Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

chương 95: c95: kính luân hồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển : Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương : Kính luân hồi

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?!

Phạm Lam ngồi trên lưng Tứ Phương Liệt Hỏa Thú, sâu sắc hoài nghi nhân sinh.

Cô lại đồng ý đi ra ngoài cùng Bạch Trạc, đồng ý cùng cưỡi một con Liệt Hỏa Thú với cô, còn tiếp xúc thân mật... thân...

Không sai, Phạm Lam bây giờ đang ngồi ở phía trước Bạch Trạc, Bạch Trạc lái Tứ Phương Liệt Hỏa Thú, nói cách khác Phạm Lam gần như bị ôm trong ngực Bạch Trạc... cũng không biết Bạch Trạc có phải cố ý hay không mà cứ cố ý vô tình thổi vào lỗ tai Phạm Lam, làm lưng cô nổi hết da gà.

"Bạch, Bạch Trạc điện hạ, xin, xin tự trọng..." Phạm Lam gian nan nuốt nước miếng nói.

Bạch Trạc bật cười: "Khẩu khí này của cô thật giống cái lão già Dung Mộc không hiểu phong tình kia."

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam hơi hối hận, cô đồng ý ra ngoài cùng Bạch Trạc hoàn toàn là bởi vì Dung Mộc.

Bởi vì Bạch Trạc nói với cô một câu: "Chẳng lẽ cô không tò mò vì sao thân phận Dung Mộc tôn quý thế nhưng anh ta lại nghèo như vậy sao?"

Phạm Lam trước kia cũng từng nghĩ tới vấn đề này, cô vẫn cảm thấy đây là một cái BUG rất lớn, logic rất có vấn đề, nhưng tất cả thần trong Tam Giới dường như đều cảm thấy chuyện Dung Mộc rất nghèo là điều đương nhiên dẫn đến việc cô cho rằng mình chỉ là đang nghĩ nhiều thôi.

Bây giờ Bạch Trạc nói đến chủ đề này, giống hệt như ba ngày liều mạng chạy hết mét thì chợt có người đưa đến một bình coca ướp lạnh, sức hấp dẫn thật sự quá lớn.

"Bạch Trạc điện hạ, ngài nói... aaaaaaa!"

Tứ Phương Liệt Hỏa Thú đột nhiên tăng tốc, bay thẳng tắp lên trời, lưng Phạm Lam đụng vào thứ một thứ nhuyễn ngọc ôn hương, gương mặt bỗng chốc đỏ đừng như lửa đốt, cô giãy dụa bò về phía trước thì bị Bạch Trạc ôm lại vào trong ngực.

"Cô nhìn đi, đẹp không?" Bạch Trạc nói bên tai cô.

Phạm Lam ngây người.

Tứ Phương Liệt Hỏa Thú đưa bọn họ đến nơi cao nhất của địa giới, bầu trời đêm màu xanh và đám mây màu tím bị ngọn lửa trắng trên bốn vó của Liệt Hỏa Thú giẫm dưới chân, mặt đất rộng lớn vô tận, suối vàng tỏa ra ngân quang rực rỡ, đường phố với dòng chảy ánh sáng tràn đầy màu sắc, kiến trúc cổ lơ lửng lấp lánh.

Cảnh quan này thực sự là rất đẹp, cứ như thể một giấc mơ không mà bạn bao giờ muốn thức dậy.

"Phạm Lam ở lại địa giới đi, ở lại bên cạnh tôi được không?" Bạch Trạc nhẹ nhàng nói.

Phạm Lam quay đầu, nhìn khuôn mặt Bạch Trạc.

Cô ấy xinh đẹp như vậy, mạnh mẽ như vậy, khi cười rộ lên giống như có thể cướp đi hơi thở của người khác.

Phạm Lam nhớ tới nụ cười của một người khác, vừa dịu dàng vừa ngượng ngùng lại sạch sẽ như một ánh trăng đêm.

