“Ơ!” Dương Bách Xuyên có chút không nói nên lời, xem ra Hạ Lộ phần lớn là đã bị đưa đến một thế giới khác rồi. Đó là thế giới ra sao nhỉ? Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chính là Sơn Hải Giới, và cũng chỉ có Sơn Hải Giới mà thôi. “Được rồi, nhóc con, đừng lo lắng cho cô người cá đó nữa, vi sư nhận ra rằng cô ấy là một con yêu thú may mắn, nên sẽ không chết sớm thế đâu. Con hãy chăm chỉ tu luyện, rồi sẽ có một ngày hai đứa sẽ còn được gặp lại nhau mà. Vi sư sẽ truyền lại cho con pháp trận tu luyện linh vật, cố gắng tôi luyện vảy rồng thành bào thai và nuôi dưỡng trong đan điền, nó sẽ có thể trở thành một tuyệt chiêu của con đó.” Khi sư phụ đang nói, Dương Bách Xuyên đã cảm thấy trong đầu xuất hiện một đoạn văn đầy chữ, trên đó có ghi hai chữ “Huyết Tế”. Thực ra tên đầy đủ của bí pháp huyết tế là rèn luyện huyết tế, dùng chân khí chân hỏa cộng với tinh để tôi luyện linh vật, khiến cho linh vật và bản thân sản sinh cảm giác huyết mạch liên thông, rồi dùng ý nghĩ để sai khiến chúng. Nhưng phàm là linh khí hay vũ khí báu vật mang linh khí, thì đều có thể thu giữ trong đan điền như bào thai thông qua phương pháp huyết tế, thời gian mà chúng được chân khí nuôi dưỡng trong đan điền càng lâu, thì khi sai khiến sẽ càng có linh khí hơn, dễ dàng như điều khiển ngón tay vậy. Đây là đặc điểm lớn nhất của linh vật. Cũng là điều thần kỳ trong việc rèn luyện huyết tế, nói thẳng ra thì chính xây dựng cầu nối liên lạc với linh khí. Kiến thức tu chân có cùng nguyên lý như việc nhỏ máu nhận chủ vậy. Sư phụ Vân Thiên Tà bảo một mảnh vảy rồng miễn cưỡng có thể dùng để so với linh khí tầm trung, nếu nói như vậy, toàn thân của con linh thú đều là báu vật cả. Nếu Hạ Lộ phần lớn là đã bị dịch chuyển đến một thế giới khác, thế thì Dương Bách Xuyên cũng ngừng nghĩ đến nữa, thôi thì ngồi xuống và bắt đầu tôi luyện vảy rồng vậy. Vảy rồng mỏng như tờ giấy toát ra một luồng khí thoang thoảng, Dương Bách Xuyên rất hài lòng với việc nó có thể được gọi là vũ khí, cho tới bây giờ anh cũng chưa có pháp bảo nào, nói ra thì thật nghèo nàn. Mặc dù anh đã có được một thanh kiếm Đồ Long từ hồ Tiên Nữ mà được cho là rất lợi hại trong mắt sư phụ, nhưng không thể cho vào chiếc bình Càn Khôn, nên đành phải luôn để nó ở nhà. Giờ đây Trúc Cơ đã khai thác đan điền thành công, và cũng có thuật huyết tế rồi, anh nghĩ thầm khi trở về sẽ thử xem có thể tôi luyện kiếm Đồ Long hay không. Bay trên thanh kiếm mới là điều anh khao khát. Anh cầm vảy rồng trong tay và thúc đẩy chân khí và chân hỏa bốc lên, rồi phun ra một giọt tinh huyết, bắt đầu đọc khẩu quyết tế luyện. Ngay lập tức bên trên vảy rồng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, cực kỳ chói mắt. ... Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Bách Xuyên đã hoàn thành việc tế luyện, lúc này anh cảm nhận thấy giữa mình và vảy rồng có một âm thanh cảm ứng vang lên, anh liền biết rằng đã tôi luyện thành công. Dương Bách Xuyên cầm nó trong lòng bàn tay, khẽ nhẹ giọng nói một tiếng: “Vào.” Tiếp theo đó, vảy rồng liền hóa thành một vệt sáng màu vàng rồi biến đi mất hút. Nhưng đan điền lại lung lay một phát, Dương Bách Xuyên nhìn xuyên bên trong, thấy vảy rồng đã biến thành kích cỡ ba tấc bay lơ lửng trong đan điền, phát ra vầng sáng nhàn nhạt dưới sự nuôi dưỡng của chân khí. Rồi lại dang rộng lòng bàn tay ra và nói: “Ra.” Vảy rồng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay. Nó đã được tôi luyện thành công và tùy ý sử dụng rồi, nhưng bây giờ vẫn còn chưa biết uy lực ra sao. Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào góc đàn thờ và thúc đẩy chân khí lên vảy rồng, dùng ý niệm sai khiến vảy rồng di chuyển về hướng mép góc của đàn thờ. “Đùng.” Sau một tiếng vang lớn, một góc của đàn thờ đã xuất hiện một vết nứt, một khối ngọc bích lớn rơi xuống đất, dài tận một mét hơn.