Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển : Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương : Thành viên thoát ế đầu tiên của miếu Thổ Địa
Phạm Lam đứng ở cửa hàng hoa nhìn Ly Trạch đang giẫm lên băng ghế nghiêm túc chọn hoa, cảm thấy cả người đều không ổn chút nào.
"Loại không có mùi, phải thanh nhã, màu sắc nhẹ nhàng, không phải trắng tinh khiết, có màu hồng không?" Ly Trạch hỏi.
Nhân viên cửa hàng phụ trách đóng gói bó hoa là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, vẻ mặt khi Ly Trạch tràn ngập tình mẫu tử.
"Tiểu soái ca, cậu muốn tặng hoa cho bạn gái sao?"
"Cũng không tính."
"Chẳng lẽ người phía sau anh là?" Nhân viên cửa hàng chỉ vào Phạm Lam.
"Tôi còn chưa mù."
Nhân viên cửa hàng cố nhịn lắm mới không bật cười, tăng nhanh động tác gói hóa: "Được rồi, bó hoa này siêu đẹp rồi đó, bạn gái nhỏ của cậu nhất định sẽ rất hài lòng."
Đó là một bó hoa cẩm chướng màu hồng, xung quanh còn gắn thêm một vòng các ngôi sao đáng yêu, nhân viên cửa hàng sử dụng giấy gói trái tim màu hồng, toàn bộ bó hoa trông đáng yêu và ngọt ngào.
"Cảm ơn" Ly Trạch ôm bó hoa nhảy xuống băng ghế, đi về phía Phạm Lam: "Đi thôi."
Phạm Lam hừ một tiếng: "Vừa rồi ý của Ly Trạch đại nhân là chê tôi không đủ xinh đẹp phải không?"
Ly Trạch: "Xin hãy nghiêm khắc một chút nào, như cô gọi là bình thường thì không có gì lạ."
"Vậy sao anh không để Dung Mộc và Kế Ngỗi đưa anh đi?"
"Khuôn mặt khó ở của Kế Ngỗi hù chết người, Dung Mộc sợ xã hội quá có khi còn bắt tôi phải quan tâm anh ta nữa." Ly Trạch cực kỳ ghét bỏ nhìn Phạm Lam: "Chỉ có cô miễn cưỡng có thể mang ra ngoài thôi."
Hơ, thằng nhóc này!
Phạm Lam tức giận đến thất khiếu bốc khói, lập tức muốn bỏ đi rồi nhưng nhìn thấy biểu cảm nhỏ đầy chờ mong của Ly Trạch cô lại không kìm nén được lòng hiếu kỳ... một con người lại là bạn của cửu vĩ hồ đại nhân, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Người bạn" của Ly Trạch sống ở Bệnh viện Nhi Xuân Thành, Phạm Lam không thích bệnh viện, nhất là sau khi cô có thần phú thiên nhãn, trong bệnh viện tràn ngập oán khí và bệnh khí nồng nặc, khiến mắt cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng khi cô đến Bệnh viện Nhi Xuân Thành, lại phát hiện khí ở đây rất sạch sẽ, tuy rằng oán khí và bệnh khí trên đỉnh đầu bệnh nhân và người nhà vẫn còn tồn tại, nhưng sau khi những khí này phát tán vào không khí thì rất nhanh đã biến mất, giống như bị thứ gì đó thanh lọc vậy.
Phạm Lam lập tức trở nên căng thẳng: Trong ấn tượng của cô, thứ có thể nhanh chóng thanh lọc oán khí như vậy thì chỉ có Tịnh Thạch. Chẳng lẽ nơi này có tàn dư của Thiên Duyên thánh giáo sao?
"Trong phạm vi km, đừng nói tàn đảng của Thiên Duyên thánh giáo, ngay cả một Yêu tộc cũng không có." Ly Trạch nói.
Phạm Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao mũi Ly Trạch đôi khi còn đáng tin cậy hơn cả thần phú thiên nhãn của cô.
Hai người họ đi thang máy đến khoa tim mạch cao nhất của khoa nội trú, lúc Ly Trạch xuất hiện các y tá đứng ở trạm y tá đều rất hớn hở, mỗi người hai mắt đều lóe lên trái tim màu hồng, còn đưa cho Ly Trạch một gói kẹo mút lớn.