Phạm Lam thở dài: "Bạch Trạc điện hạ ngài thực sự muốn tôi ở lại địa giới làm việc cho ngài ư?"

Bạch Trạc vội chớp chớp mắt

"Hành vi đào góc tường của ngài thực sự không quá phúc hậu đâu, lời thoại lại quá mập mờ sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm." Phạm Lam lắc đầu: "Không phù hợp với thân phận của ngài."

Bạch Trạc hơi sửng sốt sờ lên mặt mình, sau đó không biết lấy đâu ra một tấm gương cẩn thận soi mặt mình.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "Cô đang làm gì vậy?"

Bạch Trạc nhíu mày: "Năm trăm năm qua cô là thần tộc thứ ba không bị tôi mê hoặc đó."

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "Mạo muội hỏi một chút, hai người còn lại không phải là Dung Mộc và Kế Ngỗi đó chứ?"

"Khụ." Ánh mắt Bạch Trạc lảng tránh.

Phạm Lam quả thực dở khóc dở cười.

"Bạch Trạc điện hạ, ngài đúng thật là kiên trì mà."

"Ai bảo ba vị thần đơn vị nhà mấy người, người thì đẹp muốn xỉu, người thì mạnh quá trời, người thì đáng yêu muốn chết." Bạch Trạc nâng cằm Phạm Lam lên: "Quá mức kích thích dục vọng chinh phục của tôi."

Phạm Lam yên lặng dùng tay áo lau cằm.

"Bạch Trạc điện hạ, ngài không phải chỉ tùy tiện tìm cái cớ lừa tôi ra ngoài thôi đó chứ?"

Bạch Trạc vén tóc lên: "Cô thật sự muốn biết bí mật vì sao Dung Mộc nghèo khó à?"

Phạm Lam gật đầu.

"Đừng hối hận nha."

"Không hối hận."

Bạch Trạc bật cười, vung dây cương ra, Tứ Phương Liệt Hỏa Thú giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, hí dài lao xuống mặt đất.

Phạm Lam: "Mẹ ơi!"

Tứ Phương Liệt Hỏa Thú phá tan biển mây màu tím, xẹt qua bầu trời màu xanh, vọt vào khu quản lý quân sự Cây Luân Hồi.

Kết giới của Cây Luân Hồi ở trước mặt Bạch Trạc dường như không còn tồn tại, trong tiếng chào "Bái kiến Diêm La điện hạ" của Địa Binh Bộ, Bạch Trạc mang theo Phạm Lam bay vào bên trong Cây Luân Hồi, Phạm Lam dường như nhìn thấy khuôn mặt đen chợt lóe rồi biến mất của Chung Quỳ, cô không quá xác định, tốc độ của họ quá nhanh, chỉ là lần này không phải bay về phía tán cây mà là xông về phía rễ cây luân hồi.

Cuối cùng, Tứ Phương Liệt Hỏa Thú dừng lại trước một cánh cửa thủy tinh khổng lồ, trên cánh cửa như ẩn như hiện tản ra thứ bùa chú phức tạp mà Phạm Lam không nhận ra, chỉ là nhìn hoa lệ khác thường.

Bạch Trạc nhảy xuống Liệt Hỏa Thú, lại trở tay ôm Phạm Lam xuống.

Phạm Lam hơi ngẩn người: "Đây là chỗ nào?"

"Trái tim của cây Luân Hồi." Bạch Trạc tiến lên, phóng thần quang hình ngọn lửa trắng không tỳ vết ra, mặt ngoài cổng thủy tinh nổi lên một tầng gợn sóng rồi chậm rãi mở ra.

Sương mù nhàn nhạt từ trong cửa bay ra, Phạm Lam ngửi thấy mùi hơi nước.

Cô đi theo Bạch Trạc vào trong cửa.

Lúc mới đi vào, trước mắt là một vùng tối đen, cô không thể nhìn thấy gì cả, vài giây sau ánh mắt của cô dần dần thích ứng với ánh sáng, xung quanh từng đám hồn quang dần sáng lên, giống như đom đóm chậm rãi bay lơ lửng xung quanh.

