Trong lúc Dương Bách Xuyên đang tràn ngập ảo tưởng, Bách Sơn đã nói: “Sư tổ, vị này chính là Trần Phong Tử, sư phụ của Viên Tiểu Lôi.” “Trần Phong Tử bái kiến sư tổ.” Vừa lên tiếng đã nồng nặc mùi rượu, xuýt chút nữa đã hun chết Dương Bách Xuyên. “Không cần đa lễ, Trần Phong đạo trưởng, tôi có một chuyện không hiểu, không biết anh có thể giải thích được không?” Dương Bách Xuyên vì để lấy được phương pháp tích trữ chân khí của Trần Phong Tử, anh liều mạng, chịu đựng mùi rượu để hỏi. Người này đơn giản chính là Tửu Tiên lão đầu thứ hai, mùi rượu trên người này giống hệt với ông ta. “Ọe” Trần Phong Tử miệng đầy mùi rượu, khoát tay nói: “Sư tổ yên tâm, mấy ngày này Tiểu Lôi sẽ đi theo người hầu hạ, nếu như sư tổ không ghét bỏ thì có thể nhận Tiểu Lôi làm đệ tử, dù sao thì anh cũng mạnh hơn một lão phế vật như tôi.” Dứt lời, Trần Phong Tử trông như sắp nôn. Mặc dù anh ta có thể nói năng rõ ràng nhưng nhìn sâu vào ánh mắt đó thì biết, anh ta sắp bất tỉnh rồi. Dương Bách Xuyên nghe Trương Phong Tử nói như vậy liền biết anh ta hiểu nhầm rồi, anh vội vàng nói: “Không không không, tôi không có ý cướp đồ đệ của anh, để Tiểu Lôi theo chỉ vì muốn nói chuyện với đứa nhỏ, chuyện này lát nữa sẽ nói sau, tôi muốn hỏi tại sao trong cơ thể anh lại tích trữ được lượng chân nguyên khổng lồ như vậy? Hoặc là nói anh đã làm như thế nào?” Khi Dương Bách Xuyên hỏi ra câu cuối cùng, vẻ mặt của Trần Phong Tử thoáng trầm xuống, như thể là đã tỉnh rượu, bởi vì vấn đề trong cơ thể mà anh trở thành trò cười của cả Võ Đang, bản thân anh cũng cam chịu, vì nguyên nhân này mà tu vi cũng chững lại sáu mươi năm. Bạn cùng thế hệ đều đã là Tiên Thiên, hơn nữa ít nhất cũng đã đạt tới Tiên Thiên tầng ba, còn anh thì chững lại, chững lại sáu mươi năm. Vì vậy mấy năm nay, tính tình của anh cũng thay đổi rất nhiều, tự sa ngã, nhưng mỗi khi có người nhắc tới tình trạng cơ thể của mình, anh nhất định sẽ trở mặt. Hôm nay Dương Bách Xuyên tới Võ Đang, anh trốn ở sau núi uống rượu không tới tham gia, không biết được thủ đoạn của Dương Bách Xuyên nên cũng không sợ hãi, mặc dù trên đường tới đây, Bách Sơn đã nói Dương Bách Xuyên là sư đệ của chưởng giáo, là sư tổ của Võ Đang, nhưng đối với một người tính cách thay đổi lớn như Trần Phong Tử thì cũng chưa chắc đã có tác dụng. Nhắc tới chuyện này chính là đang bóc trần vết sẹo khiến anh như một trò cười của Trần Phong Tử. Ngay tức khắc, anh âm trầm nói: “Sư tổ đang chê cười lão đạo sao?” Dương Bách Xuyên không hiểu, chuyện gì thế này? Anh cười anh ta làm gì? Bách Sơn phản ứng kịp, ông vội vàng giải thích tình huống của Trần Phong Tử cho Dương Bách Xuyên nghe, ông sợ Dương Bách Xuyên tức giận, hoặc là Dương Bách Xuyên sẽ chọc tức Trần Phong Tử, hai người không nên đánh nhau. Nghe xong lời Bách Sơn nói, Dương Bách Xuyên chợt bừng tỉnh, anh nhìn Trần Phong Tử với vẻ mặt đầy quái dị. Theo như Bách Sơn kể, khi còn trẻ Trần Phong Tử cũng là thiên tài có thiên phú rất cao của Võ Đang, thậm chí còn giỏi hơn cả Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt, được xưng là thiên tài trăm năm có một. Vậy nên Trần Phong Tử cũng hết sức kiêu ngạo, nói cách khác chính là bành trướng, anh ta muốn học theo những tiền bối, tự mình sáng tạo ra công pháp tu luyện. Khi đó có rất nhiều người tin tưởng, bởi vì năm ấy trên người Trần Phong Tử có quá nhiều hào quang. Kết quả thì sao? Anh ta thật sự đã sáng lập ra một công pháp tu luyện, khi đạt tới ám kình, Trần Phong Tử đã chuyển hóa nội lực trong cơ thể thành chân nguyên, nhưng về sau việc tu luyện cũng mãi mãi dừng lại ở bước này.