Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương : Võ thí bắt đầu
Phạm Lam lại nằm mơ.
Cô mơ thấy Dung Mộc ngồi bên hồ Khôn Cảnh phơi ánh trăng, tay áo dài như mây, mặt mày như họa.
Ly Trạch khom lưng nhe răng, lặng yên không một tiếng động đến gần Dung Mộc, tạo hình giống như lúc nào cũng có thể xông vào đánh chết anh ta.
Dung Mộc: "Chín ngàn năm rồi, ánh trăng này vẫn như thế."
Ly Trạch dừng bước, miệng "xí" một tiếng.
"Thực xin lỗi." Dung Mộc nhẹ nhàng nói.
Ly Trạch ngồi bên cạnh Dung Mộc cách đó một mét, dùng đầu lưỡi liếm móng vuốt: "Quên đi, dù sao tất cả đều nhờ ngươi nên ta mới có thể thanh lọc lệ khí để sống sót, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho ngươi."
Dung Mộc hơi mím môi, như cười như không.
"Khi đó ta thật sự cho rằng, chỉ có hận ý mới có thể kéo dài vạn năm, là ta sai rồi."
Trên gương mặt xù xì của Ly Trạch lộ ra biểu cảm "Anh uống nhầm thuốc rồi.".
"Ngươi ngàn vạn lần đứng có nói cái gì mà tình yêu mới là tình cảm vĩ đại nhất Tam Giới với ta." Ly Trạch nói: "Ta nổi da gà."
Dung Mộc nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Ly Trạch làm một động tác kinh dị.
Dung Mộc bật cười.
Ly Trạch đi mấy vòng tại chỗ sau đó đến bên cạnh Dung Mộc ngửi ngửi đông, ngửi ngửi tây, thử thăm dò vài lần, rồi nhảy vào trong ngực Dung Mộc, ngáp một cái nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Dung Mộc dường như có hơi kinh ngạc, anh ta nhìn con hồ ly đỏ trong ngực mình một lúc lâu, ngón tay cẩn thận sờ sờ lông của Ly Trạch, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, khẽ mỉm cười.
Phạm Lam mở mắt ra, rùng mình một cái.
Tại sao lại mơ giấc mơ kỳ lạ như vậy, giấc mơ này có ý nghĩa gì không?
Di động vang lên âm thanh thông báo, tất cả đều là âm thanh nhắc nhở trong nhóm WeChat, người đầu tiên nhảy ra là Ngạc Nghĩa Viễn.
[Công bố kết quả thi tổng hợp lý thuyết trong kỳ thi chức danh chức danh trung cấp! Đính kèm: (Liên kết)]
Phạm Lam nhanh chóng mở ứng dụng Thần Tín Thiên Đình, thấy một tin nhắn cá nhân mới. Cô hít sâu một hơi rồi mở nó ra.
[Bà Thổ Địa Phạm Lam khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch. Hiện tại chính thức thông báo cho bạn rằng bạn đã thuận lợi thông qua "Kỳ thi chức danh trung cấp Tam Giới (Thi Lý Thuyết) lần thứ ", thành tích là A. Xin chúc mừng bạn đã đủ điều kiện cho kỳ thi võ thuật, xin vui lòng tích cực chuẩn bị cho kỳ thi, chúc bạn thăng tiến thành công_Cục quản lý tài nguyên Thần Tam Giới]
"Wow!" Phạm Lam nhảy bật dậy trên giường, nhắn tin trong nhóm miếu Thổ Địa.
[Lam lười biếng]: Tôi thi lý thuyết qua rồi! (Pháo hoa) (pháo hoa)
[Thần Thổ Địa]: Mở cửa sổ.
Ể?
Phạm Lam kéo rèm cửa sổ ra nhìn, thiếu chút nữa thì bị dọa chết.
Kế Ngỗi điều khiển Tường Vân lơ lửng ngoài cửa sổ nhà cô, hai tay Dung Mộc ôm eo Kế Ngỗi, trên vai còn có Ly Trạch đang nằm úp sấp.
Phạm Lam: "Các người đang làm gì vậy?!"
"Đi thay quần áo." Kế Ngỗi nói: "Cô chỉ có năm phút." "
Phạm Lam: "Hả?"
"Nhanh!"
Phạm Lam vội vàng chạy đi rửa mặt thay quần áo, lại vội vàng leo lên Tường Vân, Kế Ngỗi hất đuôi, đám Tường Vân lập tức bay lên trời.
Phạm Lam: "Chúng ta đi đâu đây?"