Đây là một không gian vô cùng rộng lớn, giống như vũ trụ mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, không phân biệt được trên dưới trái phải, hồn quang bay từ đần đến, dường như có mấy vạn, không, mấy ngàn vạn, mấy trăm triệu, mấy trăm triệu, trên đỉnh đầu mỗi một hồn thể, đều nối với với một hào quang ti li, giống như là dây rốn của những hồn thể này, đang chuyển dinh dưỡng và năng lượng vào cho bọn họ.

Phạm Lam giơ tay lên cẩn thận chạm vào, những hồn thể kia giống như sợ nhột, run rẩy né tránh, nhưng lại không muốn rời đi quá xa, tất cả đều vây lại xung quanh Phạm Lam không quá một mét, vây xung quanh cô một vòng lại một vòng giống như đang vây xem một thứ gì đó vậy.

Trong lòng Phạm Lam sinh ra một loại cảm giác thần kỳ, cô cảm thấy rất bình tĩnh, rất an tâm, rất ấm áp, giống như nơi này là phòng ngủ của cô, chăn của cô, cô thậm chí cố rất muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon lành.

"Có phải cảm thấy rất quen thuộc không?" Bạch Trạc cười nói, ngân quang của cô cô nổi trên không trung, mỗi một cây đều phát ra ánh sáng như thủy tinh, sáng đến chói mắt.

"Đây là khoang tinh lọc hồn thể cây Luân Hồi, hệ thống rễ cây Luân Hồi lợi dụng năng lượng giá trị công đức tinh lọc tạp chất trong hồn thể, đợi thanh lọc hoàn thành thì những hồn thể này có thể tiến vào hệ thống Luân Hồi Tam Giới lần nữa." Bạch Trạc dùng đầu ngón tay gãi gãi hồn thể, hồn thể phát ra tiếng cười khanh khách rồi chạy đi.

Nụ cười bây giờ của Bạch Trạc không còn xinh đẹp chói mắt nữa mà còn có thêm vài phần hiền lành của tình mẫu tử.

"Đi theo tôi." Bạch Trạc cầm tay Phạm Lam từ từ đi về phía trước.

Những hồn quang này dường rất thích Bạch Trạc, bơi tới bơi lui quanh người Bạch Trạc, kỳ quái là bọn họ dường như càng thích Phạm Lam hơn, rất nhiều hồn thể rơi vào trên người Phạm Lam, còn nhảy nhót, hơn nữa càng ngày càng nhiều, Phạm Lam cảm thấy cô giống như một con nhím chui vào vùng đất bông, toàn thân từ trên xuống dưới dính đầy hồn quang tròn trịa.

Phía trước dần dần sáng lên, xuất hiện một màn hình màu bạc lấp lánh, diện tích rất lớn, gấp mấy chục lần so với màn hình vàng đăng ký hồn thể của địa giới. Hồn Thể nhìn thấy tấm màn hình này, tất cả đều tản ra, chỉ còn lại Bạch Trạc và Phạm Lam đứng trước màn hình.

Ánh sáng trong màn hình rất ấm áp, rất trong suốt, làm cho Phạm Lam có loại cảm giác hoài niệm, dường như cô đã nhìn thấy nó rất lâu trước đây... cô đã từng thấy, cô đã nhìn thấy ánh sáng này trong màn hình giám sát của cây Luân Hồi.

"Đây là kính Luân Hồi, tất cả những gì cô muốn biết đều ở bên trong này." Bạch Trạc nói.

"Tôi đã từng thấy trong hướng dẫn du lịch địa giới, Tam Sinh Thạch là mảnh vụn của kính Luân Hồi, có thể nhìn thấy kiếp trước." Phạm Lam nói.

Bạch Trạc nhướng mày.

Phạm Lam hít sâu một hơi, cô hơi căng thẳng.

"Ý của cô là kiếp trước của tôi và Dung Mộc có liên hệ với nhau sao?"

