cơn gió lạnh thổi vù vù phải ngồi canh giữ linh hồn Sùng Mại, tránh cho hắn bị gió lớn thổi bay đi mất.
Càng tệ hơn nữa đó là bên cạnh còn có thêm một Dung Mộc đang dùng vẻ mặt khổ sở nhìn cô.
Phạm Lam : "Xã Công đại nhân, ngài nhìn chằm chằm ta như vậy, ta hoảng á."
"Ồ." Dung Mộc dời ánh mắt, nhưng chưa quá hai giây lại chuyể về lại.
Phạm Lam thở dài: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cái bức ảnh đó tôi thật sự không nhìn thấy rõ gì cả, còn bóng đen kia nó căn bản là không có mặt mũi. Tôi chỉ thấy được Ẩn Đồng và Tiểu Xuân ngược luyến tình thâm mấy ngàn năm."
Dung Mộc rũ mi xuống, mím chặt môi.
Phạm Lam : "..."
Anh ta bày ra cái biểu cảm ủy khuất như cô dâu mới về nhà chồng này là có ý gì?
Khiến cho cô cứ cảm thấy bản thân mình tội lỗi chất chồng.
"Tới rồi." Kế Ngỗi lên tiếng.
Trên bầu trời đêm cao cách đó ba mét có một mũi kéo chọc ra, dọc theo không khí rẹt rẹt cắt thành một hình tròn cỡ nắp giếng, sau đó hai tên Hắc Bạch Vô Thường nhảy ra từ trong đó.
"Hồn của ai vậy? Tôi không nhận được thông báo, Lão Kế anh lừa tôi phải không... Ôi mẹ tôi ơi!"
Bạch Huyên đi quanh linh hồn Sùng Mại một vòng: "Đây là ai?"
Kế Ngỗi: "Sùng Mại."
Bạch Huyên: "Hả?"
Hắc Diệp giơ điện thoại lên vẽ vẽ lên không trung, lập tức có một màn hình màu vàng hiện ra.
[Lúc ::, ngày tháng , Thành Hoàng Thuộc khu Xuân Thành tiêu diệt Yểm. Nguyên thể của Yểm là nhân tộc, tên: Sùng Mại, giới tính: nam, số chứng minh thư: , sinh vào giờphútgiây, ngàythángnăm.]
"Yểm diệt, hồn tán." Hắc Diệp nói: "Linh hồn của hắn hẳn là đã sớm biến mất."
Bạch Huyên: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Kế Ngỗi: "Nói ra dài dòng lắm."
Dung Mộc: "Một lời khó nói hết."
Hắc Diệp: "Có rắm mau thả."
Dung Mộc và Kế Ngỗi không hẹn mà cùng nhìn về phía Phạm Lam .
Phạm Lam đỡ trán: "Tóm lại là có một con Họa Bì Yêu ngàn năm si tình lột da để bảo vệ linh hồn của Sùng Mại, sau đó anh ta biến thành tro bị gió thổi đi rồi."
Bạch Huyên: "Hả?"
Hắc Diệp: "Họa Bì Yêu ngàn năm, chẳng lẽ là Ẩn Đồng?"
"Hai người quen à?" Phạm Lam hỏi.
Hắc Diệp: "Một kẻ si tình ngàn năm như một, ở địa giới cũng coi như là một danh yêu."
"Khó trách linh hồn này đã trải qua ngàn năm mà vẫn còn tinh khiết như thế, thì ra là do Ẩn Đồng dùng yêu lực giúp hắn tinh lọc, đây chắc là cấm thuật của Yêu tộc rồi." Bạch Huyên nói: "Nếu là linh hồn bình thường thì sớm đã bị oán niệm làm ô nhiễm hồn quy đại địa rồi."
"Một con Yêu ngàn năm có thể làm được như vậy?" Hắc Diệp nói ra ý kiến khác: "Chỉ sợ là đến Thượng Thần Thiên giới cũng không làm được."