"Tiểu Trạch lại tới rồi, ôi, ngoan ghê!"
"Tiểu Trạch, đến đây dì nhìn một chút, lại cao lên rồi nè."
"Tiểu Trạch, hôm nay không phải một mình mà còn mang theo... mẹ sao?"
Phạm Lam nghiến răng: "Là chị."
Ly Trạch: "Chị họ."
Các chị y tá cười vang, một y tá nhỏ xung phong dẫn hai người đến phòng bệnh.
Giường , ở ngay bên cạnh trạm y tá, là phòng đôi.
"An An, tớ đến thăm cậu nè!" Ly Trạch vui vẻ đẩy cửa ra, đi thẳng đến giường bệnh.
Lúc cậu vừa mở cửa, Phạm Lam chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng sạch sẽ bay ra, giống như vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa rồi nhìn thấy ánh mặt trời từ ngoài cửa, vừa trong suốt lại rực rỡ.
Phạm Lam giật mình một giây, sau đó đi vào cửa, nhìn thấy một con người đang ngồi trên giường bệnh.
Đó là một cô bé khoảng bốn năm tuổi, mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, mái tóc chảy kiểu em gái ngoan ngoãn, mái tóc dày dán lên trán, làn da của cô bé rất trắng, môi không có huyết sắc, thân thể rất gầy, chỉ có một đôi mắt to tròn rất có tinh thần.
Vừa nhìn thấy, Phạm Lam đã lập tức hiểu ra... vì sao khí của bệnh viện này lại thuần khiết như vậy.
Khí trên đỉnh đầu cô bé tinh khiết sáng ngời khác thường, kết cấu thậm chí đã gần với ánh sáng... rất giống với kết cấu hồn thể của ông bà cụ của Vương Tư Địch.
Giá trị công đức của cô bé này nhất định phải rất cao.
Phạm Lam nhớ tới trách nhiệm mục tiêu KPI tu tiên mà bọn họ đang nhận, hơi kích động.
Đây thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công mà.
"An An, tớ mang theo kẹo mút cậu thích tới nè." Ly Trạch trắng trợn mượn hoa hiến Phật: "Tớ bóc cho cậu một viên nha?"
"Cảm ơn." Cô bé tên An An nói, khi cô bé cười rộ lên, hai mắt nheo lại, giống như hai ánh trăng lưỡi liềm cong cong, khiến Phạm Lam nhớ tới bánh bao đậu của Cẩu Bất Lý.
"Tiểu Trạch, đây chị gái của bạn sao?" An An nhìn Phạm Lam hỏi.
Ly Trạch: "Chị họ."
"Chào chị ạ, em tên là Hứa An Ninh." An An nói: "Chị ơi, chị thật xinh đẹp."
"Cám ơn, em cũng rất xinh đẹp đáng yêu." Phạm Lam nói xong, liếc nhìn Ly Trạch một cái.
Nhóc thối, nhìn người ta đi, biết ăn nói chưa kìa.
An An dường như có hơi thẹn thùng, cô bé cúi đầu, gương mặt hơi ửng đỏ, phản chiếu với tấm ga trải giường màu trắng nhìn càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu.
Ly Trạch nằm sấp bên giường, trừng hai con mắt to, trong tay cầm một nửa kẹo mút lột được một nữa, hình như là ngây ra rồi.
Phạm Lam: "..."
Ly Trạch cậu đường đường là một con cửu vĩ hồ, định lực cũng kém quá rồi!
"Tiểu Trạch, có chuyện gì vậy?" An An hỏi.
"Không, không sao đâu." Ly Trạch cúi đầu, nhanh chóng đưa kẹo mút đến bên miệng An An: "Cậu ăn đi."
An An mỉm cười nhìn kẹo mút: "Mẹ nói mỗi ngày tớ chỉ có thể ăn một cây kẹo mút nếu không sẽ bị sâu răng."
"Vậy tớ giúp cậu bỏ vào trong tủ, sau này lại ăn ha."
"Ừm."
"Hôm nay cậu muốn nghe câu chuyện gì?"
"Tớ muốn nghe chuyện xưa của Hồ tộc."
"Được." Ly Trạch ngồi lên băng ghế bên giường, đôi chân ngắn lắc lắc: "Ngày xửa ngày xưa, ở nơi giao nhau trời đất, có một nơi rất đẹp rất đẹp, gọi là Thanh Khâu Cảnh, nơi đó là quê hương của Hồ tộc..."
