Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương : Môn thực chiến đòi mạng
Phạm Lam nằm nửa người trên ghế căng-tin, đầu và cổ ngẩng cao, cảm giác có một luồng thần thức bay từ trong miệng ra ngoài.
"Màu sắc của viện nghiên cứu quả nhiên phong phú như trong lời đồn." Ngạc Nghĩa Viễn bưng bữa ăn ngồi xếp bằng bên cạnh Phạm Lam nói.
Phạm Lam: "..."
Dùng lương tâm nói, bữa ăn ở đây cũng khá tốt, tám món mặn một món canh, hơn mười loại hoa quả, tất cả đều không giới hạn, tất cả các món ăn và trái cây đều được phủ linh quang nhàn nhạt, hiển nhiên tất cả đều là đặc sản cao cấp của Thiên Sơn Mạch.
Nhưng Phạm Lam thật sự không có khẩu vị gì.
Chỉ mới một buổi sáng thôi cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng với khóa đào tạo này.
Nhất là khi Hạo Ngọc nói, sau này mỗi ngày đều để Phạm Lam dẫn mọi người tập thể dục buổi sáng bằng bài nhảy dã lang disco... ngày tháng thế này không cách nào mà sống được cả!
Phạm Lam cảm thấy cô nuốt không trôi cơn giận này, cô tức giận gọi điện thoại cho Dung Mộc, chuông reo hồi lâu cuối cùng anh ta cũng nhấc máy.
Phạm Lam: "Dung Mộc, anh hại chết tôi..."
"Phạm Lam. Đại sự không ổn..."
Thanh âm Dung Mộc nghe như đang vô cùng bất lực, âm cuối cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.
Phạm Lam ngồi bật dậy: "Làm sao vậy?!"
"Thất Cẩm và đoàn luật sư của Đổng Vĩnh nói chuyện không hợp, giờ đang đánh nhau ở trong viện..." Thanh âm của Dung Mộc làm cho Phạm Lam liên tưởng đến biểu cảm của anh ta, nhất định là cau mày, rũ mi, bộ dạng ấm ức: "A Ngỗi đi khuyên can, kết quả biến thành hỗn chiến..."
Đầu bên kia truyền đến tiếng la hét của Giáp Dịch.
"Đổng Vĩnh nói, tất cả tổn thất anh ta bồi thường, chúng ta ít nhất có thể kiếm được . hộc! Trù thần đại nhân cố lên! Đánh anh ta đi!"
Phạm Lam: "..."
"Haizz!" Dung Mộc thở một hơi dài thật dài, tựa như đã bị chèn ép đến thở không nổi.
"Khụ, anh cũng đừng quá lo lắng, dù sao cũng có bồi thường, vấn đề không lớn." Phạm Lam nói: "Cùng lắm thì chúng ta sửa sang tổng thể lại một lượt."
"Ừ..." Dung Mộc dừng một chút: "Cô ở lớp nghiên cứu thế nào rồi?"
"...... Rất tốt, giáo viên rất tốt bụng, học viên cũng rất tốt."
"Vậy thì tốt rồi..."
Phạm Lam cúp điện thoại, thở dài một hơi, một giây sau, cô đột nhiên phản ứng lại, cô không phải gọi điện thoại tính sổ với Dung Mộc sao? Thế nào vừa nghe được giọng nói dịu dàng của Dung Mộc, đã từ chế độ nổi giận tự động chuyển thành chế độ an ủi rồi...
Chuyện này thật đáng sợ, Phạm Lam nghĩ, Dung Mộc hoàn toàn nắm giữ nhược điểm của cô rồi!
"Món ăn không hợp khẩu vị sao?" Ngạc Nghĩa Viễn hỏi: "Sắc mặt cô không được tốt cho lắm."
Chóp mũi Phạm Lam chọc vào khay cơm, cô không muốn nói chuyện nữa.
"Phạm Lam nhất định là đã quen với tay nghề của Kế Ngỗi đại nhân rồi nên mới thấy bữa ăn trong căng-tin này chướng." Mục Hằng ngồi
đối diện Phạm Lam, còn chưa ngồi vững, đã bị Tây Ngư Ngư chen nhích sang một bên.