"Việc này có hơi phức tạp." Dung Mộc nói: "Dung mỗ tự sẽ báo cáo với Ngọc Đế, hôm nay mời hai vị đến đây là muốn nhờ hai vị dẫn linh hồn này vào lại Luân Hồi."
"Nhưng người này ngay cả sổ sinh tử cũng không có, chuyện này không dễ làm đâu." Bạch Huyên nói xong, nhướng nhướng mày với Hắc Diệp.
Hắc Diệp: "Đúng vậy."
Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc nhau, lại cùng nhìn Phạm Lam .
Phạm Lam : "Là có ý gì?"
"Tiểu Lam à, cô là Thần mới cho nên không hiểu quy củ, nào hãy tới đây để ta nói cho cô." Bạch Huyên nói xong, liền định đến ôm vai Phạm Lam .
Kế Ngỗi: "Này"
Dung Mộc: "Khụ!"
Cánh tay Bạch Huyên vừa vươn lên giữa không trung, đột nhiên xoay tròn một vòng, ôm lấy bả vai Hắc Diệp.
"Linh hồn không có sổ sinh tử thì không thể vào Luân Hồi. Dựa theo quy định có liên quan, anh ta..." Bạch Huyên chỉ chỉ vào Sùng Mại: "Hồn phách phải quy về hệ thống tuần hoàn đại "khí" của Tam Giới."
Phạm Lam : "... Sau đó thì sao?"
Bạch Huyên: "Ta và lão Mộc quen biết cũng mấy vạn năm có lẻ rồi, hiếm khi lão Mộc cầu xin ta một chuyện, ta nhất định phải dốc hết toàn lực..."
Hắc Diệp: "Làm tốt."
Phạm Lam: "Anh có thể nói vào trọng điểm luôn không?"
Bạch Huyên: "Chuyện phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường để làm, bất quá nếu là thủ đoạn phi thường thì buộc phải tốn một số tiền phi thường, tục ngữ nói có tiền có thể khiến sai khiến quỷ thần..."
Hắc Diệp: "Hai vạn hộc pháp lực."
Bạch Huyên: "Không trả giá."
Phạm Lam : "..."
Hờ hờ.
Dung Mộc, Kế Ngỗi và Phạm Lam đồng thời dựng màn hình điện thoại di động lên.
Phạm Lam : [Số dư pháp lực:]
Kế Ngỗi: [Số dư pháp lực:]
Dung Mộc: [Số dư pháp lực: (nợ . hộc)]
Bạch Huyên: "Trả góp đi."
Hắc Diệp: "Thế chấp cũng được."
Phạm Lam : "Tôi từ chối!"
Kế Ngỗi: "Lãi suất quá cao." "
Dung Mộc thở dài: "Lão Bạch, kinh tế của chúng tôi thực sự rất khó khăn, có thể dựa theo quy củ cũ hoàn trả hay không?"
Bạch Huyên chép chép miệng: "Được rồi."
Phạm Lam : "Quy củ gì?"
Kế Ngỗi và Hắc Diệp: "Trả bằng thịt."
Ấy ấy ấy ấy ấy?!!!
Phạm Lam rớt cằm xuống đất.
Nhìn không ra nha, Dung Mộc anh bề ngoài cao thanh thuần khiết như thế, bên trong thế nào lại là một Thần Thổ Địa như vậy!
Dung Mộc: "Phạm Lam, vì sao cô lại có biểu cảm như thế?"
"Vì việc công hy sinh thân thể, nhẫn nhục gánh vác, bội phục, bội phục!" Phạm Lam giơ ngón tay cái lên.
Dung Mộc: "..."
Kế Ngỗi: "..."
Hắc Diệp: "Phụt!"
Bạch Huyên: "Ha ha ha ha ha ha!"
Dung Mộc chớp chớp mắt mặt đỏ bừng: "Không, không phải có ý kia, ta không có, không có, không không không không..."
"Là thịt nướng." Kế Ngỗi nói.
