Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

chương 62: c62: người nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển : Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương : Người nhà

Phạm Lam ngồi trên Tường Vân thở phì phì, đầu óc ù ù.

Dung Mộc hai mắt ngây dại, giống như hồn lìa khỏi xác: "Một tháng hai vạn hộc không còn nữa... hết rồi...hết rồi ..."

Mặt Kế Ngỗi đen như đáy nồi: "Thâm hụt thâm hụt thâm hụt..."

Cơ Đan uống coca, thỉnh thoảng liếc Phạm Lam một cái, miệng phát ra âm thanh phụt phụt.

Phạm Lam: "Muốn cười thì cười đi!"

Cơ Đan: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Quân tử không ăn của bố thí! Không phải là hai vạn hộc pháp lực thôi sao, tôi vài phút là kiếm được rồi!" Phạm Lam tức giận mở ứng dụng Thiên Đình Thần Tín, vào giao diện sáng tạo mã nguồn pháp chú: "Ta không tin là không làm được!"

"Có khí phách! Ngưỡng mộ ngưỡng mộ!" Cơ Đan giơ ngón tay cái lên.

Dung Mộc: "Thật sự có thể kiếm lại sao?"

Kế Ngỗi: "Hờ hờ."

"Chuyện nhỏ như con thỏ."

Phạm Lam nhập vài ý tưởng mã nguồn, nộp lên.

Mặc dù hành động của Phạm Lam rất phóng khoáng, nhưng trên thực tế trái tim cô đang rỉ máu. Cô rất hối hận, rất hối hận, thậm chí còn muốn thêm đằng sau mấy "lời cay nghiệt" vừa một chuỗi meme đầu chó.

[Bạn tổng cộng gửi mã nguồn sáng tạo, kiểm toán phải khấu trừ hộc pháp lực]

[Có xác định không]

Phạm Lam ấn [OK]

[ ý tưởng mã nguồn đã được gửi thành công, cảm ơn bạn đã hỗ trợ cho công việc của Văn phòng Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới, xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi phản hồi từ kiểm toán.]

Chờ đã, vì sao lại là ?

Phạm Lam mở hồ sơ mới nộp ra, phát hiện ý tưởng mã nguồn thứ của cô là... Một chuỗi meme đầu chó.

Phạm Lam: "..."

Chờ đã!

Cái này có thể rút lại không?!

Đừng mà, aaaaaaaaa!

[Rút đơn thất bại]

[Xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi quá trình xem xét trả lời]

Phạm Lam: "..."

Ông nội nó!

"Cô bị ngốc à?" Ly Trạch ngồi xuống trước chân Phạm Lam, hai lỗ tai mềm mại không được tự nhiên xoay tới xoay lui: "Pháp lực người khác đưa tới, không lấy thì phí."

Phạm Lam chú ý đến, rằng cậu ta là đang nói "người khác".

Phạm Lam mỉm cười.

Ly Trạch hừ một tiếng nhảy lên đùi Phạm Lam, xoay bụng lên trời ngủ thiếp đi.

Phạm Lam hơi kinh ngạc. Ngoại trừ Dung Mộc, Ly Trạch không hề ngủ trên người bất luận người nào, chứ đừng nói là dùng tư thế không chút phòng bị như thế này.

Cô nhìn thoáng qua Dung Mộc.

Biểu cảm của Dung Mộc dường như có hơi mất mát, Kế Ngỗi trợn trắng mắt.

Phạm Lam vui vẻ sờ lông bụng Ly Trạch.

Cảm giác thật tuyệt vời.

Phạm Lam cảm thấy quyết định bọn họ đến biệt thự Cơ Đan là cực kỳ chính xác, tuy rằng biệt thự này nằm ở ngoại ô Ma Đô, không hoa lệ như khách sạn Hồ tộc cung cấp, nhưng đúng như Kế Ngỗi nói, rất thoải mái.

Từ phong cách kiến trúc bên ngoài mà nói thì biệt thự này ước chừng đã được xây dựng hơn một trăm năm, còn bên trong hẳn là mấy năm gần đây mới được tân trang lại, tinh xảo, thuận tiện, hơn nữa rất thoải mái.