Ly Trạch ngồi bên giường, khoa tay múa chân kể truyền thuyết thanh khâu cảnh, An An ngồi trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn Ly Trạch, thỉnh thoảng lại bật cười.
Phạm Lam: "..."
Lạnh lòng quá.
Không ngờ Ly Trạch lại là người đầu tiên thoát ế ở miếu Thổ Địa!
Phạm Lam nhét đầy cẩu lương của của hai đứa nhóc, cô chỉ đánh nhìn quanh hai vòng rồi đi đến ngồi bên cửa sổ để phơi nắng.
Chăn giường bên cạnh gấp rất gọn gàng, hình như bệnh nhân và người nhà đều đã đi ra ngoài, chiếc giường trắng tinh lại mềm mại kia dường đang vẫy tay với Phạm Lam: Mau đến đây ~ Mau đến đây ngủ đi~
Phạm Lam ngáp một cái, ép mình phải nhìn vào những chuyển động bên ngoài cửa sổ và nhìn vào khu vườn ở tầng dưới.
Khu vườn của Bệnh viện Nhi đồng cũng rất nhân văn, cây xanh, hoa hồng liễu xanh, ngoài các thiết bị tập thể dục phổ biến, còn có đường mà trượt và bập bênh trẻ em thích, giờ ăn trưa, khu vườn rất nắng, không có trẻ em chơi chỉ có một nhân viên đang cắt cỏ.
Từng đống cỏ lá chất đống ở rìa vườn hòa, cách xa như vậy cũng có thể ngửi thấy mùi cỏ tươi.
Phạm Lam càng thấy buồn ngủ, cô lấy điện thoại ra, định lướt tin tức thì đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, giống như có thêm một lớp filter xám xịt tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi cảm giác tồn tại, chỉ có mùi cỏ dưới lầu xông thẳng vào khoang mũi.
Phạm Lam nhảy dựng lên, nằm sấp ở cửa sổ nhìn xuống. Cô không biết cô đang nhìn thứ gì, nhưng cô cảm thấy rằng ở tầng dưới có một cái gì đó rất quan trọng.
Cô thấy nhân viên cắt cỏ dừng lại ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc, Thần Phú Thiên Nhãn phóng đại khuôn mặt của anh ta, gần như là ngay trước mắt, phiên bản K.
Là Thiện Văn Thành!
Phản ứng đầu tiên của Phạm Lam là nhảy xuống lầu, nhưng rất nhanh lại ý thức được đây là tầng mười tám, cô vội vàng lật giới chú ra, tay cô run rẩy, gần như không thể vẽ được cử chỉ mở khóa.
Cô nhìn Thiện Văn Thành vẫy vẫy tay, giống như đang chào hỏi cô.
Sau đó anh ta mỉm cười rồi biến mất.
Phạm Lam sợ ngây người, cô dùng sức dụi dụi mắt. Máy làm cỏ dưới lầu vẫn còn làm việc, chỉ là người đẩy máy cắt cỏ đã biến thành một người khác, là một ông chú hơn năm mươi tuổi.
Bộ lọc kỳ quái trước mắt biến mất, dường như khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nó thực sự chỉ là ảo giác sao?!
Ly Trạch còn đang thao thao bất tuyệt kể truyền thuyết cửu vĩ hồ, không có gì khác thường.
Có lẽ không phải Thiện Văn Thành, nếu không Ly Trạch khẳng định đã có thể ngửi được rồi.
Phạm Lam dùng sức lắc đầu, lại ngồi trở về. Đầu óc cô hỗn loạn, lại nhớ tới câu nói kia của Trình Huyễn.
[Người đó rất tốt rất tốt.]
Cô thậm chí nhớ tới nụ cười của Trình Huyễn, nhiệt tình sảng khoái rất giống với Thiện Văn Thành vừa rồi!
Không, không, không, chắc chỉ là ảo giác của cô tôi, nhất định lại là Thần Phú Thiên Nhãn xảy ra biến hóa kỳ quái gì rồi..
"Cạch..." Cửa phòng bệnh mở ra, Phạm Lam giật mình đứng lên, sau đó lại ngồi xuống.
Người vào cửa là một người phụ nữ có làn da rất trắng, rất gầy, tuổi tác thoạt nhìn cũng không lớn, hốc mắt xanh đen, rất giống với An An, hiển nhiên là mẹ của An An.
"Tiểu Trạch lại tới nữa à." Mẹ An An cười nói, sau đó nhìn thoáng qua Phạm Lam: "Xin chào, cháu là chị gái mà Tiểu Trạch nói đúng không?"
Phạm Lam cười gượng một tiếng: "Chị họ ạ."
"Gen nhà mọi người thật tốt, đều rất xinh đẹp." Mẹ An An nói: "Lần sau đừng để Tiểu Trạch đến một mình, đứa bé còn nhỏ quá, thật sự không an toàn lắm."
Phạm Lam: "Ly Trạch tương đối tự lập, sau này chúng tôi sẽ chú ý."
Mẹ An An ngồi bên giường, cũng không quấy rầy hai đứa nhỏ, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Ánh mặt trời chiếu lên thân thể gầy gò của cô, giống như một tầng sóng nước trong suốt, không biết vì cái gì mà Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến bà chủ nhà và con gái.
Trái tim cô thấy hơi nghẹn ngào.
"Mạo muội hỏi một chút, An An là bệnh gì thế ạ?"
"Trái tim không được tốt lắm." Mẹ Ann nói: "Đã đặt cuộc phẫu thuật vào tháng tới." "
"Nhất định sẽ khỏe lên thôi." Phạm Lam nói.
Từ khí của An An mà phán đoán thì đứa nhỏ này khẳng định là sống lâu trăm tuổi.
Mẹ An An nhìn Phạm Lam, hai mắt lấp lánh.
"Bác sĩ cũng nói như vậy, sau khi phẫu thuật An An có thể giống như những đứa trẻ khác."
"Cô có thấy không?" Ly Trạch chọc mì trong chén hỏi.
Phạm Lam: "Hả?"
"Khi trên người An An."
"Ồ, thấy rồi."
Ly Trạch lập tức trở nên căng thẳng: "Cô ấy... thế nào?"
Phạm Lam xem như hiểu rồi, tiểu tử này mang cô theo là có mục đích cả.
"Cậu có thể nhờ Dung Mộc tra sổ sinh tử, như thế chuẩn hơn."
"Thừa lời, nếu Dung Mộc chịu giúp tôi thì ôi có thể đến tìm cô sao?" Ly Trạch nói: "Rốt cuộc thế nào?"
Phạm Lam: "..."
Có cảm giác như cô đường đường là một vị thần có thần phú thiên nhãn nhưng mà lại chẳng khác gì một cái lốp dự phòng.
"Rất tốt." Phạm Lam nói.
"Tốt thế nào?"
"Khí rất sạch sẽ, rất tinh khiết, giá trị công đức rất cao, khẳng định sống lâu trăm tuổi."
"Thật sao?!"
"Tôi là thần trung cấp có thần phú Thiên Nhãn đó!"
Ly Trạch mỉm cười, để lộ hai cái răng khểnh nhọn nhọn.
Không thể không nói, ở chung với Dung Mộc và Kế Ngỗi thực sự rất thú vị.
Ví dụ như, bữa tối mỗi ngày đều có Kế Ngỗi tự mình xuống bếp, tám món ăn lớn toàn chọn thoải mái(), tuyệt đối mỹ vị chính tông, lượng cơm của Phạm Lam từ một bữa một chén tăng lên một bữa ba chén, cân nặng tăng vọt.
() Là tám món ăn nổi tiếng thuộc tám vùng của tung của, như món ăn Tứ Xuyên(Đậu phụ Ma Bà), Hồ Nam(Đầu cá cay),Quảng Đông (Cá Hải Thượng hấp),Phúc Kiến(Phật nhảy tường),Giang Tô(Cá Quế kho tàu), Triết Giang(thịt khó tàu), An Huy(Cá Quế Khắm), Sơn Đông (Sâm nấu hành).
Ví dụ như, Phạm Lam cuối cùng cũng biết vì sao Dung Mộc luôn đi làm muộn, bởi vì người này buổi sáng chỉ thích nằm trên giường.
Ví dụ như, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều có thể nghe được tiếng Dung Mộc đàn cổ cầm ở dưới lầu, cái thứ âm nhạc kia... nếu không phải biệt thự này của bọn họ ở nơi khá hẻo lánh chỉ sợ đã có người gọi cảnh sát tới rồi.
Ví dụ như, bởi vì Kế Ngỗi ra ngoài quá sớm, cho nên bữa sáng chỉ có thể do Phạm Lam phụ trách, trù nghệ có tiến bộ lớn, đã học được cách đổ trứng.
Ví dụ, sau bữa tối vị thần Thổ Địa nào đó luôn luôn đi kiếm chuyện gì đó để nói với cô.
"Phạm Lam, có thời gian không?" Dung Mộc thò đầu ra từ đầu cầu thang hỏi.
Phạm Lam nằm liệt trên sô pha nhìn thời gian, không sớm không muộn, vừa vặn tám giờ, đây con mẹ nó không phải là chọn đúng giờ không cho cô xem phim truyền hình cẩu huyết sao.
Phạm Lam thật sự rất muốn nói cô không có thời gian, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt to tròn thuần khiết của Dung Mộc thì lại không đành lòng từ chối.
Địa điểm tâm sự là trên sân thượng, gió thôi nhẹ rất mát mẻ, trời đầy sao rất lãng mạn... cái rắm á!
Phạm Lam dùng ngón tay chống thái dương, muốn đè gân xanh sắp nổ tung xuống.
Dung Mộc: "Phạm Lam, gần đây công việc có khó khăn không?"
Phạm Lam: "Không."
"Cuộc sống có gặp khó khăn gì không?"
"Không có."
"Khống chế Thần quang có nghi hoặc gì không?
"Không có."
"Về sức mạnh tinh thần thì sao?"
"Không có!
"Thần thể thì sao?"
"Xã công đại nhân!" Phạm Lam vỗ bàn: "Ngài có bất mãn gì với tôi cái gì thì nói thẳng ra là được?! Mỗi ngày đều tra tấn tôi như kem đánh răng vậy, rốt cuộc anh muốn gì?"
Dung Mộc: "Hả?"
Phạm Lam tức giận. Đặt mông ngồi xuống rót hai tách trà.
Đừng nói chớ, tay nghề pha trà này của Dung Mộc không hổ là ông thần tám vạn năm tuổi thôi.
"Ngài nói thật đi, ngài rốt cuộc muốn làm gì?" Phạm Lam hỏi.
Tai Dung Mộc lại nổi lên một tầng màu hồng phấn, anh chớp chớp lông mi, bàn tay chà xát trên đùi.
"Dung, Dung mỗ, chỉ chỉ là muốn nói chuyện phiếm với cô."
Dưới ánh sao, trong bóng đêm, đôi lông mi dài thật dài của thần Thổ Địa đại nhân thiếu chút nữa thì câu mất hồn Phạm Lam.
Bình tĩnh!
Anh ta là Dung Mộc đó!
Anh ta nói nói chuyện phiếm nhất định không phải chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản!
Bình tĩnh lại, đừng nghĩ lung tung!
Hãy nhớ lại bài học lần trước!
Phạm Lam hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
"Tại sao mỗi ngày đều phải nói chuyện phiếm?"
"Bởi vì..." Dung Mộc rút ra một quyển sổ từ trong tay áo, cẩn thận mở ra đặt ở trên bàn. Trên bìa quyển sách viết một dòng chữ.
[Bản ghi chép cuộc phỏng vấn miếu Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân thành Côn Luân Mạch]
Phạm Lam: "..."
Hơ hơ, quả nhiên.
"Ban quản lý tài nguyên thần chức thiên đình Yêu cầu bắt đầu từ tháng này, tất cả các đơn vị cơ sở mỗi ngày phải tiến hành phỏng vấn hai nhân viên trong biên chế, tìm hiểu về công việc, sinh hoạt và trạng thái tâm lý của thần chức cơ sở, cho nên..."
Phạm Lam hiểu, quy định phỏng vấn này đối với các Thành Hoàng Thuộc và miếu Thổ Địa khác mà nói là rất hợp lý, dù sao số lượng nhân viên miếu Thổ Địa của bọn họ rất nhiều, mỗi ngày hẹn hai người, một tháng cũng chưa chắc đã luân phiên lại lần nữa, nhưng đơn vị của bọn họ, thần trong biến chế ngoại trừ Dung Mộc ra thì cũng chỉ có cô và Kế Ngỗi mà thôi...
"Anh và Kế Ngỗi trò chuyện gì thế?" Phạm Lam rất tò mò.
Dung Mộc lật bản ghi chép phỏng vấn ra.
[Biên bản phỏng vấn, nămthángngày, giờ ngọ ba khắc]
[Địa điểm phỏng vấn: Miếu Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch]
[Người phỏng vấn: Dung Mộc ]
[Người được hẹn phỏng vấn: Kế Ngỗi]
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Gần đây công việc có khó khăn gì không?
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Thiếu pháp lực, nghèo.
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Gần đây cuộc sống có khó khăn gì không?
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Thiếu pháp lực, nghèo.
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Tu luyện có gì khó khăn không?
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Thiếu pháp lực, nghèo.
[Thần Thổ Địa Dung Mộc]: Có đề nghị gì cho sự phát triển của miếu Thổ Địa không?
[Trù Thần Kế Ngỗi ]: Có thể tăng bổng lộc không?
[Thần Thổ Địa Dung Mộc ]: Không được.
[Trù Thần Kế Ngỗi]: Không có đề nghị gì khác.
Phạm Lam: "Phụt ha ha ha, đây là cái quỷ gì thế!"
Dung Mộc rất sầu não: "Cuộc phỏng vấn này khẳng định không thể nộp lên được."
"Ha ha ha ha ha ha ha, không thể viết như vậy được, anh phải thêm mắm dặm muối vào." Phạm Lam cười đùa: "Ví dụ như, gần đây cuộc sống gặp nhiều khó khăn hy vọng tổ chức có thể quan tâm nhiều hơn đến cơ sở, hoặc gần đây công việc rất bận rộn hy vọng tháng sau có thể làm kế hoạch làm việc chi tiết hơn. Nếu không, nói gần đây đã xây dựng một hệ thống làm việc mới, chẳng hạn như hệ thống hội nghị nè, hệ thống tham dự nè, kế hoạch ngày làm việc, kế hoạch hàng tuần, hệ thống kế hoạch hàng tháng nè, thêm chút mắm muối vào để trông phong phú hơn một chút, có thể lừa dối các nhà lãnh đạo! Anh đang làm gì vậy?"
Dung Mộc mở lớn đôi mắt to lẳng lặng nhìn Phạm Lam, tràn đầy chờ mong, tràn đầy khát vọng.
Một giây, hai giây, ba giây, da mặt Phạm Lam nóng lên, cô bại trận rồi.
"Được được, tôi giúp anh viết, được rồi chứ!"
"Ừ." Dung Mộc mỉm cười.
Không nên uống nhiều trà như vậy, Phạm Lam nằm trên giường suy nghĩ.
Cô lại mất ngủ lần nữa.
Gần đây sức chống cự của cô đối với Dung Mộc ngày càng giảm xuống, vốn dĩ còn có thể chống đỡ một chút, nhưng bây giờ chỉ cần bị đôi mắt to tròn xinh đẹp kia của anh nhìn một cái cô lập tức mất đi năng lực suy nghĩ, ngay cả giới hạn cuối cũng cũng sắp mất đi rồi.
Một người lười biếng như cô lại chủ động giúp người khác gánh vác công việc, chuyện này thật sự rất đáng sợ!
Phạm Lam cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Cho dù cô có thích Dung Mộc bao nhiêu thì cũng không thể đánh mất giới hạn cuối cùng được, không thể làm mất đi chính mình, sáng mai rời giường cô phải tìm Dung Mộc nghiêm túc nói chuyện, tăng thêm khối lượng công việc, nhất định phải tăng bổng lộc!
Phạm Lam cổ vũ mình, lấy điện thoại ra định tìm nhạc nền cổ vũ mình, sau đó cô nhìn thấy tin nhắn mẹ gửi ba tiếng trước.
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Gửi địa chỉ nhà mới của chị cho mẹ.
[ Mẫu Thượng Đại Nhân ]: Mẹ đem cho chị chút đặc sản địa phương.
[ Mẫu Thượng Đại Nhân ]: Người đâu rồi?!
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Thấy thì trả lời mẹ.
Phạm Lam vội gửi địa chỉ tới, đợi hơn mười phút nhưng mẹ không có bất kỳ hồi âm nào, phỏng chừng là đang ngủ. Phạm Lam lại lướt qua vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh chụp của chị họ Lý Miểu Miểu đang chờ giờ sinh, trong nhà dì Hai bày bàn mạt chược, dì Hai chuẩn bị một bàn thức ăn ngon...
Phạm Lam chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mơ, : sáng, Phạm Lam đúng giờ mở mắt.
Thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh, vừa mở cửa sổ cơn gió buổi sáng đã thổi vào mặt. Phạm Lam hít sâu không khí trong lành, mở ra nhạc nền cổ vũ mà ngày hôm qua vừa tìm kiếm, vừa mở vừa rửa mặt, đợi sức chiến đấu tích sức đến % thì sải bước đi xuống lầu.
Nhưng vừa vào phòng bếp, cô đã ngây cả người.
Dung Mộc đeo tạp dề ren màu hồng phấn... đang làm điểm tâm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Phạm Lam nhìn điện thoại, đúng rồi hôm nay là thứ bảy không cần đi làm.
Dung Mộc một tay cầm xẻng, một tay đánh trứng, nhìn Phạm Lam cười ôn nhu.
"Chào buổi sáng."
Phạm Lam lui về phía sau nửa bước, có một loại dự cảm không lành.
Chuyện xảy ra khác thường nhất định có quỷ.
Phạm Lam: "Anh... sao hôm nay dậy sớm vậy?"
"Mấy ngày nay đều là vất vả cô làm bữa sáng, Dung mỗ thực sự cảm thấy áy náy, huống chi hôm qua cô còn chủ động chia sẻ công việc của Dung mỗ, Dung mỗ mới học tập nên còn nông cạn, không có gì báo đám, chỉ có ..." Dung Mộc mím môi, dường như hơi ngượng ngùng: "Tự tay nấu điểm tâm để báo đáp."
Mẹ nó!
Gã này lại chờ ở đây!
Mí mắt Phạm Lam điên cuồng co giật.
Muốn dùng một bữa sáng để lừa cô lao động không lương sao, mơ cũng đẹp quá rồi!
"Xã công đại nhân, về công tác phỏng vấn, trải qua cẩn thận cân nhắc tôi cảm thấy cần nói chuyện với ngài thêm lần nữa ..."
"Ting...tong..."
Chuông cửa reo lên.
"Tôi đi mở cửa." Dung mỗ vội vàng chuồn mất.
Muốn chạy à?!
Phạm Lam đi theo phía sau Dung Mộc, muốn thừa thắng xông lên truy kích.
"Công việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng rất hao tâm tổn trí, hơn nữa vô cùng vụn vặt, sẽ chiếm rất nhiều thời gian làm việc, tôi tính toán sơ sơ một chút, mỗi ngày ít nhất phải tốn hai giờ bịa đặt..., không phải, ý của tôi là ghi chép chi tiết ..."
"Á!" Dung Mộc đột nhiên kêu lên một tiếng. Anh ta đứng chốn chân trước cửa, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì đó.
Phạm Lam thò đầu ra từ phía sau người anh ta, sau đó... nhìn thấy bố mẹ cô..
Mẹ Phạm trợn mắt há hốc mồm, ba Phạm há hốc mồm trợn mắt, trong tay hai người xách túi lớn túi nhỏ, phía sau còn có hai cái vali.
Phạm Lam đầu ong lên một tiếng, vội vàng phán đoán tình huống hiện tại.
Cô mặc đồ ngủ, Dung Mộc đeo tạp dề, đồng thời xuất hiện ở cửa, cái này, cái này ...
Phạm Lam: "Ba, mẹ, mọi người nghe con nói trước...".
"Ly Trạch! Cậu quay lại cho tôi!"
Một cậu bé với đôi mông trần chạy thẳng ra cửa lớn mang theo một thân nước và bọt xà phòng nhào vào trong ngực Dung Mộc, ngay sau đó Kế Ngỗi cả người ướt sũng vọt ra, thân trên trần truồng, thắt lưng chỉ buộc mỗi một cái khăn tắm.
Một giây, hai giây, ba giây im lặng.
"Ôi chao" túi lớn túi nhỏ trong tay mẹ Phạm và bố Phạm đều rơi xuống đất.
..