Đương nhiên là về sau Tân Tú vẫn không ăn con cá đấy, nàng là người rất nguyên tắc và phong cách nhé, riêng đồ ăn còn được chú trọng hơn cả, nếu không Tân Tú cũng chẳng thèm tốn thời gian nghĩ đủ cách làm đồ ăn vặt đã ngon còn phải đẹp. Con cá kia xấu đến mức kinh dị rồi thì thôi đi, đã vậy nó còn dám đánh nàng.
Nếu như nó thắng thì thôi, Tân Tú cũng đành lòng chịu đựng bỏ qua thẩm mỹ cá nhân mà vớt nó về ăn cho hả giận, nhưng nó lại không thắng, nên nàng không thèm ăn cái thứ bại tướng xấu thảm thiết như nó, thứ này chỉ xứng bị giam cả đời.
Sau khi chứng kiến trình độ đỉnh cao của sư phụ nhà mình Tân Tú bắt đầu thấy trong lò hơi nhàm chán, mà khi sư phụ nghiêm túc luyện khí thì không ra ngoài nhanh như khi chế tạo đồ làm bếp cho nàng, sẽ ở trong đây liên tiếp mấy ngày.
“Sư phụ, con muốn ra ngoài.” Sau khi gập bụng năm mươi lần tại chỗ thì Tân Tú không chịu được nữa, đành kéo kéo vạt áo sư phụ.
Sau đó nàng bị cái lò phun ra ngoài như nhả vỏ hạt dưa. Phụ huynh phải làm việc, Tân Tú lại quay về kiếp sống tự do không được ai trông, nàng vẫn muốn đi tìm gấu trúc. Tân Tú dạo tới dạo lui quanh ranh giới giáp sau núi và U Hoàng Sơn, rất là giống mấy tên cướp ngân hàng đang nghiên cứu địa hình để còn thực hiện hành vi phạm tội.
Nhưng Tân Tú còn chưa kịp “vào tù lần hai” lại gặp cảnh khách lén qua sông bị bắt gian tại chỗ.
Đúng thúc thật, đã vậy còn là người quen.
Lão nhị tỏ ra vô tội bị sư thúc gầy như thân trúc trói tay lại, đúng chuẩn tư thế cảnh sát áp giải phạm nhân, họ cùng ra khỏi rừng trúc.
Ban đầu Tân Tú vẫn chưa thấy lão nhị, nàng chỉ thấy mình vị sư thúc đội mũ rộng vành đi trước bèn biện giải theo phản xạ có điều kiện: “Sư thúc à con còn chưa đi tới địa phận sau núi mà, con chỉ đi loanh quanh cho quen với U Hoàng Sơn thôi! Con bị oan!”
Nói xong nàng mới nhìn rõ lão nhị bị áp giải ra, Tân Tú lập tức hạ giọng, thậm chí suýt nữa bật cười.
Hai vị sư thúc gầy như thân trúc đều nghiêm mặt, Tân Tú không rõ lắm lần trước hai người này là ai với ai, nhưng họ chỉ gật đầu với nàng mà không nói gì, xong xách lão nhị ra ngoài và bảo hắn ngồi xuống một đốt trúc, đãi ngộ không khác Tân Tú lần trước là bao. Tân Tú nghĩ thầm, biết ngay thằng nhãi này sẽ lén tới xem thực thiết linh thú mà, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Xem đi, giờ còn phải ngồi đây chờ phụ huynh đến đón. Nàng nháy mắt ra hiệu với lão nhị, nói cho hắn biết bằng ánh mắt: “Gây họa thì đừng bảo người ta tỷ là mẹ đệ!”
Tân Tú đang mải nghĩ ngợi chợt lại thấy thêm một sư thúc đi ra… Hóa ra dây chuyền sản xuất hàng loạt cứ chơi kiểu ba người một lần à, xin hỏi các vị là huynh đệ tam bào thai ư?
Sau lưng vị sư thúc này còn có một người nữa, là một nam nhân váy áo hoa lệ, sư phụ của lão nhị – tiểu sư thúc Bá Loan. Móe, thực sự không ngờ hai người này lại lập đội gây án.