Bạch Trạc tiếp tục nhướng mày.

"Chẳng lẽ kiếp trước của tôi là một vị thần vô cùng lợi hại." Lòng bàn tay Phạm Lam bắt đầu đổ mồ hôi: "Không, không phải tôi là Dung Mộc là người yêu mười đời mười kiếp đó chứ?"

Lông mày Bạch Trạc hơi run rẩy.

"Không được không được không được rồi, tôi hơi căng thẳng, tôi phải chuẩn bị tâm lý một chút đã." Phạm Lam xoay vòng tại chỗ: "Hít một hơi thật sâu, hít sâu, thả lỏng thả lỏng...".

Bạch Trạc: "Rốt cuộc cô có xem hay không?"

"Nhìn đi!"

Bạch Trạc lắc đầu cười khẽ, ngón tay búng vào kính Luân Hồi một cái.

Bề mặt kính Luân Hồi nổi lên một tầng gợn sóng, sau đó dần dần hiện ra cảnh tượng bên trong.

Phạm Lam siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Một cái bóng di chuyển dần dần xuất hiện rồi hình thành, rõ ràng là một con cún đen và bẩn thỉu.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "..."

Cái gì, chẳng lẽ kiếp trước cô là một con chó?!

"Phụt!" Bạch Trạc đừng sau bật cười, Phạm Lam tức giận quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của Bạch Trạc đột nhiên tới gần, bất ngờ vỗ một chưởng. Phạm Lam không đứng vững, ngã thẳng tắp xuống.

Giây tiếp theo, cô bị choáng ngợp bởi ánh sáng trắng rực rỡ.

Lúc Phạm Lam tỉnh lại, phát hiện mình không có thực thể, biến thành một bóng dáng trong suốt, lơ lửng ở vị trí cách mặt đất không tới cm.

Phạm Lam rất nhanh đã nhận ra, hẳn là thần thức của cô đã tiến vào Kính Luân Hồi.

Cảnh tượng xung quanh giống như cô vừa nhìn thấy bên ngoài Kính Luân Hồi, là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, cô có thể ngửi thấy mùi hơi nước nồng nặc và lá cây thối rữa, cô còn nhìn thấy chú cún nhỏ màu đen dưới chân.

Phạm Lam: "..."

Cái này con mẹ nó xấu hổ quá đi, kiếp trước cô không phải thật sự là một con chó đó chứ chứ?!

Cún đen ngửi đông ngửi tây, vừa ngửi vừa đi về phía trước, Phạm Lam chỉ có thể kiên trì đi theo phía sau nó, nội tâm âm thầm "đệt đệt đệt đệt đệt" không ngừng.

Đột nhiên, cún đen dừng lại, vèo một cái chui vào bụi cỏ, trong miệng giống như đang cắn day cái gì đó, chỉ để lại chiếc đuôi lắc lư bên ngoài bụi cỏ.

"Tiểu Hắc, mày lại nhặt đồ lung tung rồi?" Từ xa truyền đến một thanh âm, là một loại ngôn ngữ Phạm Lam chưa từng nghe, nhưng mà cô lại có thể nghe hiểu từng chữ.

Chẳng lẽ Kính Luân Hồi còn có hệ thống dịch ngôn ngữ? Phạm Lam nghĩ, cũng có văn hóa đấy.

Chỉ thấy một người đẩy bụi cỏ ra bước nhanh tới, là một thợ săn, trên lưng đeo cung tên và rìu, da thú lót trên vai, chân mang giày cỏ, trên đầu gối có một miếng vá thật dày.

Khoảnh khắc Phạm Lam nhìn thấy thợ săn này, không khỏi hít sâu một hơi.

Thợ săn này và cô trông giống nhau như đúc, hơn nữa còn là một nữ tử, nhìn tuổi tác ước chừng là cảm giác của cô ấy mười bảy mười tám, cho nên đây mới là kiếp trước của cô sao.

Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chó.

Nữ thợ săn đi tới phía sau chú cún đen, dùng rìu đẩy bụi cỏ ra, cô ta kêu lên một tiếng.