Phòng ngủ của Phạm Lam nằm ở phía tây tầng trên cùng, giường đôi m mềm mại, ga trải giường màu xanh lá cây, rèm cửa lụa màu trắng. Vào buổi tối, nhìn ra từ cửa sổ, bạn có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn mờ ảo hệt như trong câu chuyện cổ tích. Dưới cửa sổ là bãi đỗ mây của Cơ Đan, trong sáu đám Tường Vân, là khiêm tốn nhất, đại đa số thời gian nó đều chỉ ngủ ở góc. Mỗi khi Cơ Đan ra ngoài làm việc, Kế Ngỗi sẽ khởi động những đám Tường Vân khác, sau đó trộm khói mây của chúng nó đắp lên người .

(Anh Ngỗi, liêm sĩ đâu anh ơi, hahaha)

Vốn tưởng rằng Hồ tộc còn tới tìm Ly Trạch để gây phiền toái, nhưng phái đổi mới và phái truyền thừa lại giống như đã thương lượng với nhau, tất cả đều mai danh ẩn tích. Việc điều tra lư hương Tam Đàn cũng không còn nữa.

Phạm Lam có dự cảm, chuyện lư hương Tam Đàn, chỉ sợ không chỉ là vấn đề hàng giả mà thôi.

Cô cũng không thể nói được loại dự cảm này rốt cuộc là đến từ đâu, ước chừng... là bởi vì giấc mộng của cô.

Sau khi đi tới Ma Đô, có thể bởi vì độ cao quá thấp, oxy quá mức sung túc, Phạm Lam xuất hiện triệu chứng "say oxy", hận không thể mỗi ngày mười tiếng đồng hồ đều nằm lăn ra trên giường để ngủ, thỉnh thoảng tỉnh táo, thỉnh thoảng lại mê man, tựa như trên đầu bị ụp một cái nồi.

Kết quả trực tiếp là giấc mơ của Phạm Lam ngày càng nhiều.

Trong đó đại đa số đều là những giấc mơ bình thường, không hề có logic, rối tung rối mù, sau khi tỉnh lại vài phút sẽ quên sạch sẽ tất cả.

Ngoài ra, còn có một loại giấc mơ khác Phạm Lam gọi là "giấc mộng tiên tri."

Cũng không phải nói loại giấc mơ này thật sự có tác dụng tiên tri, mà là... những giấc mơ này lại có liên hệ đến miếu Thổ Địa khu Thanh Long, nhất là có mối liên hệ chặt chẽ với Dung Mộc.

Không sai, nhân vật xuất hiện nhiều nhất trong giấc mơ của Phạm Lam chính là Dung Mộc.

Phạm Lam cảm thấy chuyện này hơi khó mở miệng, tuy rằng trong mơ cô vẫn an phận thủ thường, chưa từng làm qua hành vi bất hòa, không nên hay không thích hợp gì, nhưng sau mỗi lần tỉnh dậy, khi đối mặt với khuôn mặt thuần khiết vô tội của Dung Mộc trong hiện thực, cô luôn có loại cảm giác tội lỗi đến khó hiểu.

Cô không dám kể chuyện này với Dung Mộc.

Cô không có mặt mũi để nói.

Nhưng lần này thì khác.

Phạm Lam nằm trong chăn, nhìn thẳng lên trần nhà.

Cô vừa thức dậy từ giấc mơ của mình, mồ hôi đầm đìa.

Trong mơ, cô lại gặp Dung Mộc.

Anh ta đứng ở dưới bầu trời đầy sao, dưới chân là sóng biển đen kịt, gió biển thổi trường bào của anh ta phấp phới.

Ánh mắt Dung Mộc như điện, nhìn sâu vào trong biển.

Đột nhiên, bốn con cự long phá sóng bay lên, gào thét xoay quanh bầu trời đêm, vảy rồng bong tróc từng mảnh từng mảnh, mang theo màu máu đỏ tươi, cuối cùng, con rồng khổng lồ móng vảy đều lóc ra hết, nặng nề rơi vào trong biển sóng đen.

Mặt biển nổi lên một cơn lốc xoáy, bao vây Dung Mộc vào bên trong.

Áo Dung Mộc bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ, thân thể anh ta tỏa ra thần quang màu băng lam chói mắt, cột sáng xuyên qua trời đất, tựa như tiếng rên rỉ cuối cùng trong ở trong đất trời.