“Đã nói nhiều lần rồi, không ai được tự tiện xông vào sau núi. Bá Loan sư huynh bị bọn ta bắt bao nhiêu lần rồi hả, sao lại không biết tự kiểm điểm lại bản thân chút nào vậy.” Vị sư bá đi đằng trước tiểu sư thúc tỏ ra bất đắc dĩ.
Tân Tú để ý thấy hắn gọi tiểu sư thúc Bá Loan là sư huynh. Lạ quá, tiểu sư thúc Bá Loan chẳng phải đồ đệ nhỏ nhất của tổ sư gia ư, sao mấy sư thúc này lại gọi Bá Loan là sư huynh nhỉ? Hay các sư thúc thân gầy như trúc không thuộc hàng ngũ ba mươi sáu đệ tử của tổ sư gia?
Tiểu sư thúc Bá Loan chẳng khác nào tội phạm đã quen phải vào cục cảnh sát, bởi vậy rất là thân với nhân viên thi hành công vụ, thái độ cũng cực kỳ lưu manh. Hắn cài lại trâm hoa trên tóc, đáp lấy lệ: “Lúc này ta không đến để trộm thực thiết linh thú, chỉ tới ngắm cảnh thôi.”
Cả ba sư thúc thân gầy như trúc đều tỏ vẻ “Huynh nhìn ta có giống kiểu sẽ tin mấy lời xằng bậy của huynh không?”
“Chính huynh đến thì thôi đi, giờ còn dẫn theo cả đồ đệ theo làm liều nữa, thằng bé còn nhỏ như thế, đến chỗ nguy hiểm thế này huynh không lo nó sẽ sợ à.”
Tiểu sư thúc Bá Loan: “Các ngươi nghe ta nói đã, lần này thực ra không phải ta muốn tới đây mà là tên nhãi này nằng nặc đòi ta dẫn tới.”
Lão nhị tiếp lời: “Đúng đúng, sư phụ nói phải đấy ạ.”
Các sư thúc gầy như thân trúc thở dài, phê phán ông bố đơn thân: “Huynh đã từng tuổi này rồi, sao có thể đẩy hết trách nhiệm cho đồ đệ còn nhỏ được hả!”
Tiểu sư thúc Bá Loan: “.”
Sau khi bị ép nhận lỗi, tiểu sư thúc Bá Loan bèn xách cổ đồ đệ rời khỏi đám sư thúc gầy như thân trúc và ánh mắt hóng hớt của quần chúng vây xem là Tân Tú.
Tân Tú “chào” lão nhị bằng ánh mắt, bỗng dưng nàng nghĩ tới một vấn đề: Tự tiện xông vào phía sau núi rốt cuộc sẽ bị phạt ra sao?
Sau khi đưa tiễn hai sư đồ nọ ba sư thúc bắt đầu quay sang nhìn nàng. Lần này Tân Tú vẫn chưa kịp làm chuyện phạm pháp bèn thẳng lưng cười hì hì chào hỏi họ lại một lần nữa: “Các sư thúc vất vả rồi ạ, con muốn hỏi cái này, rốt cuộc thì tự tiện xông vào phía sau núi sẽ bị phạt thế nào vậy ạ?”
Vị sư thúc nào đó nói: “Hình phạt khi tự tiện xông vào sau núi ba năm tính sổ một lần, căn cứ vào số lần tự tiện xông vào và mức độ ác liệt của hành vi, tùy tổ sư gia tự ra quyết định.”
Tân Tú: Căn cứ vào số lần… Từ câu này là biết số đồng môn mò mẫm bên ranh giới việc phạm pháp đông đến mức nào.
Tân Tú: “Các vị sư thúc có thể tiết lộ một vài hình phạt cụ thể cho con biết được không ạ?”
Sư thúc gầy như thân trúc: “Con là đứa bé ngoan, sư thúc tin con sẽ không làm những chuyện như thế nên con không cần biết đâu.”
Tân Tú: Con sẽ làm đấy.
