Xưa nay Cố Diễn hận nhất là yêu ma.Cố Diễn nhớ tới chuỗi chìa khóa kia, lấy ra một cái, mở chiếc rương trên cùng ra.
Hắn đến từ một thôn trang hẻo lánh bị ma vật tàn sát, máu chảy thành sông, người tu tiên đóng quân ở đây đã chết phân nửa trong trận ma họa kia.Chương : Âm mưu ()Trán của Cố Diễn nảy lên kịch liệt, manh mối về tất cả tu sĩ bại vong của Thu Thủy Kiếm Tông dần xâu chuỗi lại — nhiều năm qua, tu sĩ bị kẻ này hãm hại, tuyệt đối không thiếu Vũ Văn Hoằng và đệ tử Lạc Thủy Cung kia.
Năm Cố Diễn sáu tuổi, hắn bò ra từ đống xác chết, lê cái chân gãy, dùng đôi bàn tay dính đầy máu tươi tìm kiếm thức ăn có thể lấp đầy bụng giữa đống xác chết thối rửa, giữa đất đá khô cằn.Trầm Ảnh làm bạn với hắn suốt mười năm, mãi đến khi xác của Mộ Dung Thu và tên đệ tử Lạc Thủy Cung kia được đưa trở về.Sinh thần lần thứ mười, Cố Diễn nhận được một thanh kiếm, trọng lượng và kiểu dáng rất hợp ý hắn — mặc dù hắn chưa từng tỏ ra thích ý trước mặt Mộ Dung Thu. Lúc đưa cho hắn thanh kiếm, thái độ Mộ Dung Thu khác thường, trên mặt không còn nụ cười “bất biến” kia nữa.Rương rất nhẹ, bên trong chứa rất ít đồ, vài tờ giấy bị cuộn nhỏ lại, khi xòe ra, bên trong không viết gì ngoài ngày tháng.
Từ đó về sau, mất đi vị giác — bất luận là nếm phải loại thức ăn nào đi chăng nữa, thì luồng khí tức máu tanh hôi thối kia không bao giờ biến mất.Năm Cố Diễn sáu tuổi, hắn bò ra từ đống xác chết, lê cái chân gãy, dùng đôi bàn tay dính đầy máu tươi tìm kiếm thức ăn có thể lấp đầy bụng giữa đống xác chết thối rửa, giữa đất đá khô cằn.
Hắn sống sót nên được Thu Thủy Kiếm Tông mang về, những đứa nhỏ linh căn trung thượng được tìm thấy cùng với hắn, đa số đều bị giữ lại, sau khi tiến hành khảo hạch thì đưa đến các tông môn tu hành.Hắn biết, việc nên làm nhất bây giờ là phát tín hiệu cảnh báo, sau đó giao kẻ này cho tông môn thẩm vấn.
Trong trí nhớ của Cố Diễn, Mộ Dung Thu trước khi bị đoạt xá có khuôn mặt thanh tú, ôn hòa, chỗ ấn đường có nốt ruồi đỏ sặc sỡ. Binh khí của Mộ Dung Thu là một thanh trường kiếm tên “Thanh Thu Ảnh”, kiếm khí tung hoành phát ra hàng vạn tia sáng, vừa thanh khiết vừa chính trực.Từ đó về sau, mất đi vị giác — bất luận là nếm phải loại thức ăn nào đi chăng nữa, thì luồng khí tức máu tanh hôi thối kia không bao giờ biến mất.
Về sau, bắt đầu từ bao giờ, nụ cười trên gương mặt càng ngày càng dối trá, ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn hắn đôi khi làm hắn cảm thấy cực kì xa lạ. Khi ngươi nhìn chăm chú, y sẽ cười tủm tỉm nhìn ngươi, giống như chưa có gì xảy ra.Về sau, bắt đầu từ bao giờ, nụ cười trên gương mặt càng ngày càng dối trá, ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn hắn đôi khi làm hắn cảm thấy cực kì xa lạ. Khi ngươi nhìn chăm chú, y sẽ cười tủm tỉm nhìn ngươi, giống như chưa có gì xảy ra.