Dung Mộc: "Hội trường võ thí Thập Trọng Thiên!"
Kế Ngỗi đột nhiên tăng tốc, xông thẳng về phía kết giới thiên đình.
Phạm Lam bị gió thổi đến hai mắt trắng bệch, Tường Vân liên tục phá vỡ kết giới, xung quanh vang lên những tiếng kêu bụp bụp.
"Ôi trời ơi, đường mây này không thể dãn rộng ra một chút sao? Năm nào cũng tắc nghẽn thế này!"
"Ấy ấy ấy, phía sau cẩn thận một chút, đừng đuổi theo đuôi, đây chính là mẫu mới nhất - Ngân Hán đó."
"Phía trước có biết đằng mây hay không thế, rẽ qua, nhanh lên!
Tường Vân đi vào một con đường mây rộng hơn trăm mét, hàng ngàn đám Tường Vân xếp thành hàng dài, uốn lượn trên không trung, khói mây ướt sũng ở đuôi mây với nhưng tạo hình khác nhau phun ra, che khuất cả bầu trời.
Phạm Lam: "Đây là... Tắc đường sao?"
"Năm nay cửu châu thất mạch tổng cộng có tổng cộng có hạ thần thông qua phần thi lý thuyết, cộng thêm Tường Vân hộ tống của các đơn vị... " Dung Mộc thở dài: "Ít nhất có năm ngàn đám."
Ly Trạch nằm sấp ở đuôi mây hắt hơi liên tục: "Ô nhiễm khói mây bây giờ cũng nghiêm trọng rồi."
"Các người..."Phạm Lam nhìn Dung Mộc và Ly Trạch: "Hòa giải rồi?"
Dung Mộc mỉm cười, Ly Trạch lại hắt hơi một cái.
Phạm Lam: "..."
Mẹ ơi, chẳng lẽ giấc mơ tối qua của mình... lại là thật?
Thần thức của cô lại xuất ra? Còn chạy đi rình mò Dung Mộc?
Sao cô lại biến thái như thế?
"Phạm Lam, thành tích thi lý thuyết của cô là gì?" Kế Ngỗi hỏi: "Phải chia đường rồi."
Ngay phía trước lơ lửng ba đám mây khổng lồ tạo thành mũi tên: "B" sang trái, "C" phải, "A" bay thẳng.
"Tôi là A." Phạm Lam nói.
Dung Mộc, Kế Ngỗi đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Dung Mộc: "Cô thế mà thi được thành tích ưu tú sao?"
Kế Ngỗi: "Không ổn."
Phạm Lam: "Này này, tôi ưu tú, thì có chỗ nào không ổn?!"
"Võ thí là lôi đài thực chiến, dựa theo thành tích thi lý thuyết để phân chia phòng thi." Sắc mặt Kế Ngỗi không dễ nhìn lắm.
Dung Mộc: "Nhóm A thì... "
Kế Ngỗi: "Đối thủ của cô sẽ là nhóm mạnh nhất trong kỳ thi này."
Phạm Lam: "Mẹ ơi! Sao không nói sớm!"
Kế Ngỗi: "Vốn tưởng rằng cô chỉ cần thi đủ tư cách thôi đã khó lắm rồi, thật sự là trăm triệu lần không nghĩ tới."
Phạm Lam cả thần cảm thấy không ổn chút nào.
Tường Vân giống như ốc sên di chuyển chậm chạp về phía trước, cuối cùng cũng đến được ngã ba, dọc theo đường mây nhóm A đi, rất nhanh Phạm Lam đã nhìn thấy phòng thi... là một thứ nguyên cảnh nhìn giống như một quả bóng bay trong suốt khổng lồ trôi nổi trên không trung, giữa quả bóng bay đó là một lôi đài hình tròn khổng lồ.
Trên kết giới thứ nguyên cảnh lướt qua phụ đề màu vàng.
[Thí sinh tổ A mời đến lối vào thứ nguyên cảnh ký tập hợp, cùng các thí sinh khác chờ ở bên ngoài.]
Phạm Lam nhìn thấy Ngạc Nghĩa Viễn, còn có Cao Lộ đang ngồi bên cạnh anh ta.
Cao Lộ hiển nhiên cũng thấy được bọn họ, bước nhanh tới, hành lễ với Dung Mộc và Kế Ngỗi rồi lại cười với Phạm Lam.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô đúng là ưu tú như trong tưởng tượng của ta."
Phạm Lam: "Cao Lộ thượng thần khách khí."
Ánh mắt Kế Ngỗi nhìn Cao Lộ không quá thân thiện, Dung Mộc thì lộ ra nụ cười thương mại tiêu chuẩn.