Nhưng không thể nói thế được, có tên ngốc nào sẽ nói thẳng với cảnh sát là mình định làm chuyện phạm pháp đâu, nên nàng cứ về hỏi sư phụ thì hơn.
Sư phụ mê mẩn luyện khí vẫn chưa ra ngoài, có một vị sư bá nọ phái đệ tử mang một bình mật ong rất to tới.
Tân Tú đã quen được người khác cho đồ, nàng nhận lấy cái bình xong bèn cảm ơn: “Cảm ơn sư huynh đã tặng mật ong cho muội.”
Vị sư huynh đó thật thà trả lời nàng: “Sư muội đừng khách sáo, cái này không phải tặng riêng cho muội đâu, năm nào bọn ta cũng tặng một bình mật ong cho Thân Đồ sư thúc.”
Sư huynh à, lời này của huynh ta thật không biết đáp lại thế nào. Người tu tiên như các vị rời khỏi cuộc sống phải xã giao lâu quá rồi, nếu không phải loại giao tiếp dở thì phải là mù hẳn việc giao tiếp.
Ôm cái bình mật ong rất bự ấy trở về, Tân Tú tự hỏi vì sao sư phụ lại thích ăn đồ ngọt như mật ong nhỉ? Năm nào họ cũng tặng mật ong cho sư phụ nhưng nàng không hề thấy mật ong trong lầu trúc, suy ra chúng đã bị ăn hết rồi, vị sư phụ này của nàng vốn đã có nội tại là đại lão cao ngạo quái gở, bonus thêm thiết lập bề ngoài giống hệt nhân vật phản diện, tự nhiên lại thích ăn mật ong là cái sở thích mâu thuẫn gì đây?
Sư phụ không phải người ki bo đâu, nên chắc y cũng không giận nếu nàng ăn một xíu mật ong đâu nhỉ?
Dạo trước Tân Tú thấy một cây sơn tra trên núi, quả đã chín nục, nàng bèn qua đó hái cả bao xách về. Ngồi bên dòng suối rửa sạch sẽ từng quả một, hái cuống, đào hột, rót mật ong vào phần ruột rỗng rồi bịt lỗ hổng lại. Sau đó về nấu đường phèn, lúc làm những món vặt vãnh thế này nàng luôn cực kiên nhẫn, yên lặng nấu một nồi đường phèn nơi rừng trúc bao quanh thanh thản biết bao nhiêu.
Mùi hương ngọt ngào quanh quẩn bên mình, Tân Tú vừa thưởng thức hương ngọt vừa vót nốt que trúc cuối, mỗi que xiên làm từ trúc chỉ xiên được một quả sơn tra, vội nhúng sơn tra vào nồi nước đường sôi lục bục khiến sơn tra đỏ chót khoác lên mình một lớp đường. Để nó sang một bên chờ đến khi khô, Tân Tú lại cẩn thận phết thêm một lớp mật ong ra ngoài cùng.
Tân Tú không thích ăn chua nên mới sáng tạo ra kẹo hồ lô phủ đường bên ngoài nhồi mật ong bên trong, phiên bản này được bạn bè nàng ủng hộ nhiệt liệt, chẳng qua ngày trước nàng rất bận nên không làm được thường xuyên.
Tân Tú thử nếm một xâu kẹo hồ lô, không rõ là do nguyên liệu nấu ăn ở giới tu tiên tốt hay thế nào mà nàng cảm thấy mình làm thành công hơn hẳn ngày xưa.
Còn chưa ăn xong một xâu, sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng sư phụ.
Tân Tú vừa nhai kẹo hồ lô vừa quay đầu lại, nàng nhìn y, tiện tay đưa y khay trúc đựng hồ lô ngào đường do nàng tự chế, “Sư phụ, con làm ít hồ lô ngào đường này, người có ăn không ạ?”
Sư phụ gật đầu, cầm lấy luôn cả khay hồ lô.
Tân Tú: Sư phụ à, con chỉ định bảo người cầm mấy xâu thôi mà.
Nhưng nàng khó lòng nói thật được, cũng thấy không nên so đo chuyện nhỏ nhặt như thế với sư phụ, dù sao hiện tại y là cha nàng. Nhưng hôm nay sư phụ khiến ấn tượng của nàng về y vỡ tan tành —— y thực sự rất thích đồ ngọt.
Y chỉ đứng nguyên ở đó, từng xâu kẹo hồ lô trên khay cứ bớt rồi lại bớt, rõ ràng y ăn nhìn rất chậm nhưng tốc độ những xâu kẹo hồ lô biến mất thực sự không chậm chút nào. Tân Tú cứ thế trơ mắt nhìn y ăn sạch khay hồ lô khá bự, thậm chí nàng còn thấy vị ngọt trong miệng ngán ngẩm giùm y, nhưng hình như sư phụ không hề thấy vậy.
Điều khiến Tân Tú thấy chấm hỏi nhất là, sau khi ăn xong khay kẹo hồ lô sư phụ thậm chí còn giơ cái khay trúc đó lên, như thể định nhét nó vào miệng.
… Sư phụ định liếm cái khay à? Cái này thật sự không cần thiết lắm đâu? Tân Tú nhìn y chằm chằm.
Thân Đồ Úc liếc đồ đệ một cái, y lập tức ngưng hành động lúc nãy lại, đặt chiếc khay xuống.
Nên sư phụ thực sự định liếm khay hả? Thật sự không đến mức coi cái khay như đồ ăn mà ăn luôn đấy chứ? Tân Tú bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc là do sư phụ mình quá thích đồ ngọt, hay vì lúc tu tiên toàn ăn cho xong nên mới thèm thuồng tới độ này. Dù là thế nào đi chăng nữa thì cũng thảm quá rồi đấy.
Tân Tú: “Ba à nếu ba còn muốn ăn thì con làm thêm cho ba là được.” Nàng không thể để sư phụ mình lưu lạc đến mức phải liếm đĩa thế này được.
Thân Đồ Úc: “Ba?”
Tân Tú: “Ý là cha ấy ạ, là tiếng địa phương ở chỗ con.”
Tân Tú chỉ gọi bừa thôi nhưng Thân Đồ Úc lại bỗng im lặng. Y tu luyện đã hơn sáu trăm năm, vì khác biệt hẳn so với đồng tộc nên cô độc tới tận giờ, về sau sư phụ Linh Chiếu tiên nhân tu thành chân tiên ở nơi này, thấy y đã tới với con đường tu hành, cảm thấy trường hợp của Thân Đồ Úc quả thực hiếm có mới nhận y làm đệ tử.
Về sau y có sư phụ có đồng môn, nhưng cho đến cùng y cũng không phải nhân loại, tập tính rất khác thường, mối giao hảo với các sư huynh biết được chân thân của y và các sư đệ không biết tới chân thân của y luôn nhạt thếch như nước, tuy tình nghĩa dài lâu nhưng cũng chẳng nhiệt tình.
Tiểu đồ đệ này của y thì khác, có lẽ vì con bé còn quá nhỏ, thích dính lấy người khác nên mới ở chung được với y mà không thấy sợ, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn như thế đã coi y như phụ thân, nghiêm túc gọi y là cha —— sư phụ hoàn toàn không biết chuyện nữ thanh niên nghiện net nọ thích nhận cha bừa, chỉ cảm thấy đồ đệ thân thiết và tin tưởng mình đến thế nên rất là xúc động.
Y tự cảm giác được trách nhiệm mang nặng đôi vai. Thân Đồ Úc vì một câu cha đã tự mình mang vác trách nhiệm nặng trịch, y hiền từ xoa đầu đồ đệ dẫu hãy còn lóng ngóng.
Tân Tú: “???” Nàng chỉ mới nói sẽ nấu đồ ăn ngon cho sư phụ thôi mà y đã cảm động đến mức này rồi, thậm chí còn chế ngự được cả chứng sợ xã hội để chủ động xoa đầu nàng, sức mạnh của đồ ăn ngon thật là khủng khiếp.
Lại làm tiếp một nồi hồ lô ngào đường nàng mới chào sư phụ chạy ra ngoài chơi, rất là vui vẻ mà vác theo một ống trúc đựng mật ong. Nàng dự định lấy mật ong dụ gấu trúc sau núi ra ngoài, chưa biết chừng ngửi thấy mùi ngọt chúng sẽ bò ra ấy chứ, gấu nào chẳng thích ăn mật ong, có lẽ gấu trúc cũng không phải ngoại lệ.
Thân Đồ Úc đứng trên lầu trúc, chỉ cần y muốn là có thể thấy đồ đệ đang lang thang bên rìa U Hoàng Sơn, thấy đồ đệ đi khắp nơi tìm thực thiết linh thú, Thân Đồ Úc mới giác ngộ phận làm cha chợt thấy hơi bất an. Đồ đệ thích y như thế, nhưng y lại định tránh mặt con bé.
Nhưng y cũng không muốn bị đồ đệ sờ loạn lông lên chút nào, Thân Đồ Úc lo lắng ăn kẹo hồ lô mật ong, lại thấy cảnh đồ đệ thất vọng ngồi thở dài trên tảng đá lớn bên dòng suối.
Ủ rũ.
Cô đơn chiếc bóng.
Tốc độ ăn kẹo của Thân Đồ Úc cứ chậm dần, chậm dần, cuối cùng y đặt khay kẹo xuống.
…
Tân Tú gõ ống trúc, cảm thấy có lẽ hôm nay lại không gặp được gấu trúc rồi, nàng nhảy khỏi một tảng đá tính trở về, không ngờ lúc đi ngang qua rừng trúc lại thấy một con gấu trúc trắng muốt nằm tại đó.
Tân Tú: “!”
Cái bóng dáng mập mạp thân quen ấy, cái thể hình cái màu lông đen trắng ấy, nhất định là mẹ gấu trúc nàng gặp được lần trước!
Nàng cầm ống trúc mật ong, nhảy qua hai khóm măng to bằng tư thế nhảy rào thi điền kinh, nhảy thẳng tới cạnh con gấu trúc.
“Mi còn nhớ ta không? Lần trước mình từng gặp rồi đấy.” Vừa nói, tay nàng đã quen cửa quen nẻo sờ móng vuốt đen đen của gấu trúc.
He he, sờ được rồi. Quả nhiên cái xúc cảm này mới là tuyệt nhất, mấy ngày trước nàng mò được một cái đệm lông trong lầu trúc nhưng xúc cảm không bằng lông gấu trúc, nhìn đám lông ấm áp này đi, cái xúc cảm mềm mịn này đi, đúng là khiến người ta phải mê ly.
“Ta mang mật ong cho mi này, mi muốn ăn mật ong không?” Đầu tiên Tân Tú dâng “tiền chơi gái” lần này cho gấu trúc trước đã, mong sao nể tình cái ống mật ong này mà mẹ gấu trúc sẽ cho mình sờ lâu một tí.
Thân Đồ Úc nhận lấy cái ống trúc mật ong, bỏ thẳng cả ống vào miệng.
Tân Tú còn đang nghĩ nó sẽ ăn kiểu gì, thấy vậy thì thậm chí ngưng sờ lông gấu mất mấy giây. Cách ăn dứt khoát thật, tiếng cắn trúc giòn thật.
Nhìn má gấu trúc giật giật, lông hai bên má cũng rung rung theo nàng bèn giơ tay sờ mặt gấu. Quả nhiên mặt gấu trúc béo một xíu vẫn đẹp nhất, bà mẹ gấu trúc này chắc chắn là con gấu trúc có thể hình tuyệt vời nhất nàng từng thấy.
Tân Tú ngã vào cái bụng lông, tiếp tục gào thét trong hạnh phúc.
Lời tác giả: Xin lỗi, tui lại viết thành cha mất tiêu, nhưng tui cảm thấy có lẽ các bạn độc giả cũ chắc cũng quen rồi.
Editor: Quen thật, có truyện sư đồ luyến nào bả viết phần đầu không phải “tình cha con” đâu ==!