Quan hệ của Cố Diễn với người nọ, cũng dần trở nên bất hòa.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Năm Cố Diễn mười tuổi, mỗi lần đi ngang qua Vô Ảnh Các – nơi gửi đèn hồn của tu sĩ, hắn đều dừng chân lại trước cửa một lát, rốt cuộc đợi kiềm chế nỗi bất an trong lòng xong mới bước vào hành lang dài tối đen.Sau đó nữa, hắn phát hiện một ám thất trong thư phòng ở sân trong của Mộ Dung Thu.
Trong bóng đêm tối đen như mực, đèn hồn được sắp ở hai bên hành lang dài, Cố Diễn dùng thuật dẫn linh để thắp sáng linh hỏa, chiếu sáng đèn hồn có khắc tên “Mộ Dung Thu” — nhìn thấy đèn hồn bình yên vô sự, sợi dây đàn căng chặt trong lòng Cố Diễn mới buông lỏng.Hắn thở dài, tắt linh hỏa, ra khỏi Vô Ảnh Các, mặt trời đã ngã về tây, tòa biệt phong lúc chạng vạng được bao phủ bởi cảnh chiều hôm màu vỏ quýt. Cố Diễn trút được tâm sự, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự vui sướng.Hắn tiếp tục mở những rương đồ còn lại. Cái rương cuối cùng được nhét rất đầy. Có bài Cố Diễn viết năm sáu tuổi, có y phục cũ không dùng đến, còn có một thanh kiếm gỗ mà Cố Diễn tự tay khắc đưa cho Mộ Dung Thu làm lễ vật.
Hắn thở dài, tắt linh hỏa, ra khỏi Vô Ảnh Các, mặt trời đã ngã về tây, tòa biệt phong lúc chạng vạng được bao phủ bởi cảnh chiều hôm màu vỏ quýt. Cố Diễn trút được tâm sự, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự vui sướng.Nhất thời, Cố Diễn cảm thấy khó thở.Sau khi Mộ Dung Thu chết, hết thảy đều thành lời nói suông. Hắn sửa sang lại di vật của Mộ Dung Thu, trừ một chiếc nhẫn trữ vật chứa vật phẩm liên quan đến nhiệm vụ tông môn được cất giấu rất kĩ thì sẽ giao lại sau, Cố Diễn tìm được một chuỗi chìa khóa giữa đống tạp vật bừa bộn.
Sinh thần lần thứ mười, Cố Diễn nhận được một thanh kiếm, trọng lượng và kiểu dáng rất hợp ý hắn — mặc dù hắn chưa từng tỏ ra thích ý trước mặt Mộ Dung Thu. Lúc đưa cho hắn thanh kiếm, thái độ Mộ Dung Thu khác thường, trên mặt không còn nụ cười “bất biến” kia nữa.Năm Cố Diễn mười tuổi, mỗi lần đi ngang qua Vô Ảnh Các – nơi gửi đèn hồn của tu sĩ, hắn đều dừng chân lại trước cửa một lát, rốt cuộc đợi kiềm chế nỗi bất an trong lòng xong mới bước vào hành lang dài tối đen.
“Cố Diễn, ngươi trưởng thành rồi.” Y bình thản nói.
Cố Diễn đặt tên cho thanh kiếm đầu tiên của mình, tên “Trầm Ảnh”.Thấy hắn ngoảnh đầu tránh né, ma tu cũng không giận, bỡn cợt nói: “Sau khi ngươi nhận được thanh ‘Trầm Ảnh’.”
Trầm Ảnh làm bạn với hắn suốt mười năm, mãi đến khi xác của Mộ Dung Thu và tên đệ tử Lạc Thủy Cung kia được đưa trở về.Trái tim trong lồng ngực đau đớn dữ dội như bị người ném vào chảo dầu sôi.
Mười năm này của Cố Diễn, hắn không thông qua những kí ức ngắn đoạn để nhớ về Mộ Dung Thu, sau khi hắn chuyển từ đạo Căn Nguyên sang đạo Túc Thanh thì dốc lòng tu luyện, hắn và sư tôn vẫn duy trì dịp lễ Nguyên Đán — cũng chỉ có lúc này mới có thể gặp nhau.
Trừ hắn ra, Mộ Dung Thu không nhận thêm đồ đệ, một tòa biệt phong chia làm hai nửa riêng biệt. Chờ đến khi tu vi Cố Diễn thăng đến Độ Kiếp thì Thu Thủy Kiếm Tông sẽ phân cho hắn một nơi khác để tu luyện.Ma tu liếm máu tươi trên khóe môi, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng của hắn.Hắn đến từ một thôn trang hẻo lánh bị ma vật tàn sát, máu chảy thành sông, người tu tiên đóng quân ở đây đã chết phân nửa trong trận ma họa kia.