Phạm Lam : "Gì cơ?"
"Là Kế Ngỗi nợ chúng ta một bữa thịt nướng, ha ha ha ha ha, lão Mộc, anh sắp biến thành thịt nướng rồi." Bạch Huyên cười đến không thở nổi.
Phạm Lam : "..."
Dung Mộc mặt đỏ, lỗ tai đỏ, cổ đỏ, áo len màu đỏ, Phạm Lam cảm thấy không khí xung quanh anh ta đều chuyển thành màu đỏ.
"Bởi tôi mới nói, Xã Công đại nhân đức độ như thế, sao có thể..." Phạm Lam cười gượng: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ha, ha, ha."
Dung Mộc dời ánh mắt: "Ồ."
Phạm Lam cảm thấy lương tâm cô đột nhiên bị đâm mấy lỗ.
Tư tưởng của tôi thực sự là quá...quá.. quá không trong sáng rồi!
"Được rồi, bắt đầu chính sự đi." Bạch Huyên Bình đẩy điện thoại qua, vị trí màn hình xẹt qua một màn hình màu vàng cỡ tờ giấy A.
[Có phải muốn kiến lập sổ sinh tử mới? ]
Bạch Huyên: "Xác nhận."
[Mời dùng Thần Quang ủy quyền chứng thực.]
Đầu ngón tay Bạch Huyên sáng lên một tia huỳnh quang sau đó điểm lên màn hình màu vàng kia.
[Chào mừng bạn, người dùng cao cấp Bạch Huyên.]
[Sổ sinh tử mới, kiến lập thành công.]
[Bắt đầu làm thủ tục dẫn hồn.]
Sổ sinh tử dần dần phóng to lên, biến thành một màn hình vàng lớn rất mà Phạm Lam từng thấy, góc dưới bên phải có một dấu bàn tay.
Linh hồn Sùng Mại giống như bị thứ gì đó dẫn dắt đi lên trước rồi nhẹ nhàng đặt lên đó.
[Sổ sinh tử khởi động thành công.]
[Thủ tục dẫn hồn hoàn thành.]
[Cho phép nhập cảnh.]
Màn hình vàng dần cao lên rồi kéo dài ra, hóa thành hai cánh cửa lớn, ánh sáng màu vàng vẽ ra một vật tổ phức tạp hoa lệ, đây hẳn là một pháp trận khổng lồ.
Ánh mắt Phạm Lam hơi đau nhức, hình ảnh lóe lên trước mắt hô ứng với pháp trận, nhưng tốc độ lóe lên quá nhanh, chỉ một giây sau hình ảnh kia đã biến mất.
Bạch Huyên và Hắc Diệp đẩy hai cánh cửa màu vàng ra, ánh sáng trắng từ trong cửa bắn ra bên ngoài bao phủ lấy linh hồn Sùng Mại.
Linh hồn bị ánh sáng trắng kia dẫn dắt lơ lửng tiến lên, đột nhiên nó dừng lại quay đầu nhìn Phạm Lam.
Tầm mắt Phạm Lam trở nên mơ hồ.
Cánh cửa đóng lại, hào quang biến mất.
Sân thượng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, gió đêm thổi qua mái tóc của Phạm Lam.
Dung Mộc: "Phạm Lam?"
Kế Ngỗi: "Cô khóc gì thế?"
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống gương mặt Phạm Lam sau đó bị gió thổi bay tán loạn trên không trung.
Phạm Lam nhìn những mảnh vụn của nước mắt hóa thành làn khói nhẹ màu xanh lá cây.
"Không." Phạm Lam nói: "Không phải nước mắt của tôi." "
Kế Ngỗi trầm mặc, Dung Mộc lặng lẽ thở dài.
Phạm Lam ngẩng đầu, bầu trời tối đen vô tận, một vầng trăng sáng treo ở phía chân trời xa xôi, lạnh như băng vô cùng cô tịch.
