——
Tu vi của A Kiểu tăng vọt quá nhanh, Mặc Tầm nhìn không khỏi sợ hãi thầm than.
Nhưng Mặc Tầm là biết nội tình, hiểu được là do tiểu sư muội cùng sư phụ song tu. Khó trách trong Thiên giới này có nhiều tiên tử muốn cùng sư phụ song tu, một là bởi vì dung mạo tuấn mỹ của sư phục, hai là vì chỗ tốt sau khi song tu. Mặc Tầm trông thấy tiểu sư muội mặc váy bích y bay qua hồ sen hái mấy đài sen, không biết sao hắn cảm thấy dung mạo tiểu sư muội dường như đẹp hơn trước một chút.
Không chỉ một chút đâu.
Lúc trước đẹp đến mềm mại ướt át, hơi vẻ ngây thơ, giờ đây giống như đóa sen hồng rực rỡ trong hồ chậm rãi nở rộ giữa hồ sen. Nhưng ngược lại thật kỳ quái, tiểu sư muội này nguyên hình vốn là một cây nấm nhỏ, tỉ vạn năm qua, đều chưa từng nghe nói qua nấm cũng có thể biến thành hình người xinh đẹp đến mức này.
A Kiểu bóc vỏ hạt sen giơ tay nhỏ đưa hạt sen đến bên miệng Mặc Tầm, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ: "Nhị sư huynh, ăn hạt sen."
Đôi mắt Mặc Tầm trông thấy đôi tay thon dài, da thịt óng ánh như ngọc, móng tay không nhuộm màu, nhưng đầy đặn đáng yêu. Lúc này nàng giơ tay lên nên tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay ngọc trắng nõn, cộng thêm khuôn mặt ngây thơ sáng rõ to không bằng bàn tay này, thật là hấp dẫn người khác. Cũng nhờ hắn cùng tiểu sư muội chung sống bảy năm rồi, cũng nhìn quen dung mạo mỹ lệ này rồi, bất quá hôm nay đích thực có chút giật mình.
Hắn nói: "Tiểu sư muội nhanh về đi, đợi lát nữa sư phụ lại phải đi tìm."
Thấy Mặc Tầm không ăn, A Kiểu đem hạt sen bỏ vào miệng mình, hàm răng trắng như tuyết từ từ nhai, sau đó mới nói: "Sư phụ lúc này đang nghỉ ngơi, đoán chừng còn ngủ tầm nửa canh giờ nữa, muội chờ lát nữa lại về. Nhị sư huynh, chúng ta ra sau núi chơi đi? Huynh không đi cũng được, vậy muội đi một mình... dù sao giờ huynh cũng không ngăn cản muội được đâu."
Mặc Tầm thầm nghĩ: Tiểu sư muội thần thái sảng khoái sắc mặt hồng hào, nhưng sư phụ dường như lại khó chịu, chẳng lẽ là... Mặc Tầm ngước mắt nhìn tiểu sư muội nhà mình một cái, trong lòng thầm suy đoán: Chẳng lẽ là do tiểu sư muội ép khô sư phụ luôn rồi?
Ho khan một cái.
Mặc Tầm không đấu nổi tính tình của tiểu sư muội, lại sợ nàng một mình chạy loạn thì hắn lại không không có cách nào giao phó với sư phụ, mặc dù tiểu sư muội tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nhưng tính tình này quá mức đơn thuần, nếu gặp phải yêu tinh nào giảo hoạt, vậy khẳng định bị thua thiệt.
Vì vậy, Mặc Tầm bất đắc dĩ phải phụng bồi A Kiểu ra sau núi.
Mặc Tầm trông thấy tiểu sư muội cúi người nói chuyện với hoa hoa thảo thảo, bộ dáng ngược lại rất hồn nhiên ngây thơ. Hắn thấy sắc trời không còn sớm, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở. A Kiểu không biết làm sao, chỉ đành giả từ những người bạn hoa cỏ, theo Mặc Tầm trở về.
Đang lúc đi về, A Kiểu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có một mảnh bích hồ, quay đầu nhìn Mặc Tầm nói: "Nhị sư huynh, đó là hồ gì vậy?"
Mặc Tầm nói: "Nơi đó gọi là hồ Tam Sinh, nghe nói đứng ở ven hồ có thể soi ra kiếp trước kiếp này của người ta, nhưng mà sư phụ bày kết giới, không có người nào có thể lại gần hồ. A Kiểu, chúng ta đi thôi."
A Kiểu xưa nay rất tò mò, nàng cũng loáng thoáng nghe qua hồ Tam Sinh này, thêm nữa hiện tại tu vi nàng tăng mạnh, càng muốn xem thử một chút. Mặc Tầm vừa tỉnh hồn, liền thấy tiểu sư muội hướng hồ Tam Sinh mà bay đi, không nén được sợ hãi trong lòng. Nghĩ đến nếu lỡ tiểu sư muội bị kết giới này đả thương, vậy hắn làm sao gánh nổi.
Nhưng rồi Mặc Tầm lại thấy tiểu sư muội dễ dàng đi vào kết giới không một chút tổn hại nào.
A Kiểu xoay một vòng cười khanh khách, dáng người uyển chuyển xinh xắn, nói: "Huynh nhìn xem, muội không có sao cả. Nhị sư huynh, huynh cũng vào đi... " Không chờ Mặc Tầm lên tiếng, A Kiểu liền vung tay áo cuốn Mặc Tầm vào, đi đến bờ hồ xem kiếp trước của mình.
Trong lòng Mặc Tầm kêu lên: Kết giới này do người thi pháp không chế, giờ lại dễ dàng đi vào thế này, vậy thân thể của sư phụ...
"Di? Sao lại không có gì cả?" A Kiểu nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt màu xanh bích, thậm chí ngay cả cái bóng của mình cũng không có.
Mặc Tầm nói: "Làm sao có thể?"
Hắn nhìn tiểu sư muội rướn cổ lên, trong lòng có chút lo lắng. Hơn nữa nếu té xuống hồ Tam Sinh này, vậy không được đâu... Hắn vội vàng tiến lên, cùng nàng ngồi xuống, nhìn thấy mặt nước trong như kính hiện ra một nam nhân trọc đầu mặc tăng bào, người kia cùng hắn dung mạo giống nhau như đúc.
A Kiểu ôm bụng cười to không ngừng được: "Nhị sư huynh kiếp trước huynh là hòa thượng à? Không trách được huynh lại không thích ăn thịt... "
Mặc Tầm: "..."
"A Kiểu—— "
Sau lưng bỗng truyền tới một âm thanh, A Kiểu nhất thời sợ hết hồn.
Hai chân nàng đứng ở ven hồ, nhô ra gần nửa chiếc giày, vốn đứng không vững, giờ phút này bị giật mình, hai chân lại nhũn ra, "Phù" một tiếng liền ngã vào hồ Tam Sinh.
Tiêu Hành lập tức tung người nhảy xuống.
Tuy là dưới đáy nước, nhưng nước Tam Sinh trong vô cùng, vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hành trắng bệch, ngay cả màu môi cũng tái nhợt đến đáng sợ.
Hết chương !
Dịch bởi Mạt Họa