Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Phần : Làm thần tiên cũng khó quá đi
Chương : Sự nghiệp thoát nghèo đạt được bước tiến triển mới
Xuyên qua lớp vỏ trái đất, đi tới vùng giữa quyển mềm và thạch quyển, ở đó có một dòng sông dài chảy không ngừng từ xưa đến nay không hề thay đổi, được gọi là "Vong Xuyên", cũng chính là ranh giới giữa thế giới con người và địa giới.
Mấy ngàn năm trôi qua, nước sông Vong Xuyên vẫn đục ngầu, gió tanh như phả vào mặt, vô số cô hồn dã quỷ không thể đầu thai trôi nổi, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác xây dựng văn minh sinh thái của địa giới. Năm trăm năm trước, tân Diêm Vương nhậm chức, với phương châm "Thanh lọc địa giới một bước nhỏ chính là bước lớn trong việc xây dựng sự hài hòa của Tam Giới", tiến hành quản lý một cách có hệ thống và bền vững, khai thác sông Vong Xuyên, đầu tư một lượng lớn Thần lực và Pháp lực, quyết tâm giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt để cho công trình thanh lọc sông Vong Xuyên đạt được bước tiến bộ đột phá.
Sông Vong Xuyên ngày nay đã sớm vứt bỏ cái nón "sông ô nhiễm", nước sông trong vắt thấy đáy, chất lượng nước đạt tới cấp độ nước uống, hàng ngàn sinh vật địa giới bắt đầu di dân đến, bao gồm cá Vòng Vàng, cá Vòng Bạc, hạc Vong Xuyên, vịt Tam Đồ, rùa Vọng Hương v.v... Cục Phát triển môi trường địa giới thậm chí còn thiết kế các tuyến du lịch mới trên du thuyền, ví dụ như từ trạm số Hoàng Tuyền đến trạm số cầu Nại Hà, ven đường là những đóa hoa Bỉ Ngạn ngàn năm không tàn, có thể được coi danh lam thắng cảnh, năm mươi năm liên tiếp được bình chọn là hạng mục du lịch vàng được cư dân địa giới vô cùng yêu thích.
Tuy nhiên, vẫn còn một đoạn sông Vong Xuyên bị cấm lưu thông... Đó là trạm số đường Hoàng Tuyền đến trạm số cầu Nại Hà. Đoạn sông này dài khoảng . km, uốn lượn quanh co, bên bờ xây dựng gần đài cao có hình dáng kỳ lạ dưới hẹp trên rộng, nhìn từ xa giống như những bia mộ tam giác ngược cao sừng sững, mỗi đài cao tới hàng trăm mét... Đó chính là "Vọng Hương đài" nổi tiếng khắp địa giới. Sau khi linh hồn của yêu hay người chết thoát ly khỏi thân thể đều sẽ dừng lại ở Vọng Hương đài ba ngày, thông qua nước Vong Xuyên thong thả nhìn hết cảnh tượng của dương gian. Đợi đến ngày thứ bảy thì sẽ có đầu trâu mặt ngựa đến dẫn linh hồn bọn họ về nhân giới để thăm lục thân quyến thuộc, nhân giới thường gọi là "Đầu Thất Hồi Hồn Dạ".()
()Lục thân quyến thuộc: lục thân là chỉ ba mẹ anh em vợ con, quyến thuộc chỉ chung nhu người có quan hệ máu mủ với mình.
"Đầu thất hồi hồn dạ" theo truyền thuyết dân gian sau khi người chết đi trong vòng bảy ngày vào giờ hợi sẽ trở về dương gian một lần để thăm người người thân. (Giải thích sơ sơ thế thôi ha, tui mà nói nữa là đến sáng luôn á)
Bạch Huyên nằm trong khu nghỉ ngơi nhân viên trên Vọng Hương đài số , nhàn nhã chơi game, đây là trò chơi phổ biến nhất Tam Giới có tên "Thiên Ma Đại Chiến phiên bản .", lượt theo dõi hơn trăm vạn, đáng tiếc Bạch Huyên chơi hơn ba mươi năm vẫn cứ mãi ở level đồng.
[Khiêu chiến thất bại, xin thượng Thần chỉnh đốn lực lượng, ngày khác lại chiến đấu tiếp.]
Trong màn hình nhảy ra hai chữ "chiến bại" màu đỏ choét, Bạch Huyên hung hăng khóa luôn màn hình.
Trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, Hắc Diệp đang cắm tai nghe nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Huyên nhìn lên màn hình thông báo.
[Chuyến tàu Hồi Hồn T- sắp vào ga, thời gian dự kiến vào ga là giờ phút]
Màn hình lớn hiển thị lúc giờ đúng.
"Lão Hắc tỉnh lại đi, có gì đó không đúng." Bạch Huyên nói: "Xe đến trễ rồi."
Hắc Diệp dựng màn hình điện thoại di động lên, phía trên hiện ra một tin nhắn.
[: sáng nay lớp vỏ trái đất xảy ra dị động, kết giới địa giới xuất hiện hiện tượng giông bão, vì sự an toàn của hồn thể và nhân viên làm việc, tất cả các chuyến tàu nhập cảnh bị trì hoãn vào ga, thời gian nhập cảnh chính xác sẽ được thông báo riêng.]
"Một trăm năm qua số lần xảy ra giông bão rõ ràng đã thay đổi rất nhiều." Bạch Huyên duỗi cổ nhìn về phía màn hình thông báo.
Bên ngoài đài cao rộng ba trăm mét là bầu trời xanh lam mênh mông, biển hoa Bỉ Ngạn màu đỏ rực men theo dòng sông Vong Xuyên trải dài, ở phía đường chân trời xa xôi có một hàng điểm sáng màu xanh biếc lấp lánh.
Những điểm sáng kia càng lúc càng lớn sau đó biến thành mấy ngàn ngọn đèn xe, dẫn theo hơn hai trăm đoàn tàu cao tốc màu đỏ rực gào thét bay về phía Vọng Hương đài, những cánh hoa bên kia theo gió bay lên tựa như ngọn lửa thiêu đốt khắp đất trời.
[Chuyến tàu Hồi Hồn T- đã đến ga, mời Hắc Bạch Vô Thường của các nhà ga làm tốt công tác dẫn hồn giao nhận.]
Cửa tàu đồng thời mở ra, đám đầu trâu mặt ngựa mặc áo ngắn màu đen nhảy xuống xe trước. Tuy rằng được gọi là đầu trâu mặt ngựa, nhưng trên thực tế không có đầu trâu cũng chẳng có mặt ngựa, bọn họ trên cơ bản dêud là những linh hồn của người và yêu xuất sắc vượt qua được kỳ thi tuyển chọn nhân viên khắc nghiệt của Địa Phủ, tuy rằng bổng lộc phúc lợi vẫn kém hơn biên chế Thần chức của Hắc Bạch Vô Thường, nhưng dù sao cũng là một âm sai rất có tiền đồ.
Đầu trâu mặt ngựa dẫn các đội linh hồn đi làm thủ tục nhập cảnh, duy chỉ có một đội âm sai chạy về phía Bạch Huyên. Bọn họ đều là linh hồn mới mất nửa năm trước, đầu trâu chết năm hai mươi lăm tuổi, là trạch nam, tên Mao Kiếm, mặt ngựa chết năm bốn mươi tuổi, là nhân viên văn phòng, tên Dương Đại Phàm.
"Bạch Huyên đại nhân." Mao Kiếm sắc mặt trắng bệch: "Xảy ra chuyện rồi."
Bạch Huyên: "Sao thế?"
"Đoàn tàu ở ngoài kết giới lúc chờ cơn bão đi qua, đột nhiên bị chặt đứt pháp lực, cửa xe mở ra vài giây..." Dương Đại Phàm hạ thấp thanh âm: "Có hai linh hồn chạy mất rồi."
Bạch Huyên: "Gì cơ!"
Hắc Diệp: "Ở đâu?"
"Côn Luân mạch, Xuân Thành."
Lại đến ngày thứ hai, nô lệ Thiên Đình Phạm Lam bước lên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, bắt đầu hành trình ngày đầu tiên đi làm tối tăm nhất.
Giờ cao điểm buổi sáng hôm nay cực kỳ chật chội, sau khi đi hết một tiếng đồng hồ Phạm Lam cảm thấy cô thiếu chút nữa bị ép thành người giấy, nếu không phải cô là Thần tộc thì phỏng chừng đã hít thở không thông mà chết rồi.
Càng tức giận hơn chính là người qua đường ở cửa tàu điện ngầm không biết làm cái quỷ gì, vào cái buổi sáng khi mà tấc nắng tấc vàng thế mà họ lại túm tụm với nhau ở giao lộ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông đường phố.