Sáng sớm lúc Phạm Lam tỉnh dậy, phát hiện đã qua giờ.
Tối hôm qua, à, không, là ba giờ sáng, Dung Mộc và Kế Ngỗi mới đưa cô về nhà, tính ra thì cũng miễn cưỡng ngủ đủ tám tiếng đồng hồ, nhưng Phạm Lam cảm thấy đầu cô vẫn cực kỳ choáng váng, mắt cũng khó chịu, cơ bắp toàn thân đều đau nhức, toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị xe lu nghiền qua.
Lớn tuổi rồi, đúng không thể thức khuya.
Bụng đói kêu ầm ĩ, Phạm Lam bò xuống giường, rửa mặt đơn giản xong lại nằm sóng soài trên sô pha lười biếng chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài.
Từ pizza đến bánh bao chiên, từ sushi đến món nướng, Phạm Lam xem xong bún, thịt xông khói, gà luộc, lại nhìn lẩu, gà rán, cơm hầm, hoàn toàn không có bất kỳ khẩu vị nào.
Trong điện thoại di động nhảy ra mấy tin tức của thế giới loài người.
[Khoảng giờ đêm qua, đã xảy ra một trận động đất mạnh , độ richter ở Thành phố Xuân Thành, tính đến hôm nay, đã có ba người bị thương nhẹ và không ai thiệt mạng.]
[Ca sĩ Sùng Mại đột nhiên bị nhồi máu cơ tim lúc rạng sáng, rời khỏi người hâm mộ yêu mến anh. Người hâm mộ trên khắp đất nước tự tổ chức các hoạt động tưởng niệm. Các bộ phận liên quan nhắc nhở các bộ phận tổ chức có liên quan phải làm tốt công tác hướng dẫn an toàn.]
Mấy trăm ngàn lượt share, mấy trăm ngàn lượt bình luận, người hâm mộ trong bình luận khóc lóc thảm thương, ảnh và video đăng kèm theo đều là hoa tươi, nến, ảnh chụp, những nhóm fan khóc rống, cảnh sát giao thông phụ trách an ninh...
Bọn họ đều khóc vì Sùng Mại, bận rộn vì Sùng Mại, hoài niệm Sùng Mại.
[Cảnh sát nhận được báo cáo nặc danh, bệnh viện thẩm mỹ Tứ Nguyệt Thiên Nhân Gian bán thuốc bất hợp pháp, đã bị niêm phong sáng nay. ]
Share: , Bình luận: .
Phạm Lam khóa điện thoại di động, nằm nhoài trên ghế sô-pha. Một cảm giác kỳ quái chặn ngang lồng ngực cô, tựa như có một tảng đá vô hình đè lên trái tim, theo mỗi một nhịp tim kéo khắp ra toàn bộ mạch máu trong người.
Cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không biết vì sao lại khó chịu.
Phạm Lam quyết định ra ngoài tìm đồ ăn thuận tiện hít thở không khí.
Cửa hàng ăn sáng dưới lầu đã đóng cửa, Phạm Lam chỉ có thể đến tiệm bánh mua bánh mì và sữa chua, vừa đi vừa ăn.
Khu vực Phạm Lam sinh sống nằm ở khu đô thị phía tây Xuân Thành, dân cư bên ngoài dày đặc, có rất nhiều nhà cho thuê, phong cách kiến trúc vô cùng hỗn tạp. Các tòa nhà văn phòng cao lớn và các tòa nhà tự xây dựng kiểu nông thôn nằm đối điện nhau, giữa một loạt các xưởng làm việc nhỏ nổi lên các quán cà phê cao cấp, có thể nói là thời thượng và truyền thống cùng nhau tồn tại, hoa lệ cùng chân chất đan xen, gọi là sự kết hợp đô thị và nông thôn.