"Cao Lộ thượng thần, lâu rồi không gặp."
"Dung Mộc thượng thần, quý đơn vị quả nhiên thần tài xuất hiện, tôi thực sự rất ngưỡng mộ."
"Hả?" Dung Mộc hơi sửng sốt: "Làm gì có, Cao Lộ thượng thần khách khí rồi."
Ánh mắt Kế Ngỗi nhìn chằm chằm Phạm Lam đã giống như dao nhọn.
Phạm Lam kéo Ngạc Nghĩa Viễn bỏ chạy.
"Cô còn chưa quyết định sao?" Ngạc Nghĩa Viễn hỏi.
Phạm Lam: "...Thực ra tôi không có ý định nhảy việc đâu."
Ngạc Nghĩa Viễn: "Cô cảm thấy đãi ngộ không đủ tốt sao?"
"Không không không, đãi ngộ của cục nghiên cứu và phát triển so với đơn vị bây giờ tốt hơn nhiều, tôi chỉ cảm thấy." Phạm Lam nói: "Loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung."
Ngạc Nghĩa Viễn lộ ra biểu cảm rõ ràng: "Tôi hiểu, có thể ở bên cạnh Dung Mộc thượng thần làm việc, bao nhiêu bổng lộc cũng không đổi được cái vinh dự này."
"Ặc, không phải vì lý do này."
"Là thịt nướng của Kế Ngỗi thượng thần quá ngon nên cô luyến tiếc?"
"Cũng không...phải?"
Ngạc Nghĩa Viễn ngẫm nghĩ gì đó, đột nhiên mở to mắt: "Chẳng lẽ, cô... có nghị lực, muốn phấn đấu đến cùng!
Phạm Lam: "Hả?"
Mặt Ngạc Nghĩa Viễn ửng đỏ, vỗ vỗ bả vai Phạm Lam: "Cố lên!"
"......"
Cái quái gì vậy! Ngạc Nghĩa Viễn có biểu cảm gì vậy? Rốt cuộc anh ta đã nghĩ ra những hình ảnh không lành mạnh gì trong não!
Quy định phòng thi võ rất nghiêm ngặt, tất cả thí sinh phải dỡ bỏ tất cả các pháp khí ngoại trừ thủ phù, Phạm Lam để lại Lang Thanh ở bên ngoài. Lối vào phòng thi là một hành lang dài trong suốt, tạo hình rất giống đường hầm tham quan thế giới dưới đáy biển, có thể nhìn thấy lôi đài lơ lửng trên đỉnh đầu giống như đĩa bay của người ngoài hành tinh khổng lồ. Cuối đường hầm là đại sảnh hình tròn trắng tinh, được bao quanh bởi màn hình pha lê sát xuống đất, trên màn hình cuộn hiển thị tên của thí sinh và nhóm đối chiến.
[Nhóm A có thí sinh, tổng cộng chia làm nhóm hai cặp đấu, ban giám khảo sẽ căn cứ vào biểu hiện đối chiến của chư vị mà phán đoán có đủ điều kiện hay không, chiến thắng không phải là tiêu chí duy nhất.]
Một đám các thí sinh vây quanh màn hình lớn thảo luận.
"Có nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là cho dù giành chiến thắng cũng không hẳn sẽ đủ tư cách sao?"
"Ước chừng là phải xem biểu hiện tổng hợp rồi."
"Anh đang ở nhóm mấy?"
"Hy vọng đối thủ của tôi hạ thủ lưu tình."
Phạm Lam nhìn thấy tên Ngạc Nghĩa Viễn, tổ lên đài, người đối chiến với anh ta là Thiệu Hỉ.
"Xin chào, tôi là Thiệu Hỉ, đến từ Nguyệt lão cục. Tôi là đồng nghiệp của Miêu Hạ Sơn, đã từng nghe đại danh của Ngạc huynh, hôm nay vừa gặp, thật sự là danh bất hư truyền." Thiệu Hỉ là một tiểu nam sinh bộ dạng vui vẻ, há mồm ra đã nói một chuỗi lời khen ngợi.
Ngạc Nghĩa Viễn dường như cũng không cảm thấy bất giờ gì: "Xin chào."
"Lát nữa đối chiến, xin hãy thủ hạ lưu tình."
"Anh cũng vậy."
Trong đại sảnh tất cả thí sinh đều tìm được đối thủ,chỉ có Phạm Lam cô phát hiện đằng sau tên mình viết là [Luân Không – đối thủ đang chờ quyết định]
Cái quái gì vậy?!
