Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương : Đạo sĩ phái Mao Sơn
Ông nội anh!
Phạm Lam nhảy vọt tới trước người đàn ông mặc áo khoác đen, vỏ điện thoại lấy chặn lưỡi dao của anh ta.
Thần quang hộ thể quấn quanh cổ y tá, phát ra ánh sáng trong suốt, giống như băng gạc tạm thời cầm máu.
Phạm Lam và người đàn ông kia bốn mắt nhìn nhau, thần quang và oán khí giao chiến giữa không trung vang lên tiếng kêu lạch cạch.
Khí đen trong mắt người đàn ông kia tiêu tán vài phần.
"Cô, cô là ai?" Người đàn ông hét lên: "Tránh ra!"
"Tôi là bà nội anh!" Phạm Lam khẽ quát: "Buông tay!"
"Cứu...mạng." Y tá phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.
Đôi mắt người đàn ông đột nhiên tràn đầy hắc khí, mảnh giấy vụn trôi nổi xung quanh nhanh chóng xoay tròn, gào thét đụng vào thần quang hộ thể của Phạm Lam rồi lại bắn ra ngoài, tạo thành bảy tám cơn lốc hình xoắn ốc, giống như máy phá tường khuấy nát bàn y tá.
Oán khí của người đàn ông mặc áo khoác xông thẳng lên trời, tạo thành một xoắn ốc màu đen trên trần nhà, xoắn ốc quay nhanh hấp thụ oán khí từ bốn phương tám hướng, là toàn bộ phòng bệnh, thậm chí là cả bệnh viện.
Cánh tay phải của Phạm Lam càng ngày càng nặng nề, điện thoại bị oán khí làm rơi xuống đất giống như khối sắt mấy chục cân, tay trái của cô nắm lấy cánh tay đang dí vào cổ y tá của người đàn ông, từng tấc từng tấc kéo ra.
Hắc khí quanh người người đàn ông càng lúc càng nồng đậm... thần quang của Phạm Lam bị áp chế, oán khí trên không trung càng ngày càng mỏng... sắp hình thành Túy rồi!
Lang Thanh từ cổ Phạm Lam bay lên, thoáng chốc ánh sáng màu lam tỏa ra, Phạm Lam nhân cơ hội hung hăng kéo một cái, cánh tay người đàn ông đã gãy, y tá trượt xuống từ trong ngực anh ta, mắt thấy y tá sắp ngã vào lốc xoáy dao giấy.
Không hay rồi!
Phạm Lam muốn đi cứu người, nhưng đã không còn kịp nữa.
Nhưng vào lúc này, một người đột nhiên nhào tới, ôm y tá lăn vài vòng đụng mạnh vào tường, quần áo toàn thân anh bị dao giấy cắt đứt, máu đỏ tươi tràn ra, mũ bảo hiểm xe máy cũng bị đập nát... là anh chàng shipper vừa nãy.
"Bùm..." Oán khí vỡ vụn, tất cả oán khí biến mất.
Tay chân người đàn ông mềm nhũn trượt xuống, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Phạm Lam bay người chắn trước người anh chàng shipper và y tá, cổ y tá chảy máu, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, toàn thân anh shipper máu thịt mơ hồ, thảm không đành lòng nhìn.
Phạm Lam mở khóa hai lời nguyền chữa bệnh ném vào họ.
Lời nguyền chữa bệnh không ngay lập tức bắt đầu, nhưng lại nhảy ra khỏi một tin nhắn nhắc nhở lớn màu đỏ.
[Chú chữa trị dùng cho nhân tộc, pháp lực tiêu hao gấp mười lần bình thường, xác nhận có sử dụng hay không]
Đệt!
Phạm Lam cắn răng bấm chọn [Xác nhận]:
Bong bóng màu xanh biếc bao lấy hai người họ, vết thương của y tá và anh chàng shipper nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy, hai người họ đều sợ ngây người.
Đột nhiên sắc mặt anh chàng shipper đại biến, chỉ vào phía trên kêu to: "Đó là cái gì vậy?"
Phạm Lam cũng nhìn thấy, trên đỉnh đầu người người đàn ông, treo một quả cầu màu đen, lớn bằng quả cầu yoga, mặt ngoài quả cầu được phủ đầy mụn đỏ máu rậm rạp, vô cùng ghê tởm.