Vào giờ ăn trưa, các nô lệ xã hội mặc sơ mi trắng tụ tập tại một nhà hàng nhỏ của người bản địa mở, nói về cổ phiếu, tài chính và phương tiện truyền thông mới, các hộ gia đình trên lầu truyền đến âm thanh khí thải ra của nồi áp xuất, cánh quạt bên cạnh thổi đến mùi canh sườn thơm ngát, tiếng học sinh cười đùa xuyên qua con hẻm nhỏ, các ông lão đứng bên đường vừa cầm bát mỳ ăn vừa lắng nghe những bình luận sôi nổi trên đài phát thanh.
Phạm Lam chậm rãi đi trên vỉa hè, cô nhìn thấy trên đỉnh đầu mỗi người đều có những luồng khí lượn lờ, quấn quanh lại với những luồng khí xung quanh, dần dần tạo thành một chỉnh thể. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến luồng khí ảm đạm lúc đầu trở nên trong suốt, hiện ra một loại màu sắc vui tươi.
Phạm Lam dừng bước.
Cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở đầu hẻm, anh mặc áo len rộng màu xanh da trời, quần cạp, giày thể thao người già màu trắng, hai tay áo dài phủ lên mu bàn tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, đi về phía trước thìđụng vào cột điện.
Anh ta lui về phía sau nửa bước, một tay che ót, một tay giơ điện thoại di động lên cao, giống như đang bắt tín hiệu bên ngoài.
Phạm Lam : "..."
Phạm Lam : "Dung Mộc, anh đang làm gì vậy?"
Dung Mộc ngẩng đầu mỉm cười.
Tất cả các âm thanh đã biến mất trong nháy mắt.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng màu vàng, những sợi dây điện vắt vẻo lấy nhau trong không khí, những đốm sáng rực rỡ che khuất mặt đất.
Gió thổi qua mái tóc Dung Mộc, đuôi mắt của anh hơi cong xuống, lông mi tinh tế chớp chớp càng khiến cho đôi đồng tử của anh càng trở nên ôn nhuận như nước.
Cổ họng Phạm Lam có chút nghẹn.
"...... Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?"
"Mời cô ăn cơm." Dung Mộc nói: "Dung mỗ biết một nơi phong thủy rất tốt."
"Chỗ phong thủy rất tốt của anh chỉ có vậy thôi sao?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc: "Đúng vậy."
Phạm Lam : "..."
Dung Mộc ngồi trên băng ghế dài, hai tay đút vào tay áo, thắt lưng thẳng tắp nhìn sông Thủy Hà trước mặt.
Cành liễu xanh biếc đung đưa trên đỉnh đầu, từng lá liễu mềm mại lướt qua, nước sông phản chiếu ánh sáng li ti giống giống như được dệt trên gấm.
Cảnh đẹp, mỹ nhân, thời gian vừa đẹp, quả thực là phong thủy tốt.
Ngoại trừ...
Bên trái năm thước, có hai nhóm ông lão đang vây thành hai vòng, một vòng xây trường thành nhỏ, một vòng chơi tú-lơ-khơ, rầm rầm rạc rạc, nhiệt huyết ngất trời. Bốn mét bên phải, có bảy hoặc tám đồng chí già tạo thành một ban nhạc dân gian, kết hợp đàn nhị hồ và violin, giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, tiếng trống và tiếng mõ hòa làm một, âm thanh hỗn hợp, có người cầm Mic không dây hát, tạo ra một phiên bản concert nghèo nàn.
Được rồi, ít nhất không khí cũng tính là trong lành.
"Cơm đâu?" Phạm Lam hỏi.
"Hẳn là sắp tới rồi." Dung Mộc nói.
"Ồ..."
Phạm Lam dài nhìn những tòa nhà cao tầng san sát bên kia sông.
Lúc cô mới tới Xuân Thành học đại học, ước chừng là sáu năm trước, cũng thường xuyên đến con đường ven sông này đi dạo, lúc ấy còn chưa có nhiều tòa nhà cao tầng như bây giờ, phần lớn đều là khu dân cư cao mười tầng. Nhưng bây giờ, phía đối diện đã trở thành khu phát triển, không ngừng thay đổi từng ngày.
Chỉ trong sáu năm, đã có sự thay đổi lớn đến như vậy.
Vậy thì ngàn năm? Vạn năm thì sao?
Loại cảm giác nghẹn ngào này lại xộc lên.
"Dung Mộc." Phạm Lam nói: "Nghe nói anh đã làm thần tám vạn năm."
Khóe mắt Dung Mộc hơi co rút: "Là bảy vạn chín ngàn bảy trăm bốn mươi hai tuổi..."
"Trên thế giới này, có thứ gì không thay đổi không?"
Dung Mộc không trả lời.
Nước sông Xuân Thủy chảy xiết, bầu trời yên tĩnh rộng lớn, đôi mắt của anh ta phản chiếu ánh sáng mặt trời, vừa xanh biếc lại trong suốt.
"Bãi bể hóa nương đâu, mây trắng thành chó xanh, sông dời núi đổi, chúng sinh mênh mông, chỉ có thiên đạo là vĩnh hằng."
Phạm Lam giật giật khóe miệng, không biết nên tiếp lời thế nào.
"Tương truyền rằng, dưới linh căn cổ thụ phần lớn là nơi chôn thây của các loại chim bay thú chạy, xương thịt thối rữa, chỉ để lại da, da của vạn thú hấp thu linh khí của linh căn, hóa thành yêu, tên Họa Bì. Da Yêu cất giấu yêu khí, có thể hóa ra vạn tướng, đi lại giữa thế gian không gì ngăn ngại. Vốn là yêu vật đi dạo giữa nhân gian... duy chỉ có Ẩn Đồng ..."
"Là dị loại nhỉ." Phạm Lam nói.
Dung Mộc nhíu mày, cẩn thận kéo tay áo len dài che đi bàn tay rồi đặt lên trán Phạm Lam .
Phạm Lam ngạc nhiên: "Anh làm gì vậy?!"
Ánh mắt Dung Mộc hiện lên một tầng nước long lanh, giống như bi thương lại giống như đang thở dài.
"Lúc trước cô vào trong Ức Cảnh của Ẩn Đồng, đã nhìn thấy những gì anh ta nhìn thấy, cảm nhận những gì anh ta cảm nhận, vì thế mới đau lòng."
Phạm Lam sửng sốt vài giây, rũ mí mắt xuống.
Thì ra là như vậy...
Hóa ra... Tôi đang bất bình thay anh ta, không hiểu thay anh ta, lưu luyến thay anh ta...
"Chắc không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi." Dung Mộc bàn tay di chuyển đến đỉnh đầu Phạm Lam , xoa xoa tóc cô: "Ngoan."
Ngoan em gái anh!
Anh nghĩ tôi là chó hay mèo hả?!
Đầu ngón tay Phạm Lam túm lấy áo len Dung Mộc kéo tay anh ta xuống.
Dung Mộc nháy mắt: "Có thoải mái hơn một chút không?"
Phạm Lam : "Cảm ơn, tôi, tốt, hơn, nhiều, rồi!"
Dung Mộc mỉm cười: "Rất tốt."
Phạm Lam : Thứ hàng này hình như thiếu mất một sợi dây thần kinh, à không, là mấy sợi lận.
Dàn nhạc dân gian bên cạnh lại tăng âm lượng, giọng hát vô cùng phóng khoáng thô bạo, Phạm Lam đoán hẳn là giọng Tần Xoang ở Thiểm Tây, giọng hát chui thẳng vào ót cô thổi bay sự ngột ngạt còn sót lại trong lòng.
()giọng Tần Xoang - Qinqiang là một thể loại kinh kịch dân gian của Trung Quốc có nguồn gốc từ tỉnh Thiểm Tây của nhà Thanh Trung Quốc vào năm và nhanh chóng chiếm lấy các thể loại khác để trở thành thể loại tiêu biểu của tỉnh này.(theo wiki)
Phạm Lam : "Dám hỏi Xã Công đại nhân, còn cơm thì sao?"