Sau khi Mộ Dung Thu chết, hết thảy đều thành lời nói suông. Hắn sửa sang lại di vật của Mộ Dung Thu, trừ một chiếc nhẫn trữ vật chứa vật phẩm liên quan đến nhiệm vụ tông môn được cất giấu rất kĩ thì sẽ giao lại sau, Cố Diễn tìm được một chuỗi chìa khóa giữa đống tạp vật bừa bộn.Mười năm này của Cố Diễn, hắn không thông qua những kí ức ngắn đoạn để nhớ về Mộ Dung Thu, sau khi hắn chuyển từ đạo Căn Nguyên sang đạo Túc Thanh thì dốc lòng tu luyện, hắn và sư tôn vẫn duy trì dịp lễ Nguyên Đán — cũng chỉ có lúc này mới có thể gặp nhau.Cố Diễn nhìn sắc mặt kẻ nọ tái nhợt vì mất máu quá nhiều, thì vẻ mặt của hắn cũng không dễ nhìn hơn là mấy.
Sau đó nữa, hắn phát hiện một ám thất trong thư phòng ở sân trong của Mộ Dung Thu.Dường như cái tên “Mộ Dung Thu” đã sắp đi vào quên lãng.“Nếu ta chết, thì Mộ Dung Thu cũng phải bồi táng theo ta!”
Thay vì nói là ám thất, không bằng nói là phòng chứa đồ, ở góc phòng có vài chiếc rương đã bám bụi, mỗi một chiếc rương gỗ đều được khóa lại bằng khóa đồng, đối với tu sĩ thì chỉ cần vặn nhẹ một cái đã có thể bẻ nát.Quan hệ của Cố Diễn với người nọ, cũng dần trở nên bất hòa.
Cố Diễn nhớ tới chuỗi chìa khóa kia, lấy ra một cái, mở chiếc rương trên cùng ra.Trừ hắn ra, Mộ Dung Thu không nhận thêm đồ đệ, một tòa biệt phong chia làm hai nửa riêng biệt. Chờ đến khi tu vi Cố Diễn thăng đến Độ Kiếp thì Thu Thủy Kiếm Tông sẽ phân cho hắn một nơi khác để tu luyện.
Rương rất nhẹ, bên trong chứa rất ít đồ, vài tờ giấy bị cuộn nhỏ lại, khi xòe ra, bên trong không viết gì ngoài ngày tháng.“Dối trá!”
Đều là thời điểm Mộ Dung Thu và Cố Diễn gặp nhau.Thay vì nói là ám thất, không bằng nói là phòng chứa đồ, ở góc phòng có vài chiếc rương đã bám bụi, mỗi một chiếc rương gỗ đều được khóa lại bằng khóa đồng, đối với tu sĩ thì chỉ cần vặn nhẹ một cái đã có thể bẻ nát.
Nhất thời, Cố Diễn cảm thấy khó thở.
Hắn tiếp tục mở những rương đồ còn lại. Cái rương cuối cùng được nhét rất đầy. Có bài Cố Diễn viết năm sáu tuổi, có y phục cũ không dùng đến, còn có một thanh kiếm gỗ mà Cố Diễn tự tay khắc đưa cho Mộ Dung Thu làm lễ vật.
Trái tim trong lồng ngực đau đớn dữ dội như bị người ném vào chảo dầu sôi.Là kẻ nào đó núp trong xó xỉnh, nhân lúc hắn thất thần thì ném vào. Cố Diễn bấy giờ mới giành được quán quân của Đại hội luận kiếm, thế nhưng, thanh kiếm mà hắn dùng đã không còn là thanh kiếm sơ ngộ lúc ban đầu nữa.
….…
Năm thứ tư sau khi Mộ Dung Thu chết, Cố Diễn nhận được một tờ giấy nhỏ.Có người hẹn gặp hắn tại địa điểm quen thuộc.
Là kẻ nào đó núp trong xó xỉnh, nhân lúc hắn thất thần thì ném vào. Cố Diễn bấy giờ mới giành được quán quân của Đại hội luận kiếm, thế nhưng, thanh kiếm mà hắn dùng đã không còn là thanh kiếm sơ ngộ lúc ban đầu nữa.