"Anh ta đang chờ ai vậy?"
"Oa, đẹp trai quá!"
"Chụp trộm đi."
"Nhìn anh ta ngầu quá."
Phạm Lam nhìn đồng hồ, nhanh chóng vòng qua đám người chạy đi, nhưng điều quỷ dị chính là đám người đang chặn đường kia lại đang đuổi theo cô.
Hả?
Phạm Lam quay đầu lại, thì thấy một anh chàng đi xe đạp Nhị Bát đang đuổi theo phía sau cô, phía sau xe anh ta là đôi mắt tỏa sáng của mấy cô bé.
Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt anh chàng kia, môi đỏ răng trắng, mắt mỏng như tranh vẽ.
"Kế Ngỗi?!" Phạm Lam ngạc nhiên: "Anh làm gì ở đây vậy?"
Kế Ngỗi dừng xe lại, một chân chống đất càng làm tôn lên đôi chân dài.
"Đón cô đi làm." Anh ta nói.
Vô số ánh mắt lướt qua người Phạm Lam khiến cô thấy run rẩy.
Phạm Lam: "Anh ăn nhầm cơm à?"
Kế Ngỗi: "Lên xe."
Phạm Lam: "Thần kinh... Mẹ tôi ơi!"
Phạm Lam bị Kế Ngỗi xách lên ấn vào ghế sau, không đợi cô nêu ý kiến đã giống như cơn gió đạp xe vụt ra ngoài, nhanh đến mức thắt lưng Phạm Lam kêu răng rắc, cả người đều cảm không ổn.
Gã này bị trúng gió hay gì?
Yêu thầm tôi sao?!
Hơ Hơ, sao có thể!
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp!
Phạm Lam đầu đội một dấu chấm hỏi to tướng đi vào miếu Thổ Địa, Giáp Dịch từ xa chạy lại nghênh đón, tư thế gật đầu khom lưng khiến Phạm Lam lập tức liên tưởng đến mấy tên thái giám trong bộ phim cẩu huyết.
"Chào bà, bà đi làm vất vả rồi, bà đi chậm một chút, Đinh Tứ, nhanh giúp bà xách túi!"
Đinh Tứ cướp lấy ba lô nhỏ của Phạm Lam, Giáp Dịch đỡ cánh tay Phạm Lam, Kế Ngỗi đi theo sau cách đó ba bước lại không có bất kỳ biểu cảm oán giận nào.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Cho đến lúc bước vào văn phòng, loại cảm giác quỷ dị này mới đạt tới đỉnh điểm.
Chủ nhân miếu Thổ Địa khu Thanh Long, thần Thổ Địa Dung Mộc đại nhân, lại đang cầm một miếng giẻ lau bàn làm việc của Phạm Lam, vừa lau còn vừa giơ kính lúp lên kiểm tra, nhìn thấy Phạm Lam đến lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười hào quang vạn trượng.
"Bà Phạm Lam, mời lên ngồi."
Phạm Lam một bụng hồ nghi ngồi xuống ghế, Dung Mộc đưa cho cô một chén trà, Giáp Dịch giúp cô treo áo, Kế Ngỗi bưng lên một mâm trái cây, Đinh Tứ đặt một lư hương lên bàn cô, còn tiện thể thắp ba nén hương.
"Bà, chào bà buổi sáng!" Các vị Thần đứng trước bàn Phạm Lam đồng loạt chắp tay thi lễ.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam lấy điện thoại ra: "Alo, bệnh viện trung ương Tam Giới đó sao, xin hỏi số điện thoại của khoa tâm Thần của mấy người là bao nhiêu, ở đây có mấy con Thần trúng tà."
"Bà bình tĩnh!"
"Bà, bà hiểu lầm rồi!
"Quả nhiên là khoa trương quá rồi."
"Chúng tôi chưa bao giờ trúng tà."
Mấy con Thần ba chân bốn cẳng cướp lấy điện thoại di động của Phạm Lam.
"Nói, mấy người rốt cuộc muốn làm gì?" Phạm Lam đập bàn.
Mấy con Thần liếc mắt nhìn nhau.
Dung Mộc: "Chẳng lẽ cô còn chưa phát hiện ra?"
Phạm Lam: "Gì?!"
Kế Ngỗi trả lại điện thoại di động lại cho Phạm Lam: "Nhìn số dư pháp lực của cô đi."
Phạm Lam trừng mắt nhìn mấy con Thần một cái, sau đó liếc qua APP Thần Tín Thiên Đình.