"Phạm Lam, cô có ảnh Dung Mộc thượng thần không?" Tây Ngư Ngư hỏi.
Phạm Lam: "... Hình như có."
Tây Ngư Ngư: "Cô có thể cho tôi xem một chút không?"
"Hả?" Phạm Lam có chút buồn bực: "Vì sao?"
"Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngài ấy ngoài đời." Tiêu Bình nói: "Hầu như không thể nhìn thấy tin tức và hình ảnh của ngài ấy trên tất cả các phương tiện truyền thông công cộng."
Phạm Lam: "Không phải chứ, GCV hàng năm của chúng tôi không phải đều đếm ngược Tam Giới, nghèo đến vô cùng nổi tiếng sao?"
Điền Canh: "Đó là Dung Mộc thượng thần khiêm tốn!"
Phạm Lam: "..."
"Dung Mộc Thượng Thần là truyền kỳ được viết vào thần thoại sử thư Hoa Hạ, là thần tộc thuần mạch duy nhất từ thời đại thượng cổ, là một sự tồn tại vô cùng cao quý thanh khiết!" Biểu cảm sùng bái Tây Ngư Ngư khiến Phạm Lam rùng mình.
"Các người khoa trương quá rồi, Dung Mộc, à Xã công đại nhân chỉ là một thần tộc bình thường thôi." Phạm Lam nói: "Ngạc Nghĩa Viễn đã từng gặp rồi, các người hỏi anh ta đi."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngạc Nghĩa Viễn.
Ngạc Nghĩa Viễn buông đũa xuống, thẳng lưng, không biết nghĩ tới cái gì gương mặt lại đỏ lên.
"Dung Mộc thượng thần, khó có ngôn ngữ để hình dung... tốt đẹp."
Các vị thần: "Wow...."
Phạm Lam: "..."
What???
Tây Ngư Ngư: "Ảnh chụp, nhanh lên!"
Phạm Lam mở album điện thoại lướt lướt lên, phát hiện cô cư nhiên chưa từng chụp ảnh Dung Mộc, bức ảnh duy nhất là bức ảnh sáng nay Kế Ngỗi gửi tới... là tạo hình đáng thương của Dung Mộc...emmmmm......
Phạm Lam: "Tôi không có ảnh của anh ta."
Vẫn nên bảo vệ hình tượng của miếu Thổ Địa thì hơn.
Các vị thần đều lộ ra biểu cảm thất vọng.
"Vậy cô có thể dẫn chúng tôi đến miếu Thổ địa để tham quan không?" Mục Hằng lại hỏi.
Phạm Lam: "Hả?"
"Chúng tôi sẽ không quấy rầy Dung Mộc thượng thần, chúng tôi chỉ nhìn từ xa thôi." Tây Ngư Ngư nói.
"Gần đây... Có hơi không tiện."
"Vậy sau khi kết thúc khóa đào tạo thì sao?"
"Để tôi xin thử."
"Cảm ơn cô!" Tây Ngư Ngư cầm tay Phạm Lam, hai mắt tỏa sáng, cả gương mặt rực rỡ tỏa ra bốn phía.
Mấy vị thần tộc nam đều nhìn đến choáng váng, Phạm Lam nuốt nước miếng.
Duy chỉ có Ngạc Nghĩa Viễn coi như trấn định, anh ta lướt điện thoại di động, nói: "Có thời khóa biểu rồi."
Sắp xếp chương trình giảng dạy cũng giống như Hạo Ngọc nói, buổi sáng là lớp văn hóa, ước chừng chia làm ba loại: một là văn sử, bao gồm "Giới thiệu về lịch sử thần thoại Hoa Hạ","Khái luận về các loài tam giới", "Tổng quan sổ công đức", hai là loại kỹ thuật lý thuyết, bao gồm cả "ứng dụng pháp chú học", "Tổng quan về mã nguồn pháp chú", "Lý thuyết cân bằng tam giới", Phạm Lam để ý thấy ngoại trừ " Lý thuyết cân bằng tam giới" ra thì người cố vấn xác định là Hạo Ngọc, các giáo viên của các khóa học khác đều viết "đang chờ quyết định".