Phạm Lam lập tức bay qua.

Trong bụi cỏ có một người đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, trường bào màu trắng, tóc đen như mực, cún đen liều mạng kéo tay áo anh, cho dù mặt anh đã bị bùn và cỏ dán đến lộn xộn, nhưng Phạm Lam vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.

Là Dung Mộc!

Dung Mộc là hôn mê? Hay là ngủ? Anh bị thương sao?

Sao có thể?!

Anh là Thuần Mạch Thần tộc, làm sao có thể...

Phạm Lam đi xung quanh Dung Mộc một vòng, phát hiện anh không có thần quang.

Chẳng lẽ trong Kính Luân Hồi không thể sử dụng Thiên Nhãn?

Phạm Lam thử nhìn nữ thợ săn mà cô nghi ngờ kiếp trước của mình, đỉnh đầu cô có khí, màu trắng lẫn màu xám, là màu khí của nhân loại rất bình thường.

Đôi mắt của cô cũng rất bình thường.

Như vậy, Dung Mộc không có thần quang này là Dung Mộc thật sao?

Phạm Lam khẳng định đó là anh.

Dung Mộc này đang bị thương? Hay có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao anh lại mất đi thần quang?

Mẹ kiếp, đây là loại kịch bản gì vậy?

Chẳng lẽ kiếp trước cô là ân nhân cứu mạng của Dung Mộc, cho nên Dung Mộc lấy thân báo đao ư?

Không đúng không đúng. Phạm Lam nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Bạch Trạc, cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.

Nữ thợ săn tùy ý kéo Dung Mộc hai cái: "Tiểu Hắc, người này gầy quá, không thể ăn, chúng ta đi săn đi."

Nói xong, kéo Tiểu Hắc đi không quay đầu lại.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: Chờ một chút, cốt truyện không phải là như vậy, không phải cô nên ngạc nhiên, sau đó vừa thấy đã yêu, xong rồi vác Dung Mộc về chữa bệnh chứ?"

Nhưng cho dù Phạm Lam có nhảy nhót như thế nào thì cũng không hề có chuyện gì xảy ra.

Nơi này là Kính Luân Hồi, nó chỉ ghi chép lại chuyện xảy ra ở kiếp trước của cô, cho dù là chính cô cũng không thể thay đổi bất cứ chuyện gì.

Kiếp trước của cô và Dung Mộc không phải chỉ có duyên gặp mặt một lần này thôi đó chứ? Phạm Lam bay lui lởi ở bên cạnh Dung Mộc nghĩ, cái này cũng bịp bợm quá đi.

Bỗng nhiên, cô nghe được một giọng nói, nhỏ nhẹ khàn khàn, càng lúc càng gần, quay đầu lại thì một con mãng xà miệng to như chậu máu nhào về phía Dung Mộc.

Hả!

Phạm Lam không chút suy nghĩ vọt tới, răng rắn xuyên qua thân thể của cô nhào về phía Dung Mộc. Đột nhiên có một mũi tên phá không bắn ra, xuyên qua mắt trái của con rắn, con mãng xà kêu thảm thiết ngã xuống đất.

Mũi tên chuẩn xác!

Phạm Lam ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy nữ thợ săn kia thu hồi cung tên, vẻ mặt không tình nguyện bị chú cún đen kéo trở về lại.

Nữ thợ săn: "Mày thực sự muốn nhặt về sao?"

Tiểu Hắc Cẩu: "Gâu Gâu Gâu."

"Thôn trưởng nhất định sẽ dong dài đến chết đó!"

"Gâu Gâu Gâu."

"Mày coi người này gầy như mấy cây gai dầu, cũng không có mấy lượng thịt, nhặt về có thể làm gì chứ?"

"Gâu Gâu Gâu Gâu."

"......"

Nữ thợ săn hùng hùng hổ hổ, một vai khiêng thi thể con rắn, tay kia xách Dung Mộc bước đi như gió.