Hình dạng của quả cầu không ổn định, nó vẫn chưa hoàn thành biến dạng cuối cùng.
Phạm Lam nhìn anh shipper một cái. Khuôn mặt anh ta đầy máu, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Phạm Lam: "Anh có thấy không?"
Anh shipper: "Lớn như vậy ai mà không nhìn thấy chứ!"
Y tá: "Cái gì, cái gì cơ?!"
Phạm Lam nở nụ cười.
Thật sự là phong thủy luân chuyển, lần đầu tiên cô nhìn thấy Túy, là Kế Ngỗi cứu cô, không nghĩ tới lần này, cô thế mà lại cứu một anh shipper.
"Đó là Túy." Phạm Lam dựng điện thoại lên: "Khi nó vừa thành hình, là lúc yếu nhất."
Anh shipper và y tá: "Cái gì cơ?!"
Quả bóng màu đen run rẩy kịch liệt, tạo thành hình cầu hoàn hảo. Phạm Lam nhìn thấy Túy nằm ở giữa trung tâm.
Cô bay lên, khí thế ngàn vạn lần vung di động vẽ một vòng tròn trên không trung.
"Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh."
[Pháp lực không đủ, ứng dụng pháp chú thất bại.]
Giọng nữ vô tình lạnh lùng phát ra.
Phạm Lam: "..."
Anh shipper, y tá: "..."
Phạm Lam: Kịch bản này không cần phải lặp lại đâu.
Người đàn ông phát ra tiếng cười khanh khách, con ngươi anh ta biến thành màu đỏ như máu, trong miệng tỏa ra hơi nước màu đen.
Đệt đệt đệt!
Số dư pháp lực của Phạm Lam chỉ còn hộc, chỉ đủ triệu hoán Quy Nguyên Chú, Giới Chú, và....
"Võ triệu chú...khai."
Chiếc thảm san hô màu hồng chui ra từ màn hình điện thoại, trong nháy mắt mở rộng hơn bốn thước, nhìn giống như miếng vỏ bánh bao cỡ lớn quấn lấy quả bóng ở bên trong.
Ót Phạm Lam ông lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.
Người người đàn ông rít lên, khí đen tràn ra khỏi làn da như nước chảy.
Bề mặt thảm san hô phồng lên vô số bong bóng màu đen, bùm bùm, Phạm Lam có thể cảm giác được quả bóng đang mở rộng và giãy dụa, liều mạng muốn phá tan sự kìm kẹp của tấm thảm san hô.
"Phản rồi!" Phạm Lam cào một cái trên không trung, giống như bị điều khiển từ xa, thảm san hô đột nhiên siết chặt lại, chợt nghe phốc một tiếng, vùng ven toát ra vài luồng khói trắng, thảm san hô chậm rãi mở ra rồi rơi trên mặt đất.
Quả bóng đã biến mất.
Phạm Lam ngây người vài giây rồi nhìn xung quanh.
Trong không gian một mảnh thanh minh, tất cả oán khí đều không còn.
Điều này ... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vẻ mặt Phạm Lam ngây ngốc tiến lên, nhặt thảm san hô rồi hét lên, sau đó, cô dường như, giống như, đại khái... Nghe thấy chiếc thảm san hô nấc lên một cái.
Phạm Lam: "..."
Mẹ ơi?!
Kết giới ầm ầm vỡ vụn, Dung Mộc và Kế Ngỗi Đạp gió bay đến, nhìn thấy trạng thái Phạm Lam trong kết giới, đều trở nên ngây dại.
Kế Ngỗi: "Túy đâu?"
Phạm Lam.: "Bị tấm thảm san hô nuốt rồi."
Kế Ngỗi: "Hả?"
Dung Mộc trợn tròn mắt.
"Wow wow wow, siêu nhân!" Anh shipper ngồi trên mặt đất hét lên.
Kế Ngỗi: "Đây là ai?"
"Đồng nghiệp của anh." Phạm Lam nói: "Anh ta hình như mở thiên nhãn rồi."
Dung Mộc ngồi xổm trước mặt chàng trai vai và y tá nở nụ cười thương mại tiêu chuẩn.
