Mộc Tuyên công bố thân thế của mình, đệ tử phái Thương Lam ầm ĩ một phen, hắn trả lại Hề Phong kiếm cho ân sư, cùng ta xuống núi.
Ngang qua con đường nhỏ lần đầu gặp Mộc Tuyên hôm đó, ta đảo mắt: “Tại sao lúc đó con thoi thóp nằm ở đây, người không động lòng trắc ẩn với con như đại ma đầu nói?”
Mộc Tuyên liếc ta: “Nếu thật sự là người sắp chết đói, mắt đâu thể nào lóe tinh quang nhìn ta, ánh mắt con cứ như là…”
“Cứ như là gì?”
Mộc Tuyên cười nhẹ: “Cứ như muốn ăn thịt ta luôn.”
“…”
___Hoàn___