Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương : Thần trụ
Phạm Lam choáng váng.
Cô không chắc rằng giấc mơ của mình là đúng hay sai, nhưng sự trùng hợp khủng khiếp như vậy làm cho cô có linh cảm không lành.
Cô nhớ lại cuộc đối thoại giữa Dương Tiễn và Dung Mộc đêm qua, dường như việc ly hôn của Thất Cẩm và Đổng Vĩnh không chỉ liên quan đến lợi ích của hai nhóm thần tộc, mà còn liên quan đến vấn đề trọng đại hơn, thậm chí còn phải động đến Thiên Binh bộ.
Cộng thêm giấc mơ lúc này của cô, mặc dù giấc mơ là vô nghĩa, nhưng không thể không thừa nhận đôi khi nó cũng là điềm báo cho một điều gì đó.
Phạm Lam càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Dung Mộc.
[Lam lười biếng]: Thất Cẩm và Đổng Vĩnh ly hôn sẽ ảnh hưởng đến Càn Khôn Tam Tài đại trận sao?
Ước chừng qua một phút, Dung Mộc mới trả lời.
[ Thần Thổ Địa]: Ai nói với cô thế?
[Lam lười biếng]: Có phải không?!
[Thần Thổ Địa]: Có lẽ thế.
"Đùa à!" Phạm Lam đứng bật dậy.
Lớp học trở nên im lặng, gương mặt của Cao Lộ trên bục giảng đen như đáy nồi.
"Phạm Lam! Ra ngoài!"
Ba phút sau, Phạm Lam ngồi xổm trước cửa lớp, nhìn tin nhắn trên WeChat, đầu đầy hắc tuyến.
[Lam lười biếng]: Tình huống gì đây?! Giải thích rõ ràng!
[ Thần Thổ Địa]: (mặt cười)
[Lam lười biếng]: Hậu quả là gì?!
[ Thần Thổ Địa]: (mặt cười)
[Lam lười biếng]: lỗ hổng của đại trận sẽ lớn thêm sao?
[ Thần Thổ Địa]: ( Mặt Cười) (Mặt cười)
Tên này đang dỗ dành cô như đứa con nít.
Phạm Lam tức giận gọi điện thoại, không ai nghe máy.
Phạm Lam liên lạc với Kế Ngỗi, nhưng điện thoại còn chưa kết nối trước mắt đột nhiên có thêm một cái đầu.
"Cô đang làm gì vậy?"
"Wow!" Phạm Lam sợ tới mức ném điện thoại đi.
Người bước tới bật cười... lại là Hạo Ngọc.
"Bị Cao Lộ đuổi ra ngoài đứng phạt hả?" Anh ta cười hỏi.
Phạm Lam nhặt điện thoại di động lại, lau lau vào ống quần.
"Kỳ nha, tôi nghe Cao Lộ đánh giá cô rất cao mà." Hạo Ngọc ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh Phạm Lam: "Cô đang làm gì vậy?"
Hạo Ngọc bề ngoài ôn văn nho nhã, đeo kính, mặc âu phục thẳng tắp, nhưng đôi mắt giấu sau tròng kính của anh ta lại đảo quanh, lộ ra một mùi vị không an phận.
Phạm Lam nhớ ra anh ta còn là cố vấn khóa học "Tam Giới cân bằng luận".
"Hạo Ngọc thượng thần, tôi có vấn đề học thuật muốn nhờ ngài giải đáp." Phạm Lam nói.
Hạo Ngọc nhướng mày: "Được."
"Thất Cẩm và Đổng Vĩnh ly hôn sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của Càn Khôn Tam Tài đại trận phải không?"
"Khụ khụ khụ, cô hỏi cũng không uyển chuyển quá rồi."
Phạm Lam nhìn chằm chằm Hạo Ngọc, không hề cảm thấy có chút gì thoải mái.
Hạo Ngọc đẩy kính lên: "Nói chung, tình trạng hôn nhân của Thần tộc sẽ không ảnh hưởng đến Càn Khôn Tam Tài đại trận, nhưng mà tình huống của Thất Cẩm và Đổng Vĩnh tương đối đặc thù."
Phạm Lam: "Bởi vì địa vị của họ cao?"
Hạo Ngọc lắc đầu: "Là bởi vì câu chuyện của bọn họ được đưa vào hệ thống thần thoại."
"Cái gì?"
"Cho dù là Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ, hay là Ngưu Lang và Chức Nữ, thực ra đều là phiên bản khác nhau trong câu chuyện hôn nhân của Thất Cẩm và Đổng Vĩnh, được lưu truyền vạn năm, lượng khán giả rất đông, trở thành truyền thuyết mà Tam Giới đều biết. Nói cách khác, nó đã trở thành một phần của thần thoại và truyền thuyết Hoa Hạ."
"Nguyên tố cấu thành cơ sở của pháp trận là pháp chú, mà loại pháp trận siêu cấp như Càn Khôn Tam Tài đại trận thì phải dùng mấy triệu pháp chú để dệt nên, hình dung như thế nào nhỉ." Hạo Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Giống như một chiếc đồng hồ khổng lồ được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, bên trong có vô số bánh răng, tất cả bánh răng đều phải khớp lại với nhau mới có thể bảo đảm pháp trận vận chuyển được ổn định."
Phạm Lam nhớ lại nội dung chương trình giảng dạy vừa rồi: "Yếu tố cấu thành cơ bản của pháp chú là chữ viết và ngôn ngữ..."
"Không sai. Hơn nữa đối với loại pháp trận siêu cấp này mà nói, nguồn gốc cơ sở của pháp chú phải cực kỳ ổn định, mà hệ thống thần thoại bằng chữ viết được lưu truyền rộng rãi nhất, đương nhiên chính là lựa chọn hàng đầu."
"Câu chuyện thần thoại của Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ là một trong những bánh răng trong Càn Khôn Tam Tài đại trận sao?!"
"Cũng gần như thế."
"Vậy bọn họ ly hôn thì bánh răng này sẽ hỏng!"
"Cũng gần như thế."
"Vậy Càn Khôn Tam Tài đại trận sẽ như thế nào?!"
"Ừm..." Hạo Ngọc gãi cằm: "Trước kia chưa từng gặp phải tình huống thế này, rất khó dự đoán sẽ có hậu quả gì, bất quá theo phỏng đoán của tôi thì sẽ có ảnh hưởng, nhưng sức phá hoại hẳn là không lớn, dù sao cũng chỉ là một cái bánh răng nhỏ mà thôi."
Phạm Lam: "..."
Anh nghĩ thoáng ghê.
"Chẳng lẽ không thể ngăn cản được sao?" Phạm Lam hỏi.
"Để Thất Cẩm đừng ly hôn với Đổng Vĩnh?" Hạo Ngọc hỏi.
Phạm Lam hơi giật mình.
"Là vì bảo vệ Càn Khôn Tam Tài đại trận, hy sinh hạnh phúc của bọn họ? Hay là mạo hiểm để Càn Khôn Tam Tài hư hỏng, thành toàn cho bọn họ? Hạo Ngọc nói: "Phải chọn thế nào đây?"
Phạm Lam không nói nên lời.
"Vốn không có đáp án chính xác." Hạo Ngọc thở dài: "Nói vậy anh ta đã chọn rồi sao."
Phạm Lam: "Ai?"
Hạo Ngọc bình tĩnh nhìn Phạm Lam: "Thần trụ của Càn Khôn Tam Tài đại trận."
"Cái gì... trụ?"
"Thần sáng tạo đại trận. Anh ta lấy thần quang của bản thân ngưng lại tạo thành trăm triệu pháp chú bảo vệ cho Tam Giới, mà chính anh ta lại vì hiến tế thần quang quá độ mà phải từ vị trí tôn thần bị giáng xuống thành thượng thần."
Nói đến đây, Hạo Ngọc dừng một chút: "Nếu như đại trận bị hao tổn, thần quang tất nhiên sẽ cắn trả lại anh ta."
Da đầu Phạm Lam tê dại, trái tim trầm xuống từng chút một.
"Anh ta là ai?"
Hạo Ngọc trầm mặc vài giây: "Không phải cô đã sớm đoán được sao?"
Trái tim Phạm Lam chìm xuống đáy vực.
Là Dung Mộc.
"Thần quang là cái gì?" Dương Tiễn hỏi.
"Là dấu hiệu của thần tộc, tương tự như dấu vân tay thần tộc." Mục Hằng giơ tay lên trả lời.
Dương Tiễn lắc đầu: "Không toàn diện, Ngạc Nghĩa Viễn."
Ngạc Nghĩa Viễn: "Thần quang là năng lượng hộ thể cơ bản nhất của Thần tộc, phụ thuộc lẫn nhau với thần thể và không thể tách rời. Thần quang sẽ căn cứ vào cấp bậc Thần tộc để phân tầng, cấp bậc càng cao thì tầng càng nhiều, thần quang của hạ thần là ba tầng, trung thần năm tầng, thượng thần bảy tầng, tôn thần trở lên thì mười tầng trở lên."
Dương Tiễn gật đầu: "Rất tốt."
Ánh mắt anh ta đảo một vòng rồi dừng lại trên người Phạm Lam.
"Phạm Lam, cô có hiểu không?"
Phạm Lam mờ mịt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện cô đã bắt đầu lớp võ học buổi chiều rồi, mà cô thậm chí còn không nhớ rõ là mình đã đi tới Thứ Nguyên Cảnh này như thế nào.
Điểm kiến thức vừa rồi về "thần quang", xẹt một vòng ở trong đầu cô, thấp thoáng ghép chung lại với lời của Hạo Ngọc vừa nói.
"Thần quang có cắn trả không?" Phạm Lam hỏi.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, tất cả học viên đều lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Hầu kết Dương Tiễn khẽ động.
"Có." Anh ta nói.
Các bạn cùng lớp: "Hả?"
"Thượng thần có thể đem thần quang bóc tách ra thành từng tầng, ngưng tụ pháp khí, linh vật, thậm chí pháp chú, trận pháp, được gọi là quang khí. Khi quang khí bị công kích, thần quang sẽ tự động cảnh báo hình thành khải giáp bảo vệ, tất cả công kích và tổn hại mà quang khí phải chịu đều sẽ cắn trả lại trên người nguyên thân."
Phạm Lam nắm chặt Lang Thanh, viên bảo thạch mát lạnh lúc này lại giống như than lửa nóng bỏng lòng bàn tay cô.
"Vậy thượng thần cởi bỏ thần quang chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Tây Ngư Ngư hỏi.
Dương Tiễn nở nụ cười: "Thần thể thượng thần trải qua ngàn vạn năm tu luyện, sức chịu đựng không gì sánh bằng, chỉ là thần quang cắn trả cỏn con thôi, không thể dao động đến căn cốt."
"Có đau không?" Phạm Lam hỏi.
Dương Tiễn giật mình, hiển nhiên không ngờ Phạm Lam lại hỏi vấn đề này.
Ông suy nghĩ nghiêm túc: "Có hơi."
Có hơi sao...
Phạm Lam nhắm mắt lại.
"Đây cũng là trọng điểm mà tiết học này phải dạy." Dương Tiễn nói: "Nếu muốn thăng chức lên trung thần, việc đầu tiên mọi người phải làm, chính là phải có thể khống chế thần quang theo ý mình, nhất là trong chiến đấu, phải thuần thục mở được thần quang hộ thể."
"Phải làm thế nào mới được?" Điền Canh hỏi.
"Không chế sức mạnh tinh thần." Dương Tiễn nói.
Các học viên: "Hả?"
"Chỉ có thể dùng ý chứ không dùng lời được." Dương Tiễn cười nói: "Chỉ trong thực chiến, mọi người mới có thể cảm nhận được."
Xung quanh mọi người đều bắt đầu kêu rên.
Dương Tiễn: "Ai trước?"
Mọi người hô to lui về phía sau vài bước, chỉ có Phạm Lam đứng tại chỗ không nhúc nhích, cực kỳ giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Dương Tiễn có chút kinh ngạc.
Phạm Lam cởi bỏ Lang Thanh đưa cho Ngạc Nghĩa Viễn: "Thay tôi bảo quản một chút." Cô tiến lên một bước, ôm quyền: "Dương Tiễn thượng thần, xin chỉ giáo."
Các học viên đồng loạt cổ vũ.
Dương Tiễn: "Vẫn là tôi đánh trước phải không?"
Phạm Lam: "Xin mời."
Dương Tiễn nhướng mày, một giây sau không nhìn thấy anh ta đâu nữa.
Trong không khí những đường nét trong suốt cuộn lên, rồi vặn vẹo thành hình như trứng cuộn kỳ quái, ở trung tâm trứng cuộn xuất hiện một bàn tay, là chưởng tay của Dương Tiễn.
Chỉ trong nháy mắt Phạm Lam đã đoán ra hướng đánh của trứng cuộn, cô lăn liên tiếp hai vòng tránh đi nguy hiểm, một chưởng của Dương Tiễn đánh bị lệch, đảo qua kết giới phát ra tiếng rít chói tai.
Phạm Lam liên tục bò về phía trước, tiếng gió bên tai lại đến, công kích của phong mạch xông thẳng về phía trước, Phạm Lam bổ nhào xuống đất, tóc sau gáy giống như bị bay mất một nắm.
"Dùng sức mạnh tinh thần khống chế thần quang hộ thể!" Dương Tiễn hét lớn.
Cú thứ hai đánh tới, giống vô số sợi lông khủng bố chuyển động rồi quấn quanh, từ trên không trung đè ép xuống, sợi khí giống như chim bay đi, cô căn bản không cách nào phán đoán hướng đi của nó.
Cơn gió đè ép làm đứt tóc của Phạm Lam, cổ họng chảy ra mùi máu xanh như gỉ sắt, cô mất đi năng lực khống chế thân thể, ngã xuống đất...
Ầm ầm!
Trước mắt Phạm Lam nổi lên một tầng bạch quang, cả người bay lên vài giây rồi lại rơi trở về.
Cơn đau từ ngực tràn ra giống như như vô số cây búa sắt đang nghiền nát xương sườn, xương nứt biến thành lưỡi dao đâm vào tim phổi có.
Phạm Lam ngừng hô hấp vài giây, sau đó lại hô hấp dồn dập, trong cổ họng cô phát ra âm thanh rắc rắc, nước mắt không khống chế được tuôn ra khỏi hốc mắt, cơ bắp toàn thân run rẩy co rút.
Dưới bong bóng khí chữa bệnh màu xanh biếc có một dòng nước ấm tràn vào huyết mạch, xương sườn đã được chữa trị, Phạm Lam chậm rãi bò dậy.
"Không được, sức mạnh tinh thần của cô không đủ tập trung." Dương Tiễn lắc đầu: "
Nên không hình thành thần quang hộ thể."
Phạm Lam làm việc, lảo đảo trở về đội ngũ.
"Người tiếp theo, Ngạc Nghĩa Viễn."
Ngạc Nghĩa Viễn trả lại sợi dây chuyền cho Phạm Lam rồi lao vào luyện tập thực chiến.
Các học viên hét lên một tiếng.
Phạm Lam mở tay ra nhìn Lang Thanh trong lòng bàn tay mình.
Thần quang màu xanh băng giống như nước trong vắt lạnh lẽo.
Pháp chú trị liệu đã chữa trị bảy thành vết thương của nàng, nhưng mấy giây đau nhức vừa rồi lại tựa như như khắc vào linh hồn làm cho cô đau đớn đến không chịu nổi.
Thế này được gọi là "hơi đau" sao?
Bảy giờ tối, Phạm Lam kéo thân thể mệt mỏi chen chúc vào tàu điện ngầm trong giờ cao điểm buổi tối.
Lớp nghiên cứu mở ký túc xá cho học viên từ bên ngoài đến, mấy học viên khác trong lớp đều ở ký túc xá, cách viện nghiên cứu chỉ có một đường, đi bộ phút có thể đến, mà Phạm Lam là học viên thuộc phủ Xuân Thành nên chỉ có thể đi học.
Phạm Lam không ghen tị với họ, đặc biệt là sau khi biết được chi phí chỗ ở là hộc mỗi ngày.
Cô cảm thấy đi học cũng không tệ, ít nhất có thể tiếp đất trên tàu điện ngầm, cọ cọ chút nhân khí.
Xung quanh là những con người bình thường, mọi người cầm điện thoại lắc lư, đắm mình trong thế giới của riêng họ. Rất nhiều người trẻ tuổi trên đỉnh đầu đều biến thành màu hồng... là hiệu ứng nhiễu xạ của dây tơ hồng Nguyệt lão.
Trên màn hình Led tàu điện ngầm đang phát sóng một loạt các quảng cáo hàng hóa, cola, bánh ngọt, sô cô la, kẹo cao su, mì ăn liền, phong cách quảng cáo rất mềm mại, còn cộng thêm mấy từ khóa như "thất tịch", "ngày Valentine truyền thống", "tặng người yêu" và các từ khác,.
Sắp đến ngày tháng rồi.
Thế nhưng, hai nhân vật chính trong truyền thuyết Thất Tịch lại sắp ly hôn.
Trái tim Phạm Lam buồn bực đến khó chịu, cô buộc mình dời tầm mắt đi, không còn chú ý đến khí và quảng cáo màu hồng phấn kia nữa.
Cô lấy điện thoại di động, mở phần tin nhắn với Dung Mộc ra xem.
Hình đại diện Dung Mộc là một bức tranh phong cảnh, thảm cỏ, bầu trời, mây trắng, rất có phong cách của người lớn tuổi, người không biết chỉ sợ sẽ cho rằng anh ta là một lão già sáu bảy mươi tuổi.
Anh ta quả thật là một lão già tám vạn tuổi, ngoại trừ bề ngoài thoạt nhìn coi như trẻ tuổi ra thì những hành vi khác...
Phạm Lam cắn răng, nhắn tin cho Kế Ngỗi.
[Lam lười biếng]: Vụ ly hôn của Đổng Vĩnh và Thất Cẩm tiến triển thế nào rồi?
[Trù Thần]: Đang thỏa thuận, một mớ hỗn độn.
[Lam lười biếng]: Anh biết hậu quả việc ly hôn của họ không?
[Trù Thần]: Cổ phiếu tập đoàn Đổng thị sẽ giảm mạnh, Cơ Đan sẽ phải bồi thường tiền, Cơ Đan sẽ đòi nợ.
[ Lam lười biếng]:...
Giọng điệu oán giận của Kế Ngỗi có chút buồn cười nhưng Phạm Lam lại cười không nổi.
Cô đoán là Kế Ngỗi cũng không biết.
Vì thế, Dương Tiễn biết, Hạo Ngọc biết, chỉ có Cô và Kế Ngỗi... bị anh ta giấu.
Phạm Lam chợt cảm thấy bực bội
Trong tàu điện ngầm có quá nhiều người, cô xoa xoa bả vai cố sức chen ra khỏi nhà ga, xương sườn lại mơ hồ cảm thấy đau nhức. Phạm Lam gọi một hộp cơm ở cửa hàng nhỏ ở đầu ngõ, chậm rãi đi về nhà.
Trời tối đèn đường sáng lên, không biết con cái nhà ai đang chơi đàn dương cầm, mà chả chả đúng nhịp gì cả.
Phạm Lam dừng bước.
Một người đứng ở trước cửa căn nhà thuê của cô, hai tay đút vào ống tay áo ngửa đầu nhìn đèn đuốc vạn nhà, áo sơ mi trắng rộng thùng thình mặc trên người anh ta tựa như ánh trăng trên mặt nước.
Là Dung Mộc.
..