Y tá thét chói tai một tiếng rồi ngất xỉu, anh shipper đỏ mặt.
Ngón tay Dung Mộc nhẹ nhàng xẹt qua mí mắt anh shipper, lắc đầu.
"Tuy rằng không phải thần phú thiên nhãn, nhưng nội tâm người người này thuật khiết, thật sự hiếm có."
Phạm Lam: "Có nghĩa là gì?"
Kế Ngỗi: "Mắt âm dương, còn lâu mới đạt tới trình độ thiên nhãn."
"Xin, xin, xin hỏi các người là người ngoài hành tinh sao?" Anh chàng mang đi hỏi: "Người có siêu năng lực? Liên minh Avengers? Diệt Bá?"
Kế Ngỗi trợn trắng mắt: "Chúng tôi là Thần."
Anh shipper: "Cái gì?!"
"Tôi là bà nội anh." Phạm Lam nở nụ cười: "Quy Nguyên Chú...khai!"
Ánh sáng màu xanh lá cây nhẹ nhàng lấp đầy toàn bộ không gian của kết giới.
"Người đàn ông gây rối loạn còn tấn công y tá, anh shipper đi ngang qua ra tay vì nghĩa, đánh ngất người đàn ông, y tá bình yên vô sự." Phạm Lam nói ra ký ức thay thế: "Giới chú...thu."
Tất cả các vật dụng bị hư hỏng trong trạm y tá bay vòng vòng rồi hồi phục lại hiện trạng ban đầu, kết giới tan rã, các bác sĩ, y tá, bệnh nhân bên ngoài kết giới giống như tỉnh lại sau giấc mơ.
Người đàn ông gây rối ngất xỉu trên mặt đất, con dao trong tay bị gãy, đỉnh đầu sưng lên một u lớn, y tá ngất xỉu trong ngực anh shipper, quần áo của anh shipper bị rạch nhiều vết thương do dao cắt.
Đám người hoan hô, các bác sĩ vội vàng cứu chữa, các bảo vệ cùng xông lên đè bẹp tên gây rối, mọi người vây quanh anh shipper nhiệt liệt vỗ tay.
Vẻ mặt Anh shipper mơ mơ màng màng, anh ta nhìn xung quanh, gãi gãi đầu ngượng ngùng nở nụ cười.
Phạm Lam mua một chai sữa chua từ máy bán hàng tự động, vừa quay đầu lại thì phát hiện Dung Mộc và Kế Ngỗi đã không thấy đâu nữa.
Tin nhắn nhảy ra khỏi điện thoại.
[Trù Thần]: Chúng tôi trở về bãi đậu xe.
[Thần Thổ Địa]: (Thưởng bao lì xì: hộc)
Phạm Lam cắn ống hút nở nụ cười.
"Keo kiệt."
"Đáng sợ quá, người bây giờ đều điên hết rồi sao, làm sao mà nói chém người là chém." Mẹ Phạm ngồi ở trên xe, miệng giống như xào đậu nói không ngừng: "May mà chị họ con sớm trở về phòng bệnh, bằng không khẳng định bị dọa chết chết."
Phạm Lam: "Mẹ, mẹ không lo lắng cho con sao?"
Mẹ Phạm: "Chị không phải vẫn yên ổn ngồi đây sao, chị họ con là phụ nữ mang thai, là đối tượng bảo hộ trọng điểm, nếu một ngày nào đó chị kết hôn mang thai, mẹ cam đoan sẽ coi chị như thần tiên mà cung phụng."
Kế Mân: "Phụt."
Dung Mộc: "Khụ."
"Nghe nói người gây rối kia là người nhà của bệnh nhân giường số ." Bố Phạm vẻ mặt cực kỳ bát quái: "Bà lão ở giường số có ba đứa con trai, đều không có việc làm, dựa vào lương hưu của bà để sống qua ngày, bà lão ngã xuống, ba đứa con trai đều phải chết đói."
Dung Mộc trợn to mắt, Kế Ngỗi liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
Phạm Lam: "Sao bố biết?"
"Tùy tiện tán gẫu với người khác là biết thôi." Bố Phạm nói: "Tên gây rối là đứa con trai út, là một tên côn đồ chơi bời lêu lổng, bình thường ngay cả nhà cũng không về, bà lão ở bệnh viện hơn nửa tháng, chưa từng đến chăm sóc một ngày, ngày đầu tiên đến đã gây rối thành như vậy."
"Ai da, như thế nào, chém người thì là hiếu thuận rồi sao?" Mẹ Phạm nói: "Loại người này, là tên điên bị tâm thần, mềm nắn rắn buông."
Bố Phạm: "Đúng đó, tôi thấy cảnh sát đến cái lập tức sợ chết khiếp. Không phải có tội gây nguy hiểm cho an toàn công cộng sao, cậu ta ít nhất cũng phải bị nhốt mấy năm."
Mẹ Phạm: "Loại người này tốt nhất cả đời ở bên trong đừng đi ra gây họa cho người khác."
"Cố ý thương tổn y giả chính là đại tội, nửa đời sau nhất định là nghèo khó quấn thân, sống không bằng chết." Dung Mộc mở miệng.
Kế Ngỗi: "Sau khi chết còn phải trải qua địa ngục để Thập Phương Diêm La phán xét, nặng thì vào ngục bị hình phạt chảo dầu, nhẹ thì sinh ra vào đường súc sinh."
Chiếc xe trở nên im lặng. Bố Phạm và mẹ Phạm ngạc nhiên.
"Ý của bọn họ là... thiện có thiện báo ác có ác báo, hahaha." Phạm Lam vội vàng hòa giải.
Mẹ Phạm: "Này, hai đứa bé này thật sự biết nói chuyện."
Bố Phạm: "Nghe nói cảm thấy thật thoải mái."
Dung Mộc: "Đây là sổ công đức..."
Phạm Lam đạp Dung Mộc một cái.
Anh im miệng đi, còn nói nữa là lộ đó.
Dung Mộc chớp chớp mắt, thật sự câm miệng..
Khách sạn năm sao do Dung Mộc đặt trước nằm bên bờ sông Xuân Thủy, tên là "Khách sạn thương mại Minh Châu", năm ngoái vừa mới niêm yết kinh doanh. Phạm Lam vừa nhìn thấy khí thế của khách sạn này đã cảm thấy đau thận.
Một đêm tệ!
Bố Phạm, Mẹ Phạm cũng có hơi thấp thỏm.
"Khách sạn này có đắt hay không?"
"Hay là chúng ta đổi qua nơi khác."
"Không đắt." Kế Ngỗi đẩy vali của hai người đi vào đại sảnh.
"Thần thổ... ủy ban chúng tôi có thẻ thành viên, giảm giá." Dung Mộc nói.
"Đúng đúng đúng, giảm giá, rất rẻ, rẻ hơn cả bên ngoài." Phạm Lam ôm tim nói.
Bố Phạm và Mẹ Phạm lúc này mới an tâm ở lại, bọn họ chưa từng ở khách sạn cao cấp như vậy, cảm thấy tràn đầy cảm giác mới mẻ.
Phạm Lam nhìn họ phấn khởi như thế cũng cảm thấy thận mình không còn đau quá nữa.
Sắp xếp xong cho hai người, ba con thần miếu Thổ Địa lại vội vàng chạy về miếu Thổ Địa tăng ca... nếu như không nhanh chóng nghĩ biện pháp hoàn thành "KPI tu tiên" mà miếu Thành Hoàng đặt,, năm nay bọn họ chắc chắn lại là đơn vị có GCV đứng nhất Tam Giới từ dưới lên nữa cho mà xem.
"Nếu nói môn phái tu tiên, vậy thì chỉ có một lựa chọn thôi." Phạm Lam nói: "Mao Sơn phái."
"Cái tên đạo sĩ gà mờ lần trước sao?" Kế Ngỗi hừ một tiếng: "Quên đi."
Dung Mộc: "Phái Mao Sơn trực thuộc Bồng Lai mạch."
"Liên hệ đi, nhiều bạn bè thì có thêm nhiều con đường mà." Phạm Lam mở wechat nhắn tin với Đào Khôi.
[Lam lười biếng]: Đào đạo trưởng, môn phái các người có hứng thú với việc tu tiên không? Tốt nhất là loại xương cốt thanh kỳ, tư chất tốt.
[Tin nhắn của bạn không thể được gửi, vui lòng xác nhận và gửi lại]
Phạm Lam: "..."
"Đệt, anh ta block tôi rồi." Phạm Lam hét lớn.
"Có thể hiểu được Thần tộc các người bị người ta không thích đến mức nào." Ly Trạch nằm trong tổ nói.
Phạm Lam vứt cái gậy chọc mèo vào đầu nó.
"Chỉ có thể cân nhắc bồi dưỡng quỷ tiên có công đức cao, phong thành thần." Kế Ngỗi mở "Mô hình dữ liệu sổ công đức", vẽ một bảng đơn giản trên giấy.
"Có bốn biến lượng ảnh hưởng đến giá trị công đức, một là giá trị tích lũy công đức gia tộc, chiếm %, hai là giá trị tích lũy công đức thế hệ của hồn thể, chiếm %, ba là giá trị công đức đương thời, chiếm %, bốn là yếu tố ảnh hưởng khác, chiếm tỷ lệ %." Kế Ngỗi nói.
Phạm Lam: "Số liệu tích lũy giá trị công đức này cũng khủng khiếp quá rồi."
Kế Ngỗi: "Nói như vậy, công đức của thánh nhân đời thứ mười mới có thể đạt tới giá trị lâm thời."
"Gia tộc thì sao?"
"Mấy đời tu đạo hoặc là gia tộc hành thiện mười đời trở lên mới được cộng thêm điểm."
"Nhà Phật thì sao?"
"Đó là một hệ thống khác."
"Vẫn không đạt được sao."
"Cho nên, Phạm Lam cô nên sáng tạo thêm mấy mã nguồn pháp chú thì vẫn thực tế hơn."
Phạm Lam nằm xuống bàn.
"Dung Mộc, anh cho ý kiến chỉ đạo đi... anh đang làm gì vậy?!"
Dung Mộc lắc lắc cây gậy mèo, đang chơi đùa rất vui vẻ với Ly Trạch.
Phạm Lam: "Xã, Công, Đại, Nhân!"
Dung Mộc: "Hả?"
"......"
Kế Ngỗi đeo rương giao hàng lên: "Tôi đi giao hàng."
Phạm Lam: "Này!"
Dung Mộc: "Đi đường cẩn thận."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nằm nhoài trên ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Cô mặc kệ rồi đó, thích sao thì sao!
Trong những ngày tiếp theo, công việc của miếu Thổ Địa không có tiến triển gì.
Tình hình của dì Hai tốt hơn nhiều so với trong dự kiến, thứ sáu, bác sĩ thông báo cho người nhà làm thủ tục xuất viện.
Bố Phạm và mẹ Phạm ở phòng bệnh giúp thu dọn đồ đạc, Phạm Lam và chị họ đến phòng bác sĩ in bệnh án thuận tiện hỏi thăm bác sĩ.
Văn phòng bác sĩ của khoa nội trú tim mạch và mạch máu não nằm bên cạnh trạm y tá, một căn phòng chưa đến năm mươi mét vuông mà chen chúc hơn mười bác sĩ, mỗi bác sĩ chỉ có một bàn làm việc nho nhỏ chỉ đủ để đặt một màn hình máy tính.
Bác sĩ phụ trách điều trị của dì Hai họ Trương, khi phạm Lam đến, anh ta đang hướng dẫn với người nhà bệnh nhân giường những điều cần lưu ý trước phẫu thuật.
Sau khi thần phú thiên nhãn của Phạm Lam được thăng cấp, ngũ giác cũng linh mẫn hơn so với trước kia, cho dù chỉ đứng ở cửa, cũng có thể rõ ràng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Bác sĩ Trương: "Tôi giải thích với anh một chút về quy trình đặt Stent mạch vành, đầu tiên phải mở một lỗ nhỏ trên cổ tay, sau đó..."
"Tôi biết tôi biết rồi, đại sư nói với tôi rồi, từ cái miệng nhỏ này đưa vào một ống thông, đưa thuốc đối quang(contrast media ) vào, có thể nhìn thấy mạch máu từ trên màn hình nhỏ."
Người nhà bệnh nhân là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, thân thể hơi gầy gò, mu bàn tay vừa đen vừa nhăn, hẳn là nông dân quanh năm làm ruộng.
Bác sĩ Trương dừng một chút: "Mặc dù là một tiểu phẫu, nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định."
"Tôi biết tôi biết, đại sư nói, chỉ cần là phẫu thuật, sẽ không có chuyện trăm phần trăm."
"Nếu chụp tim thấy có tình trạng tắc mạch máu, phải cân nhắc đặt stent, đến lúc đó cần người nhà vào phòng phẫu thuật tiến hành xác nhận chữ ký."
"Đại sư nói, nghẽn hơn % thì phải dựng giá đỡ (Stent)."
"Cũng không phải nói dựng giá đỡ thì không có vấn đề gì... "
"Đại sư nói rồi, bệnh viện cũng không phải cái gì cũng có thể chữa khỏi, bác sĩ cũng không phải thần tiên, không phải ai cũng có thể cứu sống. Có thể cứu sống, là vì kiếp trước tích phúc, cứu không được thì đó cũng là thiên mệnh."
Trương bác sĩ há hốc miệng, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn chỉ có thể cười khổ.
"Nếu không có vấn đề gì thì xin hãy ký tên đi."
"Được được được, cám ơn bác sĩ."
Người nhà giường cảm ơn rồi rời đi. Chị họ đang muốn vào cửa thì bị Phạm Lam ngăn lại. Cô nghe được câu tiếp theo.
"Lão Trương, đại sư này không phải lại là đạo sĩ kia đó chứ?" Một bác sĩ nhỏ đến hỏi.
Trương bác sĩ: "Ngoại trừ anh ta còn có thể có ai nữa?"
"Thật sự là phục rồi, lời nói của một đạo sĩ thế mà còn có tác dụng hơn bác sĩ chúng tôi."
"Trâu bò, đây cũng coi như là đi đường vòng để cứu nước rồi."
Phạm Lam: Vị "Đại sư" này nghe thú vị đó.
"Ít nhất cũng có thể trừ đi sự hiểu lầm của người nhà, đừng giống như giường , thiếu chút nữa là xảy ra án mạng rồi."
"Nghe nói bệnh viện chúng ta cũng phải thiết lập cửa an ninh..."
Toàn bộ văn phòng rơi vào cảnh tĩnh mịch, các bác sĩ yên lặng sửa sang lại bệnh án.
Phạm Lam kéo chị họ đi vào.
"Bác sĩ, chúng tôi là người nhà của giường số ."
"Chu Tú Nga hồi phục không tệ, chú ý không để mệt nhọc, không thể tức giận, thời tiết thay đổi phải đặc biệt cẩn thận, mỗi ngày đều thường xuyên đo huyết áp, kê đơn thuốc uống ba tháng, nửa năm sau lại đến kiểm tra lại."
"Cám ơn bác sĩ." Chị họ nói.
"Bệnh nhân tuổi này, người trong nhà hãy ở bên cạnh nhiều hơn, khuyên bảo họ đừng để họ cảm thấy quá nhiều bế tắc."
"Bác sĩ, ta nghe người nhà của giường phía trước nói cái gì mà đại sư ấy, anh ta cũng là bác sĩ sao?" Phạm Lam hỏi.
"Các người hỏi cái này làm gì?"
"Tôi cảm thấy vị đại sư này giống như bác sĩ tâm lý. Có lẽ anh ta có thể giúp chúng tôi khuyên bảo bệnh nhân." Phạm Lam nói.
Bác sĩ Trương dở khóc dở cười.
"Cậu ấy là học viên cùng lớp trường y của tôi, từ nhỏ đã muốn làm bác sĩ, đáng tiếc thi bảy năm chứng chỉ hành nghề bác sĩ cũng không thi đậu, không được làm bác sĩ, không được vào bệnh viện, chỉ có thể về nhà kế thừa tổ nghiệp."
"Tổ nghiệp gì?"
Bác sĩ Trương lấy ra một tấm danh thiếp bẩn thỉu từ ngăn kéo.
[Đệ tử đích truyền phái Mao Sơn Cổ Đạo Lâm (Long Tuyền đạo trưởng), âm dương nhất điều long phục vụ, điện thoại: , WeChat: (cùng số điện thoại), trang web: Long Tuyền Đạo Quang]
..