Điền Canh: "Trước đây các giáo viên trong lớp đào tạo trước khi bắt đầu lớp học đã định sẵn, lần này sao lại kỳ lạ như vậy?"
"Chẳng lẽ muốn cho chúng ta một bất ngờ?" Tiêu Bình nói.
Mục Hằng: "Đừng sợ."
Phạm Lam: "Không phải là sợ chúng ta sau khi nhìn thấy tên của các giáo viên sẽ bị dọa chạy đó chứ?"
"Mọi người không cảm thấy học võ kinh khủng hơn sao?" Tây Ngư Ngư nói: "Buổi chiều bốn tiếng thực chiến học, giáo viên cũng là đang chờ quyết định."
Ngạc Nghĩa Viễn: "Trong danh sách sách giáo khoa có hai cuốn là tác phẩm của Dương Tiễn thượng thần."
Bốn phía yên tĩnh vài giây.
Điền Canh: "Ha ha ha ha, làm sao có thể, Dương Tiễn thượng thân là thiên thần Tư Pháp, bận rộn muôn bề, sao có thời gian đến giảng dạy được chứ."
Mục Hằng: "Đúng đúng đúng, không thể nào."
Tây Ngư Ngư: "Nghe nói Dương Tiễn thượng thần siêu đẹp trai, có ai từng thấy chân thân chua?"
Tiêu Bình: "Tôi chỉ thấy chân dung."
Phạm Lam: "Các thượng thần đều khiêm tốn như vậy sao?"
Ngạc Nghĩa Viễn: "Cũng không phải, Na Tra thượng thần cực kỳ không khiêm tốn, mỗi ngày đều ở đơn vị chụp ảnh tự sướng."
"Ha ha ha ha, chỉ là nhân khí không cao."
"Cho dù anh ta năm vạn tuổi, nhưng bề ngoài vẫn là một đứa bé mà thôi."
"Thật sự là không trở thành fan nổi."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam mở phần ghi chép đầu tiên trên điện thoại: [ năm tu tiên của Dương Tiễn" (phiên bản chữ ký), số lượng: ]
Lớp học võ thuật được đặt tại sân vận động của viện nghiên cứu, diện tích ít nhất lớn bằng bốn sân bóng đá, bãi cỏ xanh biếc, khán đài màu trắng bao quanh, ước chừng có thể ngồi hơn vạn người.
Phạm Lam cảm thấy rất kỳ quái, vì sao sân vận động lớn như vậy nhưng chỉ có một lớp học của bọn họ thôi.
"Nơi này là thứ nguyên cảnh mới mở, không bị không gian hạn chế, mỗi lớp đều có địa điểm riêng biệt." Ngạc Nghĩa Viễn giải thích.
Phạm Lam: "Mẹ ơi!"
Ngoại trừ Phạm Lam ra, những người khác sớm đã thấy không thấy có gì lạ, nhất là thí sinh cũ như Điền Canh, vẫn đang nhàn nhã đánh giá.
"Quả nhiên là thứ nguyên cảnh mới mở, ngửi mùi không khí thôi cũng thấy khác biệt rồi, quả là tươi mới."
"Tôi có chút căng thẳng, không biết thầy hướng dẫn có được ở chung hay không." Mục Hằng xoay một vòng tại chỗ.
Mấy vị khác tuy rằng không nói ra, nhưng nhìn biểu cảm thì thấy ai cũng không thoải mái.
Phạm Lam quan sát bốn phía, toàn bộ sân vận động được bao phủ bởi năm tầng kết giới, lấp lánh những đốm sáng cầu vồng dưới ánh mặt trời. Đột nhiên, phía dưới kết giới nổi lên gợn sóng bảy màu, sau đó lại xuất hiện một đường hầm đầy màu sắc, một người đàn ông bước ra.
Anh ta mặc áo dài màu xanh, kiểu dáng như áo quần thời Đường Tống, thắt lưng đeo đai đen, tóc dài, trâm gỗ, nhàn nhã đi ra khỏi đường hầm, đứng trước mặt mọi người.
Tất cả các học viên đều nín thở.
Tính cách của anh ta rất nho nhã, mắt mày như họa, tựa như được vẽ bằng một nét mực đẹp đẽ, nhìn qua giống như một thư sinh thanh tuấn đang vội tới tham gia khoa cử.