Sau đó, cô tỉnh giấc.

Phạm Lam cảm thấy giấc mơ này không được may mắn lắm.

Cô mặc quần áo, rửa mặt rồi đi xuống cầu thang.

Trong phòng khách lầu một, Kế Ngỗi đang ăn sáng, Ly Trạch nằm phơi nắng, Dung Mộc ngồi ở cửa sổ đọc sách.

Chiếc áo sơ mi lớn của anh ta trắng như mây, đầu ngón tay áo lộ ra lóe lên ánh sáng mê hoặc lòng người, mỗi lần anh lật trang sách, trái tim Phạm Lam liền ngừng đập nửa nhịp.

"Món Tây nhà Cơ Đan tôi thật sự ăn không quen." Kế Ngỗi dùng dĩa bôi một lớp sữa thật dày lên bánh mì: "Bánh kếp trái cây vẫn hợp khẩu vị hơn."

"Khi nào chúng ta trở về Xuân Thành?" Phạm Lam ngồi ở trước bàn hỏi: "Có tin tức gì của lư hương Tam Đàn không?"

"Cửu Hạ nói không có tin tức gì cả, Phi Tần nói còn đang điều tra." Kế Ngỗi nói: "Phi Tần còn đưa cái này tới."

Anh ta ném một quyển trục màu vàng ra, trên mặt viết mấy chữ lạ Phạm Lam không biết, rất giống với chữ viết trong quyển trục mà cô thấy ở Thanh Khâu Cảnh lúc trước.

Phạm Lam: "Cái gì vậy?"

"Ngày hoàng đạo cung nghênh Ly Trạch hồi tộc."

"Gì cơ?"

Phi Tần nói, đợi Ly Trạch chính thức trở về Hồ tộc, ông ta chắc chắn sẽ giúp chúng ta điều tra lư hương Tam Đàn."

"Sao, uy hiếp chúng ta hả?"

Kế Ngỗi cắm một miếng đậu phụ: "Mộc ca, cứ như vậy mãi cũng không phải là cách, chúng ta điều tra theo hướng khác đi."

Dung Mộc khép sách lại, đứng lên, đi về phía khu vườn nhỏ: "Phạm Lam, Dung Mộc nói chuyện riêng với cô."

Lông tơ sau lưng Phạm Lam dựng đứng lên.

Dung Mộc muốn nói gì với cô đây?

Là ánh mắt cô nhìn Dung Mộc hôm nay quá lộ liễu rồi sao?

Là chuyện cô thường xuyên mơ thấy Dung Mộc bại lộ rồi?

Hay là cả hai?

Phạm Lam cẩn thận quan sát biểu cảm của Dung Mộc.

Dưới bóng cây trong vườn, sườn mặt anh ta giống như một khối ngọc xinh đẹp ôn nhuận, trong suốt mà ôn nhu.

Dừng lại, dừng lại!

Khống chế ánh mắt mày đi Phạm Lam!

Phạm Lam dùng sức vỗ vỗ ót.

Dung Mộc xoay người, đối diện với Phạm Lam.

"Dung mỗ định làm người giám hộ Ly Trạch, muốn hỏi ý kiến của cô."

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "Hả hả hả?!"

"Dung mỗ cảm thấy, Hồ tộc của bây giờ không giúp ích cho sự trưởng thành của Ly Trạch. Cho, cho nên..." Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to, dường như có hơi ngượng ngùng: "Cô... có đồng ý không?"

Da đầu Phạm Lam nứt ra.

"Vì, vì sao lại hỏi tôi? Chuyện này, chuyện này tôi tôi tôi tôi..."

Yết hầu Dung Mộc hơi giật giật, ánh mặt trời sáng sớm vừa vặn rơi vào trong đôi mắt của anh ta, trong sáng rực rỡ.

Anh ta nói: "Cô là bà Thổ Địa của tôi."

[Cô là bà Thổ Địa của tôi]

[Cô là của tôi...]

[Của tôi...]

Giọng nói của Dung Mộc vòng lên từng lớp trong đầu Phạm Lam. Phạm Lam cảm thấy mạch máu của như cô bị nổ tung.

Không, không đúng!

Dung Mộc khẳng định không phải có ý này!

Anh ta chắc chắn không ý thức được những gì anh ta vừa nói.

Phạm Lam hít sâu một hơi: "Xã công đại nhân, xin ngài nói rõ ràng, chuyện này có liên quan gì đến tôi."

Tai Dung Mộc biến thành màu hồng phấn: "Bổng lộc của Dung Mộc... có hơi khó khăn..."

Phạm Lam: "..."

Mạch máu của Phạm Lam trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.

Hơ hơ, quả nhiên.

"Lại muốn mượn pháp lực hả?" Phạm Lam hỏi.

"Dung Mộc là muốn mời cô làm người giám hộ chung."

"......"

Đây là lừa cô, hay là định kéo cô lên thuyền trộm đây?

"Xin hỏi, đối với ta mà nói, điều này có gì tốt với tôi không?"

Dung Mộc hơi suy nghĩ, mỉm cười ôn nhu: "Chúng ta từ chân chính trở thanh người nhà."

Trong nháy mắt này, Phạm Lam động tâm rồi.

Không phải bởi vì nụ cười của Dung Mộc, mà là bởi vì hai từ "người nhà".

Phạm Lam biết tuổi thọ của Thần tộc, động một chút là trên dưới mấy ngàn năm, sinh mệnh của nhân loại đối với Thần tộc mà nói cùng lắm chỉ là một cái búng tay.

Bây giờ cô còn có cha mẹ người nhà, người thân bạn bè, nhưng rất nhanh, họ sẽ già rồi chết, bước vào một vòng luân hồi mới và trở thành những người cô không quen biết.Còn cô sẽ trở thành một vị thần thực sự, một ngàn năm không già, trải qua những năm tháng dài đằng đẵng.

Đó là loại cảm giác gì, Phạm Lam không biết, cũng không dám tưởng tượng.

Chỉ là trong giấc mơ gần đây nhất... làm cho cô nhớ tới Dung Mộc của vạn năm trước.

Dung Mộc cả người đều lộ ra vẻ "cô độc".

Cô phải cũng sẽ trở thành như thế không?

"Dung Mộc." Phạm Lam nhìn vào mắt Dung Mộc nói: "Để tôi suy nghĩ một lát..."

Dung Mộc mỉm cười: "Được."

"Mộc ca, Phạm Lam." Kế Ngỗi ngậm miếng bánh mì thò đầu ra: "Ất Nhĩ có phát hiện rồi."

Trong video, Ất Ngỗi với mắt gấu trúc, tóc tai xù lên, giống như đã mấy ngày mấy đêm không ngủ vậy.

"Tôi lướt tiktok ba ngày ba đêm, xem hết một lượt những video của Thiên Duyên thánh nữ này đăng lên, lượt like tuần này đã vọt lên vị trí đầu tiên, cuối cùng cũng có được vé trực tiếp vào cửa của cô ta." Ất Nhĩ đặt điện thoại ở trước màn hình: "Nền tảng phát sóng trực tiếp này được mã hóa đặc biệt, tôi không thể ghi màn hình lại, chỉ có thể dùng điện thoại quay, nhưng mà... mọi người xem."

Trong màn hình tối đen, chỉ có thể nghe được tiếng người đứt quãng.

"Toàn bộ buổi livestream cơ bản chính là thánh nữ nói chuyện phiếm, ăn uống, phát nhạc các loại cùng mọi người, không có gì đặc biệt, nhưng những fan kia lại giống như điên cuồng, chẳng khác gì bị trúng ngải."

"Trong livestream có lư hương Tam Đàn không?" Ly Trạch hỏi.

"Có hai người." Ất Nhĩ nói: "Tôi cẩn thận xem rồi, hương mà bọn họ thắp kia, mười phần chính là hương Tam Đàn."

Kế Ngỗi: "Chậc!"

Dung Mộc: "Có thể tra được thân phận của Thiên Duyên thánh nữ này không?"

"Hoàn toàn không được, địa chỉ IP của cô được mã hóa rất nhiều lớp, tôi không thể hack được, hơn nữa tất cả video ngắn và livestream đều thêm mấy lớp filter, phỏng chừng là khác với người thật mười vạn tám ngàn dặm."

Phạm Lam: "Báo cảnh sát đi, để cho cảnh sát điều tra giúp chúng ta."

