Trần Phong Tử kiên quyết, từ khi là thiên tài trở thành phế tài, mấy năm nay anh ta trải qua chỉ với áp lực và mất mát như thế nào, cũng chỉ anh ta biết. Đừng nói chịu đựng đau khổ, cho dù là lấy đi của anh ta nửa cái mạng, có thể đột phá được, anh ta cũng đồng ý. Nghe được Trần Phong Tử nói như vậy, Dương Bách Xuyên lại nhớ đến việc bản thân anh đang ở Võ Đang, Trần Phong Tử lại là trưởng bối người có bối phận cao ở đây, giống như những gì Bách Sơn nói, thì lão sư phụ ở phía sau lưng của anh ta là một lão quái vật ở cấm địa Võ Đang. Nếu có gì sơ suất, phái Võ Đang có ghi hận anh hay không? Sư phụ của anh ta có tính sổ anh hay không? Chuyện này nên nói rõ ràng thì hơn, miễn rằng bạn làm chuyện tốt mà cuối cùng chỉ toàn ý xấu, đả thông kinh mạch ẩn là chuyện nguy hiểm, chỉ sợ Trần Phong Tử không kiên trì được đau khổ trong thời gian này, thì cũng là lỗi của bản thân hay sao? Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên nói với Bách Sơn: “Bách Sơn đi gọi mời Thiên Tuyệt lão đại và Minh Tuyệt lão đại đến làm chứng cho tôi, tôi cũng chỉ là có tấm lòng trợ giúp Trần Phong Tử đột phá, nhưng quá trình đả thông đau khổ vạn phúc, nếu anh ta không kiên trì được, đến lúc đó có chuyện xảy ra, thì cũng chỉ trách anh ta tự nguyện chứ không trách ta.” Nói xong, Dương Bách Xuyên nói với Trần Phong Tử: “Đạo trưởng Phong Tử, tôi đã nói hết những gì khó khăn rồi, anh vẫn đồng ý chứ?” “Sư tổ lo lắng chu toàn, cũng được, Bách Sơn cho mời Thiên Tuyệt lão đại và Minh Tuyệt lão đại, mời hai vị sư huynh đến chứng kiên, nếu không ta sợ sư phụ ta hiểu lầm sư tổ.” Trần Phong Tử cũng hiểu được suy nghĩ của Dương Bách Xuyên. “Vâng, con lập tức đi ngay.” Bách Sơn vâng lời rời đi. … Khi Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt lão đại bay đến, phía sau bọn họ còn có những Tiên Thiên Võ Đang khác đi cùng, bọn họ nghe được Dương Bách Xuyên có biện pháp giúp cho Trần Phong Tử đột phá, nhưng có nguy hiểm, cần người đến làm chứng. Mọi người lần này đều xao động, Trần Phong Tử là đại danh nhân ở Võ Đang, cũng có một sư phụ cường đại đang ở đây, nếu không may anh ta có mệnh hệ gì, thì vị Túc Lão đang ở cấm địa tức giận, đây cũng không phải chuyện đùa. Sau khi mọi người đến đông đủ, Trần Phong Tử lại nhắc lại lần nữa, việc nếu anh ta có bất trắc gặp chuyện không may, thì tất cả mọi chuyện đều không phải do Dương Bách Xuyên, mà do anh ta sơ xuất và mọi chuyện đều do anh ta tự nguyện. Thiên Tuyệt lão đại hỏi anh ta: “Phong Tử sư đệ, đệ có thấy ổn không?” “Đúng đó, chuyện liên quan đến tính mạng, sư đệ không thể lỗ mãng được.” Minh Tuyệt cũng chung ý tưởng. Sau đó cũng có vài ba người nói với Trần Phong tử như vậy. Mà Trần Phong Tử nghe được ý của mọi người, chỉ tự giễu cợt, rồi nói: “Các vị sư huynh, sư đệ không cần nói nữa, ý của Phong Tử tôi đã quyết định, thành bại thì xem ý trời, năm đó tôi là thiên tài Võ Đang, sau khi tu luyện xảy ra vấn đề, mặc dù không ở trước mặt, nhưng ở sau lưng ai mà chẳng nói tôi là phế vật phái Võ Đang chứ, chi bằng lần này nắm chắc cơ hội do sư tổ ban cho, thành thì Nhất Phi Trùng Thiên, một bước lên mây, bại thì thành mây khói!” Mọi người nghe được giọng nói kiên quyết của Trần Phong Tử, cũng không bàn cãi gì nữa. Việc mọi người quan tâm nhất bây giờ là Dương Bách Xuyên. Anh có biện pháp nào để giúp cho Trần Phong Tử đột phá? Việc đột phá của Trần Phong Tử ngay cả Túc Lão ở cấm địa cũng chẳng thể giải quyết được, chẳng lẽ thật sự Dương Bách Xuyên có giải pháp sao? Nếu đúng là như vậy, thì thủ đoạn của Dương Bách Xuyên thật đáng sợ. Trong lòng một đám người Võ Đang còn đang suy nghĩ. Sau đó, Trần Phong Tử nói với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ, chúng ta bắt đầu thôi.” “Được.” Nếu Trần Phong Tử đã quyết định, cũng đã dặn dò đám người Thiên Tuyệt, đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng không còn gánh nặng. Anh làm việc sẽ nắm chắc mọi thứ, chỉ sợ Trần Phong Tử không thể kiên trị được dẫn đến thất bại trong gang tấc.