"Xin chào các bạn, tôi là thầy giáo dạy võ của lớp mọi người, Dương Tiễn."
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, Tiêu Bình ngồi bệch trên mặt đất.
Tây Ngư Ngư thất thanh kêu lên, Mục Hằng kích động đến nỗi hai mắt đỏ bừng, Điền Canh hét to "Gặp người sống rồi."
Nội tâm Phạm Lam biến thành chuột đồng: Mẹ ơi! Dương Tiễn! Nhị Lang Thần! Còn sống! Còn thở!
Chờ đã, tại sao anh ta chỉ có hai mắt?!
Trán Dương Tiễn trơn bóng, đừng nói là mắt, ngay cả mụn cũng không có.
Dương Tiễn dương như chú ý tới ánh mắt của Phạm Lam, anh ta nhìn Phạm Lam một cái gật đầu ôm quyền. Mọi người vội vàng hành lễ.
"Hôm nay là bài học đầu tiên, tôi muốn tìm hiểu trình độ của mọi người." Dương Tiễn nói: "Người được gọi tên, sẽ lên đây đánh với với tôi." "
"Hả?!"
"Cái này cái này không hay lắm!"
"Chúng ta sao có thể là đối thủ của ngài được!"
"Động thủ với ngài không thích hợp lắm đâu!"
"Tỷ thí hôm nay không cần dùng đến pháp lực, pháp chú, pháp khí, tôi sẽ thu thần quang lại, không đả thương mọi ngươi." Dương Tiễn cười khẽ: "Chớ căng thẳng."
Nụ cười này của anh ta tựa như đóa mai vàng nở rộ làm tất cả mọi người đều choáng váng, chỉ còn biết liên tục gật đầu.
"Mục Hằng." Dương Tiễn gọi tên người đầu tiên.
Mục Hằng lảo đảo bước lên, thi lễ sát đất.
"Báo tộc Mục gia, các đời đều là tinh anh của Thiên Binh Bộ, tôi biết tổ phụ Mục Hồng Văn của cậu, đích thực là một dũng tướng. Tôi rất mong được nhìn thấy biểu hiện của cậu."
Phạm Lam: "Nhà Mục Hằng lợi hại như vậy sao?"
Ngạc Nghĩa Viễn: "Nghe nói cả gia tộc đều ở Thiên Binh bộ."
"Mẹ ơi!"
"Mong Dương Tiễn thượng thần chỉ giáo!" Mục Hằng lui về phía sau một bước, quỳ gối, nâng tay, nâng lên, xem tạo hình ước chừng là chưởng pháp gì, bãi cỏ dưới chân anh ta giống như bị gió mạnh thổi lên một vòng gợn sóng, Phạm Lam nhìn thấy xung quanh nổi lên thần quang màu đỏ rực, càng ngày càng sáng, tựa như nước chảy, tụ lại trong lòng bàn tay của anh ta.
Đột nhiên, anh ta giống như mũi tên bay ra ngoài, thần quang trên không trung kéo ra một luồng sáng chói lóa, chưởng pháp chuyển động theo thân thể, hung hăng bổ về phía mặt Dương Tiễn, gió mạnh thổi tóc Dương Tiễn lên,
Dương Tiễn không nhúc nhích, trở tay hất Mục Hằng một cái, nâng đầu gối vọt về phía trước, đánh thẳng vào bụng Mục Hằng, liền nghe một tiếng kêu lớn, Mục Hằng phun máu tươi, bay một đường parabol trên không trung ra phía xa. Đụng phải kết giới, dừng lại hai giây, rồi dán vào vách tường bên trong kết giới trượt xuống đất.
Mục Hằng không có động tĩnh gì, mọi người cũng không có động tĩnh.
Toàn bộ sân vận động đều im lặng, chỉ có kết giới là kêu ù ù.
"Không tồi." Dương Tiễn gật đầu, bấm vào điện thoại một cái, thì nghe phụt một tiếng, trong màn hình điện thoại bay ra một bong bóng màu xanh biếc, bay qua bao lấy Mục Hằng ở bên trong.
Ước chừng qua nửa phút, Mục Hằng rên rỉ bò dậy, trong miệng còn rỉ máu.
Phạm Lam nghe thấy mọi người nuốt nước miếng, nghe thấy tim mình ngừng đập.
"Đa tạ Dương Tiễn thượng thần." Mục Hằng hành lễ, khập khiễng trở về đội ngũ.
"Anh sao rồi?" Điền Canh hỏi.
"Gãy bốn xương sườn, lá lách bị rách, chân trái bị gãy, có lẽ còn bị chấn động não." Mục Hằng nói.
"Mẹ ơi!" Tiêu Bình sắp khóc.
Ngạc Nghĩa Viễn chọc vào bong bóng trên người Mục Hằng: "Đây là pháp chú chữa bệnh cao cấp, trong vòng ba giờ cậu có thể hoàn toàn khôi phục."
Tây Ngư: "Quả nhiên là Dương Tiễn thượng thần, mặc dù thu hồi thần quang thì cũng là vô địch."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam cảm thấy hôm nay cô ấy sẽ chết ở đây.
"Vị tiếp theo, Ngạc Nghĩa Viễn." Dương Tiễn nói.
Ngạc Nghĩa Viễn hít sâu một hơi, tiến lên: "Mong Dương Tiễn thượng thần chỉ giáo."
Anh ta bay lên trời, bay ra một chuỗi tàn ảnh, sau đó bị Dương Tiễn đá một cước vào ngực...
Trong tiếng ong ong của kết giới khổng lồ, Ngạc Nghĩa Viễn phun ra một ngụm máu rồi trở về trong bong bóng trị liệu.
"Sáu xương sườn bị gãy và tim bị vỡ."
Lần này, ngay cả Tây Ngư Ngư cũng không có tâm trạng khen ngợi.
"Tiếp theo, Tây Ngư Ngư."
"Tây Ngư Ngư cô yên tâm, Dương Tiễn thượng thần nổi tiếng ôn văn nho nhã, anh ta sẽ không ra tay với con gái đâu." Điền Canh an ủi.
Tây Ngư Ngư phong thái xuất sắc vén tóc: "Tôi biết."
Năm giây sau, con Yêu Tây Ngư Ngư trở lại với một nửa đầu chảy máu.
"Chỉ làm vỡ xương gò má và hộp sọ." Cô nói: "Dương Tiễn thượng thần quả thực là hạ thủ lưu tình rồi."
Tiếp theo, Tiêu Bình bị gãy hai tay, lục phủ ngũ tạng vỡ ra. Phạm Lam đứng ở giữa năm bong bóng màu xanh lá cây, run rẩy.
Dương Tiễn: "Tiếp theo, Phạm Lam."
Phạm Lam: Tôi không cần! Tôi không muốn! Đừng gọi tôi! !
Ngạc Nghĩa Viễn: "Phạm Lam, cố lên! Kinh nghiệm thực tế của cô là phong phú nhất!"
Tiêu Bình: "Tôi tin cô!"
Tây Ngư Ngư: "Đừng để Dung Mộc thượng thần phải mất mặt."
Mục Hằng: "Hãy nhớ đến thịt nướng của Kế Ngỗi đại nhân!"
Điền Canh: "Tất cả phụ thuộc vào cô đó!"
Đừng nói nữa! Càng nói tôi càng muốn quỳ xuống đầu hàng!
Phạm Lam gian nan đi tới trước, cúi đầu hành lễ.
"Mong, mong Dương Tiễn thượng thần chỉ giáo."
Dương Tiễn không nói gì, anh ta đánh giá Phạm Lam một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười.
"Thần phú thiên nhãn à?
"Hể?"
"Tốt, đánh đi."
"......"
Đánh? Đánh thế nào?
Cô không biết!
"Báo cáo Dương Tiễn thượng thần, tôi không biết đánh."
Dương Tiễn: "Cô giỏi phòng thủ à?"
"Không..."
"Vậy tôi sẽ đánh trước."
"Không phải..."
Nửa câu sau của Phạm Lam còn chưa nói ra, Dương Tiều trước mắt đã biến mất, cơ hồ cùng một lúc, nắm đấm đã đến trước mắt cô. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Lam nhìn thấy không khí bốn phía bàn tay Dương Tiễn lưu động, tựa như vô số đường sáng trong suốt, sắc bén, rậm rạp, chỉ thẳng về phía bên phải.
Anh ta sẽ tấn công bên phải!
Phạm Lam cơ hồ là dùng hết sức từ khi uống sữa mẹ cho đến này, ùng ục lăn vài cái, da mặt lướt qua lá cỏ, nóng rát đau đớn.
Cô nghe thấy Dương Tiễn đánh tay vào trên kết giới, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Phạm Lam thiếu chút nữa tè ra quần.
Một cú này đánh vào người cô, không chết thì cũng là bán thân bất toại!
Tiếng ong ong dần dần ngừng lại, trong sân tĩnh mịch, các bạn học trong bong bóng chữa bệnh đều choáng váng.
Dương Tiễu đứng cách đó năm mét chậm rãi thu tay lại, nhìn vẻ mặt của Phạm Lam dường như có hơi kinh ngạc.
"Cô có thể nhìn thấy mạch gió?"
Phạm Lam: "Cái gì cơ?"
"Cú thứ hai."
Năm đấm theo giọng nói bay đến, Phạm Lam lần nữa nhìn thấy đường sáng lưu động, lúc này lại càng kinh khủng hơn, nó biến thành xoắn ốc thật lớn, đường kính ít nhất một thước, tựa như một cái máy ép trái cây thật lớn đang gào thét xông về phía Phạm Lam.
Tránh cũng không thể tránh được!
Phạm Lam bỏ cuộc, nằm thẳng xuống đất.
Muốn ra sao thì kệ vậy, dù sao cũng có pháp chú chữa bệnh...
"Ầm..."
Cả người Phạm Lam bay ngang ra ngoài, trượt trên mặt đất mấy chục mét mới dừng lại.
Cô không bị thương, nhưng lưng cô bị cỏ ma sát.
Các bạn cùng lớp hét lên.
Phạm Lam chậm rãi ngồi dậy, cô nhìn thấy Dương Tiễn quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, dưới chân anh ta vẽ ra một đường kẽ nứt màu đen, hẳn là vừa mới bị sức mạnh cường đại nào đó đẩy ra ngoài.
Phạm Lam lúc này mới phát hiện, quanh người cô bao phủ một tầng lam quang nhàn nhạt, trong suốt như nước, màu xanh lá cây trên ngực lơ lửng giữa không trung, đang nhanh chóng lóe lên.
Là thần quang của Dung Mộc bảo vệ cô.
"Đại Thừa thần quang?" Dương Tiễn đứng dậy lắc lắc cánh tay, anh nở nụ cười. Chỉ thấy quanh thân anh ta dần dần tỏa sáng, là thần quang màu vàng, sáng chói như ánh mặt trời.
Ông nói: "Cú thứ ba." "
Lần này Phạm Lam không nhìn thấy gì cả, ánh sáng vàng đầy trời gần như làm mù mắt cô. Cô cảm thấy tuổi thần của mình đến đây là kết thúc rồi.
[Dung Đao lâm thế!]
Ngọn lửa đỏ thẫm bổ ra kim quang, tóc Phạm Lam bị thiêu đốt, cô nhìn thấy một người một đao xông vào thần quang màu vàng, quần áo shipper quen thuộc làm cho cô nhận ra người tới... là Kế Ngỗi.
Có người nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô, đầu ngón tay giấu trong tay áo dập tắt lửa trên tóc cô, cô dường như ngửi thấy mùi sương mai thoang thoảng.
Phạm Lam quay đầu lại, nhìn thấy sườn mặt Dung Mộc.
Anh ta nhíu mày, tựa hồ có hơi nghi hoặc, sau đó mở to hai mắt.
"A Ngỗi dừng tay, anh ta là Dương Tiễn!"
Lửa đỏ ầm ầm tản ra, Kế Ngỗi giơ dung đao lên, cứng đờ tại chỗ.
(Đánh nhầm thần tượng, chết anh chưa)
Cổ tay áo Dương Tiễu bị thiêu cháy, anh ta thở dài rồi lại bật cười.
"Dung Mộc, đã lâu không gặp."
..