Dương Bách Xuyên hỏi Bách Sơn: “Đám trẻ này cũng là đệ tử của Võ Đang à?” “Sư tổ, đám trẻ này đều là cô nhi, thật ra mỗi năm tông môn đều sẽ nhận nuôi một vài đứa trẻ từ cô nhi viện, thứ nhất là xem như làm việc thiện, thứ hai là để chiêu mộ thêm người mới, đương nhiên trong số đó cũng có những đứa trẻ được nhặt về. Đứa nhỏ bị đánh này tên là Viên Tiểu Lôi, lúc xuống núi sư phụ là Trần Phong Tử đã nhặt cậu bé về, nghe nói đêm đó là một đêm mưa to sấm chớp, Tiểu Lôi bị vứt bỏ trong thùng rác, nghe thấy có tiếng khóc nên mới đem về nuôi. Lúc Tiểu Lôi được phát hiện, trên người cậu bé có một tờ giấy nói Tiểu Lôi bị mắc bệnh Tiên Thiên, có lẽ là do ba mẹ không đủ khả năng nuôi dưỡng nên đã bỏ rơi cậu, trên giấy chỉ viết có vậy, phía dưới ghi một chữ Viên kèm theo hai nghìn đồng, bởi vì được nhặt vào một đêm sấm sét, thế nên lấy tên là Viên Tiểu Lôi. Ở Võ Đang, bệnh Tiên Thiên của đứa nhỏ này chưa từng tái phát, có thể xem như không khác gì với người bình thường, chỉ là trời sinh tính cách hơi quái dị, không hòa đồng với những đứa trẻ khác, cũng vì bệnh nên dẫn đến cơ thể rất gầy yếu, thường xuyên bị đám trẻ khác bắt nạt, nhưng cậu không bao giờ khóc nháo, cũng không đi cáo trạng. Thật ra, đứa nhỏ Tiểu Lôi này rất thông minh, chỉ trong ba năm cậu bé đã đọc qua rất nhiều bí điển của Võ Đang, đọc tới đâu là nhớ tới đó, đáng tiếc, trời sinh cơ thể gầy yếu không thể luyện võ.” Sau khi Bách Sơn giải thích xong, ông đi tới đỡ Viên Tiểu Lôi dậy: “Không sao chứ Tiểu Lôi?” “Cảm ơn sư thúc quan tâm, con không sao.” Viên Tiểu Lôi trả lời một cách rất bình tĩnh, không giống với đứa trẻ chín tuổi một chút nào. Điều này mang tới cho Dương Bách Xuyên một loại cảm giác, anh cảm thấy đứa nhỏ này giống như một lão già tuổi xế chiều, bởi vì cậu bé nói chuyện rất bình tĩnh. “Không sao là tốt, Tiểu Lôi, vị này là sư đệ của chưởng giáo khai sinh ra phái Võ Đang chúng ta, sau này gặp phải gọi là thái sư tổ, biết chưa?” Bách Sơn giới thiệu Dương Bách Xuyên với Viên Tiểu Lôi. “Bái kiến thái sư tổ” Đợi Bách Sơn nói xong, Viên Tiểu Lôi quỳ xuống hành lễ với Dương Bách Xuyên. Trong mắt của Dương Bách Xuyên, đứa nhỏ này dùng nghi lễ tiêu chuẩn nhất để bái kiến, e là một số lão nhân ở Võ Đang cũng không hành lễ tiêu chuẩn được như cậu ta. Dương Bách Xuyên cảm thấy cực kỳ hứng thú với Viên Tiểu Lôi, Anh phất tay một cái, chân khí tản ra đỡ Viên Tiểu Lôi đứng dậy, thuận tiện kiểm tra cơ thể của cậu bé. Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên phát hiện trong cơ thể của đứa trẻ này quả thật là tồn tại một tai họa ngầm, máu chảy vào tim chậm hơn người bình thường rất nhiều, kinh mạch cũng rất hẹp và mỏng manh, đây là nguyên nhân sinh bệnh. Sau khi đỡ cậu bé dậy anh cười hỏi: “Tiểu Lôi, lễ nghi này là ai dạy cậu?” “Thưa thái sư tổ, là sư phụ Trần Phong Tử dạy con, con cũng đã nhìn thấy ở trên sách, trong lễ nghi của Võ Đang đều có ghi chép.” Viên Tiểu Lôi khom người trả lời một cách chậm rãi, dáng vẻ cực kỳ giống người lớn, nhưng trong mắt của Dương Bách Xuyên lại lóe lên một tia khác thường. “Nói như vậy, cậu rất hiểu lễ nghi của tông môn Võ Đang?” Dương Bách Xuyên hỏi. Lúc này Bách Sơn lại cướp lời: “Thái sư tổ, đứa nhỏ này ngoại trừ cơ thể trời sinh gầy yếu, đầu óc thì khỏi phải nói, cậu ta có thể thuộc làu làu đủ các loại sách cổ của Võ Đang, còn về lễ nghi, mỗi năm tế bái, có không ít trưởng lão quên những khâu tỉ mỉ còn phải tới hỏi cậu bé đó.” Bách Sơn cũng nhìn ra, sư tổ Dương Bách Xuyên có hứng thú với đứa trẻ này, nghĩ tới khả năng luyện đan của ngài ấy, nói không chừng còn có đan dược chữa được bệnh Tiên Thiên cho Tiểu Lôi, đến lúc đó, đây sẽ là một chuyện cực kỳ tốt đối với cậu bé. “Tôi nói này Bách Sơn, ông có thể đừng xen mồm vào được không, ông như vậy thì làm sao tôi nói chuyện với thằng bé được?” Dương Bách Xuyên rất không vui khi bị Bách Sơn chen ngang, anh nhìn thấu Viên Tiểu Lôi không phải là một đứa trẻ bình thường nên muốn nói chuyện để tìm hiểu một chút, nhưng Bách Sơn cứ đứng bên cạnh lải nhải khiến người nào đó họ Dương cảm thấy rất ồn ào.