Dung Mộc chỉ về phía trước: "Đã đến rồi."
Chỉ thấy Kế Ngỗi đạp một chiếc xe đạp thời xưa, tiếng chuông xe vang lên xuyên qua dòng người và các nhành liễu dừng lại trước mặt Phạm Lam. Trên ghế sau của xe có cột thùng đồ ship rất lớn.
Phạm Lam: Này, không phải là đồ ăn bị bom hàng của anh ta đó chứ.
Kế Ngỗi lấy ra ba hộp cơm trong thùng, lần lượt đưa cho Phạm Lam và Dung Mộc, bản thân cũng cầm một hộp ngồi xuống bên cạnh Dung Mộc.
Cơm hộp rất phong phú, có trứng gà, có rau xanh, có khoai tây thái sợi, còn có bốn năm miếng đậu phụ kho tàu, còn có...
Phạm Lam gắp một thứ đồ khó hiểu nghiên cứu một lúc lâu, phát hiện là một củ gừng.
Dung Mộc và Kế Ngỗi ăn rất ngon miệng, mà Phạm Lam lúc này chỉ muốn ụp hộp cơm này đặt lên đầu hai con hàng này.
Hai người không cần ăn cơm, tôi con mẹ nó cần phải ăn! Tôi còn phải dựa vào cơm để duy trì thần thể yếu ớt này!
Dung Mộc: "Vì sao không ăn?"
Kế Ngỗi: "Không hợp khẩu vị sao?"
Phạm Lam da mặt run rẩy cố nở nụ cười: "Rất ngon. Cảm ơn."
Cô gắp một miếng đậu phụ nhét nó vào miệng, và sau đó... cô bị sốc!
Đậu phụ kia vừa vào miệng liền tan ra, hương thơm thuần khiết xộc thẳng vào tim phổi, tựa vô số kẹo dẻo mềm mại ngọt ngào hòa tan trong khoang miệng, làm cho người ta lưu luyến đến quên lối về, thể xác và tinh thần đều say... say... say...
Chờ một chút!
"Đây là đậu phụ của nhân giới hả?" Phạm Lam hỏi: "Không phải lại là đậu phụ làm từ kiwi kỳ trân dị bảo quý giá đắt đỏ gì đó chứ?!"
Dung Mộc: "Đúng là đậu phụ bình thường của nhân giới."
"Nhưng mùi vị này!"
"Dùng nước tinh khiết của Thiên Hà để nấu, là cơm hộp tiêu chuẩn của miếu Thổ Địa khu Chu Tước." Kế Ngỗi nói: "Lúc ta giao đồ ăn, bọn họ đem cơm còn dư cho ta."
Phạm Lam : "..."
Phạm Lam : "Cho nên, anh là đi ship đồ ăn cho miếu Thổ Địa khu Chu Tước?"
Kế Ngỗi: "Biên chế của bọn họ có rất nhiều Thần viên, là khách hàng lớn nên phí giao hàng cũng cao."
Phạm Lam : "Xã Công đại nhân, ngài cứ mặc kệ không quản sao?"
Dung Mộc: "Hả? Có gì mà không thể?"
Phạm Lam : "..."
Phạm Lam cắn răng, nhắm mắt lại mở mắt, dùng tốc độ gió lốc quét sạch hết một hộp cơm.
Dung Mộc và Kế Ngỗi ngây ra nhìn Phạm Lam .
Kế Ngỗi: "Ăn no chưa?"
Dung Mộc: "Nếu không đủ, Dung mỗ còn..."
Phạm Lam nhét hộp cơm vào thùng rác.
Con mẹ nó còn quan tâm cái rắm gì mà ngàn năm vạn năm nữa, phải nhanh chóng tháo cái mũ "miếu Thổ Địa nghèo nhất Tam Giới" này xuống với là điều đúng đắn nhất bây giờ.
..