Sao còn có vụ luân không này nữa!
"Tôi cảm thấy ở đây có bẫy!" Phạm Lam nói.
"Nghĩ đến điều tốt đi, lỡ như luân lhông có nghĩa là may mắn, trực tiếp đủ tư cách thì sao?" Ngạc Nghĩa Viễn nói.
Phạm Lam: "..."
Hơ hơ.
Vũ Thí bắt đầu, học viên đối chiến từng tổ một đi ra ngoài.
Trong đại sảnh ngồi chờ không nhìn thấy bất kỳ tin nhắn và cảnh tượng đối chiến nào, chỉ có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm phát ra từ kết giới thứ nguyên cảnh... là cộng hưởng xuất hiện sau khi kết giới chịu phải công kích pháp thuật.
Lúc đầu, một số người nói cười và trò chuyện, nhưng theo tiếng cộng hưởng càng lúc lớn thì tất cả mọi người đều dần dần an tĩnh lại, một loại không khí căng thẳng vô hình bao phủ toàn bộ không gian.
Ngạc Nghĩa Viễn đi vào phòng thi, ba mươi phút sau, sau khi kết thúc kỳ thi Phạm Lam không thấy bất kỳ thông báo nào về kết quả thi. Nhóm tiếp theo đi vào.
Thí sinh càng lúc càng ít, Phạm Lam càng lúc càng căng thẳng cho đến khi nhóm thí sinh cuối cùng rời đi, sự căng thẳng của cô đạt đến đỉnh điểm.
Tổ thí sinh chiến đấu vô cùng kịch liệt, kéo dài gần một giờ, kết giới thứ nguyên cảnh kịch liệt run rẩy, bình thủy tinh thỉnh thoảng lóe lên một đống ký tự, làm cho không khí cả đại sảnh trở nên vô cùng khó chịu.
Phạm Lam tay chân lạnh lẽo ngồi ở khu vực chờ, gáy và cổ của cô đau đớn dữ dội, cô đột nhiên có ý nghĩ bỏ thi chạy trốn.
Đột nhiên, tiếng một người nữ máy móc vang lên trong hội trường.
[Thí sinh tổ A Phạm Lam, mời lên sân khấu.]
Phạm Lam giật mình đứng lên xoa xoa mặt, vừa đi vào cửa đã cảm thấy trước mắt lúc sáng lúc tối, cô đứng ngay giữa lôi đài.
Xung quanh là kết giới thứ nguyên cảnh rộng lớn, giống như bầu trời không sao, lôi đài dưới chân trắng xóa không tỳ vết, không biết là làm từ chất liệu ngọc thạch gì, diện tích ước chừng bằng hai sân bóng đá. Phạm Lam không thể nhìn thấy tình hình ngoài kết giới, nhưng cô có thể tưởng tượng được biểu cảm của Dung Mộc và Kế Ngỗi. Kế Ngỗi ước chừng có vẻ mặt không kiên nhẫn, Ly Trạch khẳng định còn đang ngáy ngủ, Dung Mộc tám phần lại đang thả hồn theo mây gió.
Không biết vì sao loại cảm xúc căng thẳng này lại chậm rãi biến mất, Phạm Lam chậm rãi thở ra, hít vào, lại thở ra, thả lỏng tay chân.
Có gì to tát đâu.
Nhiều nhất thì thi không qua, lần sau lại thi tiếp thôi.
Dung Mộc cũng sẽ không ăn cô.
Phạm Lam thẳng lưng.
Thôi nào, bất kể đối thủ là ai, cứ mặc sức xông qua đây.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, đi vào từ lối vào đối diện.
Là một cậu bé cao hơn Ly Trạch hình người một cái đầu, làn da phấn nộn, tóc ngắn, mặc quần short ngắn tay, giày thể thao màu đỏ lớn, cổ áo đeo một chiếc khăn lụa đỏ.
Phạm Lam: Hể?
Sắc mặt cậu bé rất khó chịu, một tay đưa vào trong túi quần lấy một tấm thẻ đeo lên đầu, hai bên thẻ là hai búi tóc.
Hai búi tóc, dải ruy băng đỏ, tên nhóc khó ở, mấy cái chỉ tiêu này cùng lúc xuất hiện....
Chân Phạm Lam mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.
"Ngài, ngài ngài ngài là?"
"Na Tra." Cậu bé nói: "Cô định chết thế nào?"
..
Tác giả có điều muốn nói:
Hãy đến đây và cầu nguyện cho Tiểu Lam Lam nào, hahahahahahaha