“Vâng tiên sinh ~” Ngô Mặc Hạ khom người đáp, nói xong thì chuẩn bị đi. “Đợi đã, tôi cho cô thứ này, sau khi về thì củng cố trước đã.” Trong lúc nói một giọt nước Sinh Mệnh đã xuất hiện ở đầu ngón tay, để Ngô Mặc Hạ há miệng rồi đưa thẳng vào trong miệng cô ấy. Anh dặn dò: “Đừng luyện hóa vội, trở về rồi luyện hóa sau.” “Cảm ơn tiên sinh ban thưởng, Mặc Hạ đã biết.” Mặc dù Ngô Mặc Hạ không biết Dương Bách Xuyên cho mình cái gì, cũng không hỏi nhiều. Nhưng trong nháy mắt cô ấy đã cảm nhận được có sự giúp ích rất lớn đối với cô ấy, sau khi cảm ơn thì biến thành một âm khí trực tiếp biến mất tại chỗ, rời đi. Đợi Ngô Mặc Hạ rời đi, Dương Bách Xuyên lúc này mới gõ cửa, anh đã quyết định chưa khỏi bệnh cho mẹ của Âu Dương Ngọc Thanh, rồi để cô về Vân Môn. Người chết không cứu được, cứu một người bệnh thì vẫn là không có vấn đề. Sau khi gõ cửa, cửa phòng bệnh mở ra, vẻ mặt Âu Dương Ngọc Thanh tiều tụy xuất hiện trong tầm mắt, thấy cô ấy chịu đựng rất nhiều, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đau lòng cho cô ấy. “Âu…” Lời phía sau còn chưa nói ra, Âu Dương Ngọc Thanh thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện mắt đã đỏ lên, ôm lấy. Mấy ngày này, Âu Dương Ngọc Thanh thật sự rất mệt, ba mất, mẹ cũng đổ bệnh hấp hối. Một mình cô ấy chống đỡ rất vất vả, có một anh trai không những không quan tâm ba mẹ, lúc này ngày nào cũng đến đòi chia nhà cửa của ba mẹ, cô ấy quá mệt quá tủi thân. Lúc ôm Dương Bách Xuyên, nước mắt cô ấy không nhịn được mà chảy xuống, cuối cùng cũng tìm được một bờ vai để có thể dựa vào. Dương Bách Xuyên an ủi cô ấy, lau khô nước mắt cho cô ấy, nói: “Đừng khóc nữa, vào thăm bệnh tình của cô trước, tôi có thể chữa khỏi cho bà ấy, đừng lo lắng.” Mặc dù Âu Dương Ngọc Thanh biết Dương Bách Xuyên có thủ đoạn thần kỳ, càng là tu chân giả gì đó, hoặc nói y thuật của Dương Bách Xuyên. Nghe anh nói như vậy, cô ấy cười gượng, lắc đầu nói: “Không có tác dụng rồi, bệnh viện cũng đã gửi thông báo bệnh tình nguy kịch, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian.” “Vậy thì chưa chắc, đi thôi, vào trong xem trước rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên tự tin cười, kéo tay của cô ấy bước vào phòng bệnh. Thực ra anh đã phát hiện bệnh tình của mẹ Âu Dương Ngọc Thanh qua thần thức, trong đầu có máu bầm, cộng thêm người già thường có một số bệnh tật, coi như là bộc phát ra cùng lúc, đối với điều trị bình thường quả thật đã là bó tay hết cách, chỉ có thể cắm dưỡng khí cầm hơi. Nhưng đối với Dương Bách Xuyên, nửa viên đan Bồi Nguyên, rồi dùng một trăm linh tám Châm Âm Dương Ngũ Hành châm cứu một lần là đủ để chữa khỏi bệnh của tất cả mọi người. Dương Bách Xuyên bước tới trước giường bệnh, vẫn dùng chân khí kiểm tra tỉ mỉ một lần, giống như trong linh thức, trong lòng đã có nắm chắc. Anh nhìn Âu Dương Ngọc Thanh nói: “Cô giáo Âu Dương, em tin tôi không?” “Tôi không tin cậu thì còn có thể tin ai?” Âu Dương Ngọc Thanh hỏi ngược lại. “Được, tiếp theo tôi phải chữa bệnh cho cô, nhưng cần phải rút ống oxy, có thể sẽ xuất hiện tình huống sốc. Nhưng em yên tâm, tôi nhất định có thể chữa khỏi bệnh của cô. Bây giờ em đừng quản gì cả, ra ngoài canh giữ đừng để người ta vào quấy rầy tôi, nửa tiếng sau trả cho em một người mẹ khỏe mạnh.” Dương Bách Xuyên vô cùng tự tin nói với Âu Dương Ngọc Thanh. Âu Dương Ngọc Thanh nửa tin nửa ngờ với lời của Dương Bách Xuyên, nhưng bệnh viện cũng đã gửi thông báo bệnh tình nguy kịch đối với mẹ rồi, còn có cách gì chứ? Nếu Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi cho mẹ, thì cũng coi như được lợi, không chữa khỏi thì chấp nhận số mạng thôi. Nghĩ đến thủ đoạn thần kỳ Dương Bách Xuyên thể hiện và nghe sự tích tu chân giả bọn họ nói ở bờ sông đêm đó, Âu Dương Ngọc Thanh tin anh, cắn răng đi ra ngoài.