[Số dư pháp lực trong tháng này: hộc.]
"Ể?!!!" Phạm Lam nhảy dựng lên ghế.
"Còn nữa còn nữa." Giáp Dịch đưa màn hình Ipad qua cho cô: "Miếu Thổ Địa chúng ta cũng được thưởng!"
[Miếu Thổ Địa khu Thanh Long, tháng này nhận được giải thưởng cống hiến đặc biệt, đánh giá GCV giữa năm tăng %, pháp lực khen thưởng: . hộc.]
Phạm Lam: "Chuyện gì đây?! Sao đột nhiên... chẳng lẽ là... vụ án của Sùng Mai lại có phần thưởng mới?!"
"Sao có thể." Giáp Dịch nói:"Đây đều là cống hiến vĩ đại của Bà Thổ Địa ngài đó!"
"Tôi đã làm gì?" Phạm Lam hỏi.
Giáp Dịch mở chi tiết phần thưởng.
[Thông báo: Xét thấy những đóng góp xuất sắc của Bà Thổ Địa Phạm Lam ở khu Thanh Long phủ Xuân Thành trong việc cung cấp mã nguồn pháp chú cao cấp, sau khi nghiên cứu quyết định, Cục Nghiên cứu và Phát triển Kỹ thuật Tam Giới đã có phần thưởng đặc biệt cho cá nhân và đơn vị của bạn. Hy vọng sau này bạn sẽ tiếp tục nỗ lực để lập ra thành tích tốt hơn nữa.]
Phạm Lam sửng sốt vài giây, lướt phần giải thích pháp chú.
[Tên Pháp Chú: Kiến Quốc Hậu Bất Chuẩn Thành Tinh chú; Cấp bậc: cao cấp, người sáng lập mã nguồn: Phạm Lam; Hiệu quả: giam cầm, khống chế, cắt đứt nguồn gốc của pháp lực; Lực sát thương: năm sao; Mức độ nguy hiểm: năm sao. Đính kèm: Lần thi chú thành công +.]
Phạm Lam: "..."
Tiền thưởng của cái thứ này sao lại cao như vậy?!
(Thì phải xem là ai đứng ra làm haha, cứ theo bác Lộc là có thịt ăn chị Lam thân yêu ạ)
Mấy con Thần trong phòng làm việc lại tiếp tục bận rộn, Giáp Dịch và Đinh Tứ mỗi người đứng một bên bóp vai cô, Phạm Lam thậm chí có thể nghe tiếng xương cốt mình kêu răng rắc. Kế Ngỗi đút một quả táo vào miệng cô, thiếu chút nữa thì làm cô nghẹn chết. Dung Mộc cũng không biết lấy ra từ đâu một cái quạt điên cuồng quạt vào người cô, thổi đến mức cô đầu bù tóc rối.
"Dừng lại!" Phạm Lam hét lớn: "Dừng lại hết cho tôi!"
Bốn con Thần: "Bà, bà có gì căn dặn ạ!"
Phạm Lam cắn răng: "Nói thẳng đi, mấy người rốt cuộc muốn làm gì?"
Giáp Dịch: "Hê hê, bà à, có thể thưởng chút pháp lực cho đơn vị không, tôi hi vọng có thể cập nhật thiết bị mới."
Đinh Tứ: "Ừ ừ ừ."
Kế Ngỗi: "Cho tôi mượn hộc."
Dung Mộc: "Dung Mộc cần không nhiều lắm, chỉ cần hộc thôi."
Phạm Lam: Mẹ kiếp!
Điều gì sẽ xảy ra khi một người giàu có đột nhiên xuất hiện trong một đơn vị nghèo rớt mùng tơi?
Phạm Lam dùng kinh nghiệm cá nhân của mình chứng minh, chỉ có bốn chữ để hình dung: sói nhiều thịt ít.
Sau sáu tiếng đồng hồ chiến đấu, Phạm Lam cuối cùng hoàn toàn thất bại.
Giáp Dịch là người chiến thắng đầu tiên, dù sao phần thưởng cho pháp lực trong miếu Thổ Địa chỉ có thể tính vào sổ công, cho nên mục đích cụ thể dùng vào gì, Phạm Lam chỉ có thể thuận theo.
Kế Ngỗi chiến thắng vào giờ trưa, nguyên nhân rất đơn giản, anh ta dùng một hộp cơm tự tay nấu chinh phục dạ dày Phạm Lam, cái mùi vị kia, chỉ cần ăn một miếng thôi thì tất cả các món ngon trên thế gian đều chẳng khác gì nhai nến, kèm theo một lời hứa rằng mỗi ngày sẽ chuẩn bị đồ ăn trưa cho Phạm Lam.
Về phần Dung Mộc, Phạm Lam là quyết tâm chống cự đến cùng... hộc pháp lực thật sự là quá nhiều, nhưng mà... nhưng!
Phạm Lam bây giờ giống như ngồi trên đống lửa, trăm ngàn móng vuốt đang bấu lấy tim gan cô.
Đôi mắt long lanh ánh nước chiếu thẳng vào tấm lưng cô, vừa đáng thương lại bất lực.
Phạm Lam quay đầu lại chỉ thấy Dung Mộc đang ngồi sau bàn làm việc, dùng ánh mắt trông mong nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ long lanh gợn sóng.
Phạm Lam vội vàng quay đầu: Mắt không thấy tâm không mềm.
Dung Mộc đi đến bên cửa sổ giả vờ tưới hoa, tưới một chậu lại quay đầu nhìn Phạm Lam một cái, tưới thêm một chậu, thở dài, tưới chậu thứ ba, cúi đầu nhìn mặt đất, toàn bộ thân thể đều gồng lền giống như một ngọn núi lớn đang đè trên vai anh ta vậy.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam, cô nhất định phải giữ vững tinh thần, triệu lận đó!
triệu! số không đó!
"Haiz..." Dung Mộc lại thở dài.
Hắn dựa vào lan can cửa sổ nhìn về phía đường chân trời, ánh mặt trời xuyên qua tán lá rơi trên chiếc áo sơ mi nát của hắn, từng đốm từng đốm sáng lên vẻ bi thương ấm ức.
Lông mày của anh ta hơi nhíu lại khiến cho Phạm Lam nhớ tới một câu thơ.
[Mày vừa nhíu lại. Lại quặn đau lòng]
Phạm Lam đấm đấm lên huyệt thái dương.
Để cho cô lý trí phân tích một chút: Đầu tiên, còn hàng này là một vị Thần lớn tuổi, Thần mạch rộng, nguồn gốc thâm sâu, đắc tội anh ta là một điều rất không sáng suốt. Thứ hai, anh ta là cấp trên trực tiếp của cô, sau này còn phải làm việc dưới tay anh ta không biết mấy trăm năm, đắc tội anh ta là một điều rất không sáng suốt. Thứ ba, thứ hàng này quả thực quá đẹp ... phi phi phi, con hàng này tuy rằng thoạt nhìn rất ngây ngô đáng yêu, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất trượng nghĩa, đã từng cứu cô rất nhiều lần ...
Emmmm......
"Xã công đại nhân." Phạm Lam thở dài: "Những pháp lực này khi nào có thể trả lại cho tôi?"
Bóng Dung Mộc lóe lên một cái liền đứng bên cạnh Phạm Lam: "Tháng sau lập tức trả lại."
"...... Được."
Dung Mộc mỉm cười. Lông mi và đuôi mắt của cong cong lộ một hàm răng trắng sáng gọn gàng, giống như ánh nắng mặt trời trên chiếu trên miếng pho mát ngọt ngào.
Tim Phạm Lam ngừng đập nửa nhịp.
Cô đột nhiên cảm nhận được tâm tình của hôn quân thời cổ đại.
Đây còn mẹ nó chính là dùng mặt đi giết người mà!
Gian nan suốt một ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Phạm Lam kéo lê cái thân thể mệt mỏi chen vào tàu điện ngầm, trải qua thêm một giờ làm cá trích đóng hộp mới trở về khu tây thành, cửa hàng sủi cảo dưới lầu vẫn còn đang mở, Phạm Lam bước vào gọi một suất canh gà sủi cảo, lại phá lệ gọi thêm hai món ăn kèm để an ủi tâm tình đau khổ lúc này của mình.
Phạm Lam vừa ăn sủi cảo vừa đếm số dư pháp lực.
hộc, tương đương , triệu nhân dân tệ.
Từ một người chỉ mong ước được no ấm đột nhiên biến thành đại gia, Phạm Lam hoàn toàn không có cảm giác một đêm bỗng nhiên giàu có.
Phạm Lam đổi lấy hộc pháp lực gửi vào tài khoản ngân hàng, còn lại hộc pháp lực cô không dám động đến.
Ai biết ngày nào đó lại nhảy ra cái gì mà Túy Yểm Yêu Nghiệt gì, không có pháp lực bên người thì có nhiều tiền hơn nữa cũng chả có phúc mà dùng!
"Ấy, đây không phải là Phạm Lam đó sao." Một thanh niên đi vào, đặt mông ngồi đối diện với Phạm Lam: "Ông chủ, cho một bát sủi cảo lớn."
Người tới tuổi tác tầm hai mươi bảy hai mươi tám, mày rậm mắt to, Phạm Lam sửng sốt vài giây mới nhớ ra anh là đồng nghiệp cũ trong công ty trước đó của cô, Vương Tư Địch.
"Xin chào..." Phạm Lam cười cười: "Thật trùng hợp."
"Trùng hợp gì chứ, quán sủi cảo này là tôi giới thiệu cho cô đó, năm mươi năm tuổi, hàng thật giá thật!" Vương Tư Địch nói: "Này, bây giờ cô đang làm việc ở đâu?"
"Một công ty ở đông thành."
"May mà cô đi sớm, cô từ chức chưa được một tháng công ty của Chu Lột Da liền phá sản, tất cả mọi người đều gặp nạn phải tự mình bay, đúng rồi, bây giờ tôi đang làm việc ở đây... " Vương Tư Địch đưa cô một tấm danh thiếp.
[Giám đốc kinh doanh công ty bảo hiểm, Vương Tư Địch, điện thoại: ]
Phạm Lam: "..."
Vương Tư Địch: "Gần đây có một loại bảo hiểm rất hot, Phạm Lam cô nhất định phải tìm hiểu một chút, tôi có mấy phần tư liệu chi tiết gửi cho cô xem thử nhé."
Phạm Lam cúi đầu chăm chú ăn, từ chối giao lưu.
"Một bát sủi cảo!" Bà chủ bê đồ ăn đến.
"Cô xem loại bảo hiểm này đi, ngoài bảo hiểm tai nạn cá nhân còn có chức năng đầu tư, mỗi năm chỉ cần đóng tệ, mười năm sau có thể một lần thu về lợi nhuận tệ... bô lô ba la."
Cảnh ngộ sụp đổ nhất trong xã hội hiện đại đó là: Bán bảo hiểm cho bạn bè và gia đình.
Phạm Lam không dám trả lời cúi đầu chăm chú ăn, nhưng cô ăn càng nhanh thì Vương Tư Địch ngồi đối diện nói càng hăng hái, mồ hôi lạnh trên lưng Phạm Lam không ngừng rơi xuống.
"Xin hỏi, nơi này có người ngồi không?" Có một vị khách mới đến hỏi chỗ ngồi bên cạnh.
Phạm Lam: "Không."
Vương Tư Địch: "Đúng đúng, không có bất kỳ nguy cơ nào, bảo toàn vốn lẫn lãi..."
Khách mới: "Tôi có thể ngồi đây không?"
Phạm Lam: "Có thể."
Vương Tư Địch: "Đương nhiên là được rồi! Phạm Lam, quyết định này của cô rất chính xác."
Vị khách mới ngồi xuống bên cạnh Vương Tư Địch, ngửi thấy mùi sủi cảo của Vương Tư Địch: "Ồ, thơm thật...".
Vương Tư Địch còn đang nói thao thao bất tuyệt: "Phạm Lam tôi vỗ ngực nói cho cô biết, loại bảo hiểm này chỉ có lời chứ không lỗ... biểu cảm của cô là có ý gì?"
Nửa cái sủi cảo bị kẹt ở cổ họng Phạm Lam .
Vị khách mới bên cạnh Vương Tư Địch là một cô gái tuổi tác khoảng tầm hai mươi, mặc váy xếp hình hoa vụn, tóc đen nhánh, chải thành hai bím tóc, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn cười tủm tỉm nhìn cô.
Thân thể cô ta trong suốt, quanh người tỏa ra lên một tầng ánh sáng xanh biếc.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó bản mới đã được mở, cùng đón xem nhá haha
..
Rày tui đang cày bộ Khánh Dư Niên, hay quá xá mọi người ạ, có thể nói là bộ phim hay nhất mà tui coi trong năm này luôn í, cực kỳ recommend luôn ấy, vừa coi vừa tiếc sao mình nỡ lòng bỏ qua nó lâu đến vậy. Hic. Đăng truyện xong lại quay qua cày phim haha