Dường như cái tên “Mộ Dung Thu” đã sắp đi vào quên lãng.
Cố Diễn rất thong thả mà mở tờ giấy ra, chữ viết đã từng xuất hiện quá trăm ngàn lần trong mộng lại hiện lên trước mắt hắn một lần nữa.
Có người hẹn gặp hắn tại địa điểm quen thuộc.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Hắn đợi không phải là Mộ Dung Thu, mà là một ma tu khoác áo choàng, dùng thân thể Nhân tộc bị đoạt xá, kiếm thuật của Cố Diễn đã gần đến đỉnh cao, sức mạnh khi bạo nộ thì người thường càng không có khả năng chống đỡ. Kiếm của hắn nhanh như gió táp, trong tích tắc đã đánh văng thanh kiếm của ma tu cắm vào vách tường.Chương : Âm mưu ()
“Mộ Dung Thu bị ngươi đoạt xá từ khi nào?” Cố Diễn chầm chậm nói, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn người chết, “Mười năm trước hay hai mươi năm trước?”
Ma tu liếm máu tươi trên khóe môi, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng của hắn.
Cố Diễn ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc, là sự ám ảnh ghê tởm, thối nát, tanh tưởi mà hắn không quên được.Cố Diễn ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc, là sự ám ảnh ghê tởm, thối nát, tanh tưởi mà hắn không quên được.
Thấy hắn ngoảnh đầu tránh né, ma tu cũng không giận, bỡn cợt nói: “Sau khi ngươi nhận được thanh ‘Trầm Ảnh’.”Xưa nay Cố Diễn hận nhất là yêu ma.
“Dối trá!”
Trán của Cố Diễn nảy lên kịch liệt, manh mối về tất cả tu sĩ bại vong của Thu Thủy Kiếm Tông dần xâu chuỗi lại — nhiều năm qua, tu sĩ bị kẻ này hãm hại, tuyệt đối không thiếu Vũ Văn Hoằng và đệ tử Lạc Thủy Cung kia.
Hắn biết, việc nên làm nhất bây giờ là phát tín hiệu cảnh báo, sau đó giao kẻ này cho tông môn thẩm vấn.
Cố Diễn cố gắng nhớ lại, Mộ Dung Thu mười bốn năm trước có dáng vẻ ra sao? Lúc mới vào tông môn, vẻ mặt của y là dạng gì? Từ khi nào, hắn bắt đầu càng ngày càng xa cách vị sư tôn này? Tiếng vang thanh thúy khi va chạm của chuỗi chìa khóa lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.“Trên người của ta có một pháp khí giống như chuông, bên trong là hồn phách của Mộ Dung Thu,”
Càng nhớ lại, kí ức tựa như tờ giấy bị thấm nước, mực tàu nhem nhuốc, tâm sự loang lổ, vết tích ban đầu đã bị thiêu rụi không còn một mảnh.Trong bóng đêm tối đen như mực, đèn hồn được sắp ở hai bên hành lang dài, Cố Diễn dùng thuật dẫn linh để thắp sáng linh hỏa, chiếu sáng đèn hồn có khắc tên “Mộ Dung Thu” — nhìn thấy đèn hồn bình yên vô sự, sợi dây đàn căng chặt trong lòng Cố Diễn mới buông lỏng.
“Đừng nhìn ta như vậy.” Ma tu nghiêng đầu nôn ra máu, nhu hòa nói: “Cũng đừng nghĩ quá nhiều, nếu ngươi không muốn hại chết ‘sư tôn tốt’ của ngươi thì trước tiên phải cứu mạng của ta.”
Cố Diễn nhìn sắc mặt kẻ nọ tái nhợt vì mất máu quá nhiều, thì vẻ mặt của hắn cũng không dễ nhìn hơn là mấy.
“Trên người của ta có một pháp khí giống như chuông, bên trong là hồn phách của Mộ Dung Thu,”
“Nếu ta chết, thì Mộ Dung Thu cũng phải bồi táng theo ta!”
Gân xanh trên trán Cố Diễn nổi lên, hắn hối hận vì không bóp chết tên này ngay từ đầu.Càng nhớ lại, kí ức tựa như tờ giấy bị thấm nước, mực tàu nhem nhuốc, tâm sự loang lổ, vết tích ban đầu đã bị thiêu rụi không còn một mảnh.
—