Kế Ngỗi: "Báo cảnh sát rồi nói như thế nào, nói bọn họ dùng lư hương của Hồ tộc sao?"

"Ặc." Phạm Lam nói: "Có thể báo cáo bọn họ tổ chức tà giáo."

"Nhân loại không tra được." Ất Nhĩ nói: "Tôi dùng phần mềm phá giải mới nhất do Cục Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới phát triển, bên trong dung hợp kỹ thuật dịch mã máy tính cao cấp nhất của con người và pháp chú. Không có loại nào được thực hiện."

Kế Ngỗi: "Ý của anh là, Thiên Duyên thánh giáo này sử dụng kỹ thuật của Thần tộc?"

"Rất có thể, thậm chí..." Ất Nhĩ dừng lại: "Trong đó còn có những thứ mà chúng ta không biết được."

Bên ngoài màn hình, Thần Thổ Địa, Trù Thần cộng thêm một con hồ ly trầm mặc.

Phạm Lam kề sát màn hình: "Ất Nhĩ, anh phóng to âm thanh ghi hình một chút."

Ất Nhĩ điều chỉnh âm thanh đến mức tối đa.

Phạm Lam dựng thẳng lỗ tai nghe: "Các người có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không?"

Dung Mộc và Kế Ngỗi lắc đầu.

"Có sao?" Tai Ly Trạch dán vào điện thoại, nghe vài giây rồi nói: "Tôi chỉ nghe thấy tạp âm."

Nhưng Phạm Lam nghe được, sau những tạp âm kia, ẩn giấu thanh âm rất yếu ớt, loại thanh âm này rất khó hình dung, giống như âm thanh nhầy nhụa ma sát vào nhau trong bóng tối.

"Tuyệt đối có âm thanh, rất giống: "Phạm Lam nói: "Chất lỏng chảy."

Kế Ngỗi: "Không phải là ảo giác của cô chứ."

"Thần phú Thiên Nhãn của Phạm Lam đã đạt tới trung cấp, ngũ giác của cô ấy linh mẫn hơn so với đại đa số Thần tộc." Dung Mộc nói.

"Không phải là vòi nước nhà Thánh Nữ bị hỏng đó chứ." Ly Trạch nói.

Phạm Lam gãi gãi trán.

Ất Nhĩ gõ màn hình: "Tôi còn chưa báo cáo xong."

Kế Ngỗi: "Nói."

"Khi tôi phát hiện ra rằng tất cả các kỹ thuật của hacker không thể sử dụng được, tôi đã sử dụng cách tiếp cận ban đầu nhất."

Phạm Lam: "Biện pháp gì?"

"Tiền."

"......"

Ất Nhĩ vẻ mặt đắc ý: "Hôm đó livestream tôi đã đạt tới vị trí số một trong bảng quà tặng, thành công giành được cơ hội nói chuyện phiếm một mình với em gái đó."

"Chờ một chút." Phạm Lam hét lớn: "Anh nạp bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, hộc."

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam.: "Anh cứ tiếp tục đi."

"Sau đó." Ất Nhĩ hai mắt tỏa sáng: "Tôi giả bộ thành một phú nhị đại không biết thế sự tìm kiếm tình yêu đích thực, nói chuyện trăng sao với em gái kia, thành công chiếm được trái tim của cô ấy và hẹn gặp mặt offline."

Mọi người im lặng vài giây.

Ly Trạch: "Wow."

"Ất Nhĩ trâu bò!" Phạm Lam vỗ tay.

Dung Mộc thở phào nhẹ nhõm: "Rất tốt."

Kế Ngỗi: "Hẹn ở đâu? Khi nào?"

"Emmmm." Ất Nhĩ nói: "Hẹn ngày mai, địa điểm vừa vặn cũng ở Ma Đô, là một quán cà phê."

Phạm Lam: "Chậm đã, Ất Nhĩ anh rời khỏi Xuân Thành thì sẽ không giữ được hình người, gặp mặt thế nào được?"

"Đây là trọng tâm của những gì tôi muốn nói." Ất Nhĩ hít một hơi: "Thực ra hình ảnh và video tôi gửi cho em gái đó không phải là tôi, mà là một người khác."

Phạm Lam: "Hả?"

Ly Trạch: "Gửi ảnh ai?"

"...... Trù Thần đại nhân."

..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio