Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương : Phiên Ngoại: Phạm Lam đi thi bằng lái
Bảy giờ sáng, Phạm Lam còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng điện thoại đinh đinh không ngừng.
Cô mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên nhìn, tinh thần nháy mắt lập tức trở nên tỉnh táo.
[Xin chào Trung Thần Phạm Lam. Bây giờ chính thức thông báo cho ngài, bài kiểm tra giấy phép đằng mây của ngài đã được lên kế hoạch vào thứ ba tới, xin vui lòng sắp xếp thời gian thích hợp, tham gia kỳ thi đúng giờ. P/S: Với số lượng lớn các vị thần tham gia kỳ thi, nếu ngài bỏ lỡ kỳ thi này thì lần tiếp theo sẽ mất khoảng năm nữa. Cơ quan quản lý giao thông vận tải Tam Giới (phát hành)]
[Môn thi: môn (thi viết), môn (kỹ năng thao tác đằng mây cơ bản ), môn (thực hành đằng mây)]
[Sách tham khảo thi viết như sau: "Nguyên tắc và ứng dụng bay Tường Vân", "Quy chế giao thông Tam Giới (quyển Địa Giới + quyển Thiên Đình), Quy tắc chuẩn mực đằng mây (phiên bản sửa đổi lần thứ năm )", "Phiên bản tinh hoa năm của Ngân Hàng đề thi giấy phép lái xe Tường Vân".
Phạm Lam nhìn ngày tháng.
Hôm nay là thứ bảy, hai ngày trước kỳ thi?!
Cái này con mẹ nó không phải là lừa thần sao!
Phạm Lam ục ịch đứng dậy, mặt còn chưa rửa đã gọi điện thoại cho Kế Ngỗi.
"Này, Kế Ngôi, thứ ba tuần sau tôi sẽ tham gia thi bằng đằng mây, anh có thể giúp tôi..."
[Điện thoại bạn gọi không nằm trong khu vực phục vụ, xin vui lòng gọi lại sau]
Phạm Lam: "..."
Không phải chứ!
Cô lại gửi cho Kế Ngỗi năm sáu tin nhắn wechat, toàn bộ đều như đá chìm xuống biển.
Phạm Lam hơi suy sụp, cô dạo trong phòng hai vòng, do dự nhiều lần mới gọi điện thoại cho Dung Mộc.
"Này, Dung Mộc, anh và Kế Ngỗi có đang ở với nhau không?"
[A Ngỗi xin nghỉ rồi.]
"Anh ta đi đâu vậy?"
[Tham gia cuộc thi hái đặc sản Thiên Sơn mạch.]
Phạm Lam: Cái quái gì thế?!
[Chuyện gì vậy?]
"Tôi... quên đi, tìm anh cũng vô dụng... Vẫn đi tìm Cơ Đan hỏi một chút thì hơn..."
[Hả?]
Phạm Lam cúp điện thoại, lại gọi cho Cơ Đan.
"Alo, Cơ Đan thượng thần, tôi muốn xin ngài giúp một việc, không biết ngài có đang rảnh không?"
Một giờ sau, Phạm Lam trợn mắt há hốc mồm đứng trước cổng miếu Thổ Địa ở quận Chu Tước.
Trước mắt tòa "miếu Thổ Địa" này, diện tích ít nhất năm mươi mẫu, thay vì nói là một tòa miếu thì chi bằng nói là một tòa thành luôn đi, cổng lớn cao rộng, tường thành uy vũ, bảo tháp cao vút, khoa trương nhất chính là hai bên cửa thành còn treo màn hình lớn tràn ngập ánh sáng pháp chú, đang phát quảng cáo Tường Vân mới nhất.
[Series Tường Vân Ngân Hán, tôn quý cao nhã, cơ trí thần chược lựa chọn]
[Series Tường Vân phần liệt, kiểm soát động lực của thế giới, sức mạnh gia tăng, cho phép bạn đi trước người khác, vượt trội so với người khác.]
"Xin chào, xin hỏi có phải là bà Thổ Địa Phạm Lam không?" Một tiểu thần mặc áo ngắn màu tím bước lên thi lễ. Anh ta nhìn khoảng hai mươi tuổi, trông rất non nớt, trông giống như một sinh viên đại học mới tốt nghiệp.
Phạm Lam: "À, đúng đúng đúng, là tôi."
"Cơ Đan Thượng Thần hôm nay tham gia buổi họp báo Tường Vân mới, tạm thời không thể thoát thân được, cho nên đặc biệt ủy thác tiểu thần đến nghênh đón." Vị tiểu thần nói: "Xin hãy đi theo tôi." "
Phạm Lam đi vào cửa, lại lần nữa bị choáng váng.
Đối diện cửa thành là một con đường rộng lớn, gạch đất không biết là làm từ phỉ thúy hay là chất liệu gì, nửa trong suốt, sáng lấp lánh, xa hoa chói mắt, hai bên đường đều là cửa hàng cao lớn, đầu cửa treo biển hiệu linh quang sáng chói.
[Cửa hàng vạn năm tuổi, trang trí Tường Vân]
[Tổ truyền đời thứ năm, chuyên bán lọc nước Tường Vân]
[Chuỗi cửa hàng Tường Vân Tam Giới gia tộc Cơ thị]
[Phòng làm việc thiết kế ngoại hình Tường Vân đứng đầu Tam Giới]
Đại loại như thế vâng vâng và mây mây các cửa hàng, làm cho người ta hoa cả mắt, ứng phó không kịp.
Phạm Lam: "Mẹ ơi, tuyệt thế!"
Tiểu thần: "Bà Phạm Lam mời đi bên này..."
Rẽ qua đường chính, trước mắt xuất hiện một tòa nhà cao lớn, mái hiên cột đỏ, tường trắng ngói trắng, phía trên treo tấm biển bạch ngọc "Miếu Thổ Địa"... từ đầu đến cuối, cũng chỉ có tấm biển này giống miếu Thổ Địa khu Chu Tước.
Tiểu thần dẫn Phạm Lam đi vào miếu Thổ Địa, diện tích đại sảnh chính vụ gấp mười lần khu Thanh Long, nhân viên công tác cũng gấp mười lần, hệ thống xếp ngăn nắp, hai mươi cửa sổ làm việc, còn có bảo vệ chuyên nghiệp... so với nơi này, miếu Thổ Địa khu Thanh Long quả thực chỉ chư là khu hát kịch mà thôi.
Số lượng Yêu tộc tới nơi này để xử lý sự vụ cũng gấp mấy lần khu Thanh Long, Phạm Lam để ý bọn họ đều cầm trên tay một tấm thẻ màu xanh lá cây, rất giống chứng minh thư Tam Giới.
"Đó là giấy phép đằng mây của Yêu tộc, cần có giấy phép mới mua được Tường Vân." Tiểu Thần giải thích.
Phạm Lam: "Mua Tường Vân từ Cơ Đan có được giảm giá không?"
"Giá nội bộ thì mẫu mới nhất giảm .%, kiểu cũ có thể giảm % giá."
"Có cái cũ nào rẻ tiền không? Loại rẻ nhất ấy..."
"Tường Vân chữ Tấn là mẫu Tường Vân lâu đời nhất hiện nay, sau khi giảm giá thì một đám . hộc, nếu bà Phạm Lam cảm thấy hứng thú, tôi có thể dẫn bà đi bay thử."
"Không cần, cám ơn."
Tiểu thần nhìn Phạm Lam cười cười.
Không biết vì sao, Phạm Lam thấy được mùi vị khác nhau từ nụ cười của người này.
Không phải là chế giễu, mà là một cảm giác phấn khích không thể giải thích được.
Ý anh là sao? Chưa bao giờ thấy một vị thần nào nghèo như vậy à?
Tiểu thần mang theo Phạm Lam xuyên qua đại sảnh chính vụ, rẽ qua hành lang quanh co uốn lượn, xuyên qua một vùng cây xanh tươi tốt
Rừng, sau đó, đi tới một sân bãi cực kỳ rộng lớn, phía trên được bao phủ bởi kết giới sáng ngời, có rất nhiều biển báo kỳ quái lơ lửng giữa không trung, toàn bộ là mũi tên kim quang rất lộn xộn, không có quy luật gì.
"Bà Phạm Lam, nơi này là sân bay thử nghiệm Tường Vân ở khu Chu Tước, giống hệt trường thi ba môn lấy giấy phép đằng mây, Cơ Đan thượng thần nói, bà có thể luyện tập ở chỗ này." Vị tiểu thần nói.
"Cảm ơn." Phạm Lam nhìn xung quanh: "Có cần mang theo Tường Vân của riêng mình không?"
Tiểu thần lại cười, dùng điện thoại vẽ một bùa chú trên không trung.
Một đám Tường Vân lướt không trung bay đến, vững vàng dừng lại bên chân Phạm Lam.
"Đây là loại Tường Vân chữ Kinh, cùng loại với bài kiểm tra giấy phép đằng mây." Vị thần nhỏ nói: "Chúng tôi đều sử dụng nó để tập luyện."
"Cảm ơn." Phạm Lam đi quanh Tường Vân một vòng, tim đập thình thịch.
Lúc cô vừa trèo lên mây, thì trên không trung có những mũi tên màu vàng đột nhiên động đậy, có cái bắn lên, có cái hạ xuống, có cái xoay vòng, rất nhanh đã hình thành một tạo hình rất kỳ quái, thoạt nhìn giống như một trận pháp đặc biệt gì đó.
"Đây là môn thi bắt buộc thứ ba trong kỳ thi lấy giấy phép." Tiểu Thần nói: "Xin ngài dựa theo mũi tên chỉ phương hướng bay, đụng phải một mũi tên trừ một điểm, trừ điểm thì không đủ tiêu chuẩn."
"Chuyện nhỏ!" Phạm Lam dùng ngón tay cái so sánh vị trí, mũi tên vèo một cái bay ra ngoài.
Tuy rằng số lượng mũi tên rất nhiều nhưng lại có quy luật, ước chừng chính là một cái vòng tròn xoắn ốc đi lên, đối với một người đã có kinh nghiệm đằng mây phong phú như Phạm Lam mà nói thì chỉ là chuyện vặt vãnh.
Phạm Lam vòng qua mũi tên đầu tiên, vòng qua mũi tên thứ hai, đang đắc ý thì ai ngờ vào lúc này, vòng mũi tên thứ ba đột nhiên thay đổi phương hướng, biến thành thẳng đứng hướng lên trên, Phạm Lam rẽ không kịp nên bị đụng vào, đầu bị một mũi tên bắn vào, phanh gấp lại, khó khăn lắm mới ngừng.
"Trừ điểm." Tiểu thần cao giọng báo điểm.
Phạm Lam sờ sờ đầu, phát hiện trên đầu bị sưng lên một cục u lớn.
"Những mũi tên này sẽ thay đổi sao?" Phạm Lam hỏi.
Vị thần nhỏ: "Đó là điều dĩ nhiên."
Con mẹ nó!
"Bà Phạm Lam, bà còn tiếp tục không?"
Phạm Lam xoay người bước lên mây: "Đương nhiên!"
Phạm Lam điều khiển Tường Vân chậm rãi bay lên, dừng lại giữa không trung, mũi tên màu vàng đồng loạt trở lại vị trí cũ hình thành lộ tuyến xoắn ốc như ban đầu.
Phạm Lam để ý khi những mũi tên kia di chuyển thì xung quanh sẽ hình thành phong mạch nhẹ, có thể báo hiệu phương hướng di chuyển.
Phạm Lam mỉm cười, hai tay siết chặt Tường Vân, lần thứ hai xông ra ngoài.
Lúc này đây, mũi tên màu vàng gần như lập tức chuyển hướng trừ khi mới xuất, vèo một cái biến một khúc cua vội, nhưng tất cả đều không thoát khỏi thần phú Thiên Nhãn của Phạm Lam, cô hất cái đuôi một cách đẹp đẽ, lướt qua khúc cua đầu tiên, những mũi tên kia giống như đang thi đấu cùng Phạm Lam bắt đầu nhanh chóng biến đổi, khi thì đột nhiên hướng lên trên, đột nhiên hướng xuống dưới, đột nhiên tản ra, đột nhiên tụ lại, nhưng tất cả biến hóa ở trước mặt Thần Phú Thiên Nhãn của cô đều không thể che giấu được, Phạm Lam xông lên, hạ xuống, bay hình xoắn ốc, hình chữ S, thậm chí còn thành thạo làm ra rất nhiều động tác bay lượn không thể tưởng tượng nổi.
Suốt buổi tập, một mũi tên vàng cũng không thể đụng được vào cô.
"Thế nào?" Phạm Lam nhảy xuống hỏi.
Ánh mắt tiểu thần nhìn Phạm Lam gần như tỏa sáng: "Tuyệt vời!"
"Còn có bài tập nào khác không??" Phạm Lam hỏi.
"Không cần, ngài đạt yêu cầu rồi!" Vị thần nhỏ nói.
Phạm Lam: "Hả?"
"Không hổ là... quá có thiên phú rồi!" Vị thần nhỏ lấy ra một tấm thẻ màu xanh lá cây: "Ngài chỉ cần dùng thần quang xác nhận, là có thể đặc cách lấy được giấy phép đằng mây rồi."
"Oa oa, còn có chuyện tốt thế này sao?" Phạm Lam nhận lấy tấm thẻ, đang muốn phóng thần quang, thì hơi giật mình.
Cô phát hiện trên tấm thiệp này phủ một tầng linh quang kỳ quái, lướt qua thì không nhìn rõ được, nhưng chỉ cần quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện tầng linh quang này rất kỳ quái, giống như một lớp mờ mờ.
Ngón tay Phạm Lam búng vào tấm thiệp một cái, lớp mờ kia hơi lắc lư, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ:
[Thi...đấu...Tường Vân...]
"Dám hỏi vị tiên hữu này, tên của ngài là gì?" Phạm Lam hỏi.
Tiểu Thần: "Thân phận của tôi thấp kém, họ tên không đủ nhét răng."
"Phải không đó?" Phạm Lam nhét thẻ lại cho anh ta: "Tôi vẫn nên theo quy trình thi chính quy thôi."
Biểu cảm của tiểu thần cuối cùng thay đổi: "Bà Phạm Lam, đây là cơ hội ngàn năm có một đó, ngài thật sự không suy nghĩ một chút sao?"
"Không, cám ơn."
"Bà Phạm Lam, ngài..."
Anh ta còn chưa nói dứt thì đột nhiên hai mắt mở to, giống như nhìn thấy cái gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Sau lưng Phạm Lam trở nên lạnh lẽo, theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại thì đám gì đó trắng bệch phả vào mặt cô, cả người cô bị đánh bay đi, một giây sau có người ôm chặt lấy cô, đầu cô bị đè vào ngực người đó, lăn rầm rầm vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại.
Phạm Lam bị đụng đến đầu óc choáng váng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Cô phát hiện cô mình đang nằm trên đất, trên người còn một người khác đang đè lên.
Lông mi dài mỏng, đôi mắt to đẹp, đôi môi mím chặt.
Là Dung Mộc.
Phạm Lam ngạc nhiên.
Cô rất nhanh đã phát hiện một việc càng kỳ quái hơn.
Trên tóc Dung Mộc dính đầy cỏ vụn và lá cây.
Trên mặt chỗ đen chỗ trắng, trán còn bị xước một miếng.
"Anh không sao chứ?"
Phạm Lam và Dung Mộc gần như đồng thời lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh hai giây.
"Sao anh lại ở đây?" Phạm Lam lại hỏi.
Dung Mộc đột nhiên không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng Phạm Lam, yết hầu hơi giật giật.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam cuối cùng ý thức được vấn đề mấu chốt, tư thế hiện tại của hai người bọn họ thật sự là quá mập mờ.
"Dung, Dung Mộc, anh đứng lên trước đi."
Lông mi Dung Mộc rũ xuống, lộ ra biểu cảm của anh ta hơi mê ly, ánh mắt của anh ta hơi chớp, giống như bảo thạch ngâm trong rượu.
Sau đó, gương mặt anh ta rũ xuống.
Phạm Lam choáng váng, cô mất đi ngôn ngữ, mất đi nhịp tim, thậm chí ngay cả khả năng phán đoán cũng không còn, chỉ có thể ngây ngốc nhìn khuôn mặt Dung Mộc cách anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng...
"Wow!" Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hét đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Dung Mộc lóe lên, thoáng cái nhảy bật dậy kéo Phạm Lam lui phía sau.
Phạm Lam nhìn thấy vành tai anh ta đỏ bừng.
Phạm Lam còn nhìn thấy cả Cơ Đan.
Anh ta ngồi xổm cách bọn họ chưa tới hai thước, trong tay lắc một chai coca, cười cực kỳ đê tiện.
"Cơ Đan thượng thần, anh... thế này có hơi không hậu đạo rồi đó." Dung Mộc nói.
Giọng nói của anh ta rất nặng nề, hình như đang rất tức giận, nhưng phối hợp với một đôi tai màu hồng phấn kia thật sự chẳng có sức uy hiếp gì.
Cơ Đan liên tục gật đầu: "Quấy rầy chuyện tốt của Dung Mộc thượng thần, tôi quả thực là thẹn trong lòng!"
"Tôi, tôi và tôi không phải..."Dung Mộc lắp bắp: "Tôi, ý của tôi là sao anh dám có ý đó với Phạm Lam hả?"
Cơ Đan: "Tôi đâu có mù, sao có thể để ý cô ta chứ?"
Phạm Lam: "Này!"
"Dung mỗ vừa mới thấy rõ ràng thuộc hạ của anh lừa Phạm Lam ký thỏa thuận chuyển chức."
"Lão Mộc, anh nói chuyện thì phải sờ vào lương tâm nhé, nhiều năm như vậy tôi móc tim móc phổi với anh và Lão Kế, làm sao có thể đi cạy góc tường nhà anh được? Huống chi còn là Phạm Lam?"
Phạm Lam nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra điểm khác thường.
Tiểu thần kia đã biến mất.
Phạm Lam: "Tiểu thần phụ trách tiếp đón tôi đâu?"
"Tiểu thần gì?" Cơ Đan nói: "Tôi không phái người tới đón cô, tôi không phải bảo cô đến đại sảnh chính vụ chờ... mẹ kiếp!"
Cơ Đan hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tức giận xách áo choàng xông ra ngoài.
Phạm Lam: "..."
Cái quái gì vậy?!
"Phạm, Phạm Lam, Dung mỗ vừa rồi có hơi nóng nảy, vì thế vì thế..." Dung Mộc nói xong, ánh mắt căn bản không dám nhìn Phạm Lam. Lúc này Phạm Lam mới nhìn thấy đám mây phía sau anh ta cũng dính đầy lá cây cỏ, chỗ đen chỗ trắng.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Anh tự lái đến à?"
Dung Mộc: "Ừ."
"Không phải anh sợ độ cao sao?"
"Ừm."
"Không phải anh sợ tôi nhảy việc đến khu Chu Tước đó chứ?
"Không, không không..."
"Phụt!"
Hai ngày sau, Phạm Lam tham gia kỳ thi bằng đằng mây.
Môn đầu tiên và môn thứ hai đối với cô mà nói hoàn toàn không thành là vấn đề, mà đến môn thứ ba, Phạm Lam hầu như không thể tin vào mắt mình.
Hiện trường môn thi thứ ba chính là một con đường mây rất bình thường, vừa thẳng vừa rộng, căn bản không có những mũi tên màu vàng quỷ dị kia. Dựa theo trình độ của Phạm Lam thì nhắm mắt cũng có thể bay được.
Phạm Lam không hề bất ngờ thuận lợi lấy được bằng lái xe, còn phá kỷ lục Tam Giới – người nhận được bằng lái trẻ tuổi nhất Tam Giới.
Lúc nhận bằng lái xe, Phạm Lam hỏi thêm một câu.
"Xin hỏi, phòng thi môn thứ ba không có mấy mũi tên vàng sao? Chính là loại có thể biến hóa liên tục ấy?"
Giáo viên giám thị lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
"Đó là trường thi đấu xếp hạng đặc biệt của Vân Thần Thị, Thần tộc bình thường căn bản không đạt tới trình độ đó."
Phạm Lam: "..."
Năm ngày sau, Kế Ngỗi mang theo hai trăm cân đặc sản Thiên Sơn mạch trở về, nghe nói là giải thưởng anh ta đạt được. Biết được Phạm Lam có bằng lái, Trù Thần đại nhân không hề cảm kinh ngạc.
"Chưa từng ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy rồi, cô thấy tôi đằng mây nhiều lần như vậy, sớm đã nên học được rồi, huống chi cô cũng coi như là có thiên phú."
Dung Mộc ở bên cạnh hắt hơi thật to, Ly Trạch cười rầm lên.
Phạm Lam lần đầu tiên cảm thấy Kế Ngỗi nói chuyện thật êm tai.
Cô vui vẻ ngồi trở lại vị trí làm việc, bật máy tính đọc tin tức.
Một tin nhắn nhảy ra.
[Giải đấu đằng mây chuyên nghiệp đỉnh cấp Tam Giới sắp bắt đầu, đội trưởng đội Phi Long ba lần liên tiếp đạt quán quân trả lời phỏng vấn bày tỏ, gần đây anh ta đã mất đi một tuyển thủ thi đấu có thiên phú ngàn năm hiếm thấy, rất sự rất tiếc nuối. Được biết, tất cả các tuyển thủ của đội Phi Long đều do Cơ Thị Tường Vân tài trợ toàn bộ hành trình...]
Bên dưới tin tức là một bức ảnh của trưởng nhóm Phi Long, chính là tên tiểu thần tiếp đón Phạm Lam kia.
Phạm Lam: "..."
Thao tác!
"Thứ hàng này còn làm đội trưởng?" Kế Ngỗi thò đầu nhìn một cái, biểu cảm cực kỳ khó chịu.
Phạm Lam: "Anh quen sao?"
"Một ngàn năm trước anh ta tới tìm tôi, cứ muốn tôi đi làm cái gì mà Vân thủ." Kế Ngỗi nói: "Phiền chết đi được."
"......"
"Sau đó tôi phiền chịu không nổi nói với anh ta, nếu sau này tôi thu nhận đồ đệ nhất định giới thiệu cho anh ta, lúc này mới lừa anh ta đi được."
"......"
Phạm Lam day trán: "Kế Ngỗi, tôi có một chuyện không biết nên nói hay không..."
Kế Ngỗi: "Nói!"
"Ngày hôm đó..."
"Lão Mộc, tôi tra được rồi, kẻ hôm đó lừa Phạm Lam nhảy việc chính là đội trưởng Phi Long đội Long Ngạo Thiên! Cơ Đan xông vào: "Mẹ nó, uổng công tôi tài trợ cho đội anh ta hơn năm, thế mà lại dám hãm hại tôi như vậy!"
Cả văn phòng trở nên im lặng.
Ly Trạch: "Lừa Phạm Lam nhảy việc?"
Kế Ngỗi: "Long, Ngạo, Thiên?"
[Dung Đao lâm thế!]
"Tên nấu cơm, chúng ta đi!"
"Này này, Lão Kế cậu bình tĩnh đã, tôi là nhà tài trợ chính của anh ta, anh ít nhiều cho tôi chút mặt mũi chứ, tiểu hồ ly cậu đừng đi theo náo loạn mà a a a..."
Văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Phạm Lam nhìn Dung Mộc.
Dung Mộc chớp mắt: "Hả?"
"Thù lao của thi đấu chuyên nghiệp vân thủ là bao nhiêu?"
Sắc mặt Dung Mộc thay đổi: "Không, không không không được bao nhiêu..."
"Tôi nghe nói một trận đấu có thể kiếm được . hộc."
"Không, không không không..."
"Thôi, quên đi, tôi lười nhúc nhích."
"......"
Phạm Lam nhìn vẻ mặt nghẹn lại của Dung Mộc, khóe miệng nhếch lên.
"Dung Mộc, tôi có bằng lái xe rồi, đưa anh ra ngoài dạo một vòng nhé?"
Dung Mộc trợn to hai mắt, lỗ tai biến thành màu phấn hồng, khẽ "Ừ" một tiếng, nhưng một giây sau mới phản ứng lại, liên tục lắc đầu.
"Không không không, Dung, Dung Dung Dung mỗ vẫn là ở nhà thì hơn."
Phạm Lam bật cười.
..