Phạm Lam: "..."

Tư thế này, không phải là tư thế mà Dung Mộc thường xuyên kẹp cô sao?

Được rồi, mặc kệ như thế nào thì cuối cùng cũng cứu trở về rồi.

Phạm Lam bay theo phía sau nữ thợ săn.

Nữ thợ săn này càng đi càng xa, Phạm Lam càng lúc càng nghi hoặc.

Nữ thợ săn này có thực sự là kiếp trước của cô không?

Họ gần như không có bất kỳ điểm tương đồng nào.

Sức của cô ta rất lớn, khiêng mãng xà và Dung Mộc leo núi lội nước nhưng mặt vẫn không đổi sắc, liên tục đi hơn hai giờ, đừng nói nghỉ ngơi ngay cả thở hổn hển cũng.

Cho dù là Phạm Lam sau khi thành thần, với cường độ vận động cao như vậy chỉ sợ đã sớm nằm liệt trên mặt đất kêu khổ không ngừng.

Cho dù là đi theo phía sau cô thôi Phạm Lam cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nữ thợ săn đi qua cánh rừng, đi qua đồng cỏ, băng qua một con sông, vượt qua một ngọn núi rồi đến một khe núi.

Trong ngọn núi có một kết giới rất lớn bao phủ, kết giới này không giống với tất cả kết giới Phạm Lam từng thấy, mặt ngoài sáng bóng, màu ngũ sắc sặc sỡ, dường như ngưng tụ tất cả thuộc tính của Ngũ Hành. Xa xa ngọn núi liên miên, sương mù núi quanh quẩn, dòng suối nhỏ trong suốt vòng qua chân núi, một ngôi làng nho nhỏ nằm ở bên trong, nhà cửa đan xen, mái tranh màu vàng kim, trong khói bếp lượn lờ thôn dân mặc quần áo mộc mạc đi lại chung quanh, trên mặt mỗi người đều lộ ra ý cười ấm áp. Giống như thế ngoại đào nguyên được miêu tả trong truyền thuyết.

"Đại Hắc, ngươi trở về rồi!" Một thanh niên phấn khởi đi lên nghênh đón, anh ta đeo da thú trên vai, cũng là cách ăn mặc của thợ săn.

Phạm Lam đầu đầy vạch đen.

Đại Hắc?

Kiếp trước tên của cô sao lại LOW như vậy?

"Nam Đạt, hôm nay có thu hoạch gì không?" Đại Hắc hỏi.

Người thợ săn trẻ gãi đầu cười ngây ngô, một giây sau, anh ta nhìn thấy Dung Mộc, thần sắc rõ ràng có hơi căng thẳng: "Cái kia là gì?"

"Tiểu Hắc bắt ta phải nhặt về." Đại Hắc nói.

"Tiểu Hắc lại nhặt đồ lung tung rồi, thật không ngoan." Thợ săn tên là Nam Đạt sờ sờ đầu cún nhỏ, quay đầu hét lớn: "Đầu bếp ơi, mau xem, hôm nay Đại Hắc đánh một con rắn đem về nè."

Nói xong, anh khiêng xác mãng xà đi vào nhà tranh lớn nhất ở cửa thôn, ống khói lớn trên nóc nhà bốc khói, chợt nghe trong phòng bùm một tiếng, thi thể rắn thoáng cái lại bay ra, nặng nề nện vào chân Đại Hắc, một làn khói bay ra.

"Lột da rồi đưa tới đây!"

Một thanh niên thò đầu ra gào một câu.

Đại Hắc: "Rốt cuộc ngươi là đầu bếp hay ta là đầu bếp?!"

"Thích ăn thì làm, không làm thì cút!" Người thanh niên mắng.

Anh ta chỉ mặc một cái quần, nửa trên để trần, vô cùng gầy, có thể nhìn thấy rõ ràng hai hàng xương sườn, mặt vàng gầy gộc. Chỉ là điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là mặt anh ta giống Kế Ngỗi như đúc!

..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio