“Vâng vâng, sư tổ dạy dỗ rất đúng, là chúng tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Ba người Thiên Tuyệt cười làm lành, ngẫm lại sư tổ Dương Bách Xuyên nói cũng đúng, bọn họ hiện tại cũng chỉ là Tiên Thiên sáu bảy tầng, phải tu luyện tới Tiên Thiên tầng chín đỉnh phong, dễ như nói sao? “Được rồi, chuyện của Trần Phong Tử cũng được giải quyết rồi. Bây giờ đã đến lượt Viên Tiểu Lôi.” Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn Viên Tiểu Lôi nói: “Thằng nhóc kia, bây giờ có phải nên cùng tôi trao đổi một vài lễ nghi cổ xưa rồi không?” Viên Tiểu Lôi còn chưa nói gì, Trần Phong Tử vội vàng nói: “Tiểu Lôi mấy ngày nay hầu hạ rất tốt bên cạnh Thái sư tổ, lại còn chậm trễ.” Bây giờ, trong lòng Trần Phong Tử có một sự sùng bái gần như say mê Dương Bách Xuyên, anh ta có cảm giác vị sư tổ này có thể trị khỏi bệnh Tiên Thiên của Tiểu Lôi, đến lúc đó Tiểu Lôi cũng có thể luyện võ. “Cẩn tuân lệnh sư phụ~” Viên Tiểu Lôi trầm ổn trả lời, không nói không ti. Lúc này Bách Sơn trở lại, đi tới bên người Dương Bách Xuyên nói: “Phòng của sư tổ đã được chuẩn bị xong, tôi dẫn sư tổ đi nghỉ ngơi.” “Được, bận rộn lăn lộn cả ngày nay, thật đúng là có chút mệt mỏi, mấy người giải tán hết đi.” Dương Bách Xuyên phất tay với ba người Thiên Tuyệt. Sau đó lôi kéo Viên Tiểu Lôi đi theo phía sau Bách Sơn về phía phòng khách của Võ Đang. Bách Sơn dẫn Dương Bách Xuyên lên một ngọn núi tên là Đông Lai Phong, ngụ ý muốn nói anh là Đông Lai, nơi này là phòng khách tốt nhất ở Võ Đang, chỉ có các đời trưởng lão và các nhân vật cấp bậc chưởng giáo các tông môn mới được tiếp đón như thế. Ánh sáng nơi này đạt đến mười tiếng đồng hồ, linh khí cũng là nơi tốt nhất của Võ Đang ngoại trừ đỉnh ngọn núi ra. Đi lên núi sẽ thấy xuất hiện những tiểu viện độc lập, rất cổ kính, còn có hơi thở của lịch sử, tuy là mùa đông nhưng một vài cây cổ thụ xung quanh vẫn xanh mướt như trước, nhìn qua cũng khiến lòng người thoải mái, đúng vào lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn chiếu tới, có một màu vàng vô cùng mê người. “Đích thật là một nơi tốt nha~” Dương Bách Xuyên kìm lòng không được nói, nếu so sánh với Võ Đang, tổng bộ Vân Môn của mình quả thực chính là sự khác biệt giữa nhà đất và biệt thự, trong lòng anh nghĩ thầm. Quay về vẫn nên sửa chữa lại tổng bộ Vân Môn mới được, nếu không sau này có người đến làm khách, đường đường là một tông môn chẳng phải sẽ khiến người chê cười sao? “Sư tổ, ngài ở đây nhé, nơi này là Đông Lai cũng là phòng khách tốt nhất Đông Lai Phong.” Bách Sơn dừng ở trước một tòa cao lớn lại vô cùng tinh xảo nói. “Rất tốt, vào xem thử đi~” Dương Bách Xuyên gật đầu nói. Sân nhà rất lớn có chừng hơn ba trăm mét vuông, ngay phía trước chính là một tòa ba tầng, phía trên có một biển hiệu ghi chữ Đông Lai theo dạng chữ phồn thể. Trong sân có cây cổ thụ, núi giả, kẹo nogjt, vườn hoa,... gần như cái gì cũng có. Dưới sự chỉ dẫn của Bách Sơn đi vào Đông Lai, Dương Bách Xuyên lập tức ngửi thấy một hương thơm, nhịn không được hỏi: “Bách Sơn, đây là mùi gì vậy? Tôi ngửi thấy có tác dụng an thần?” Bách Sơn tự hào cười nói: “Sư tổ thật lợi hại, là do lúc tôi dọn dẹp phòng đã đặc biệt châm đàn hương cho sư tổ, có tác dụng tập trung khi ngồi thiền, thực ra cả tòa Đông Lai đều kiến tạo bằng gỗ.” “Wow, tất cả đều kiến tạo bằng gỗ sao?” Dương Bách Xuyên tặc lưỡi, đúng là tông môn cổ xưa. “Vâng. Thật ra nó đã được xây dựng và bảo tồn từ thời nhà Minh.” Bách Sơn rất tự hào trả lời, nhưng kế tiếp Dương Bách Xuyên lại nói cũng làm cho hắn ta tự hào không thôi. “Bách Sơn à, ông vừa nói đốt đàn hương có tác dụng tập trung ngồi thiền đúng không?” Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi. Bách Sơn không hiểu Dương Bách Xuyên có ý gì, vẫn tự hào nói: “Đúng vậy sư tổ, trong tám đại tông môn chỉ có đàn hương ở Võ Đang chúng tôi là tốt nhất, đó đều là đàn hương được bảo tồn từ đời Minh đặc biệt nghiên cứu chế tạo để tập trung ngồi thiền, giới võ cổ nhắc đến đều phải giơ một ngón tay cái lên.” “Vậy sao ~ vậy tôi cho ông một cơ hội hiếu kính sư tổ, quay về hãy cho tôi mấy trăm cân đàn hương để tôi mang về nhé.” Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng nói. “Cái gì?” Bách Sơn suýt nữa ngã xuống, mấy trăm cân? Đàn hương hiện tại đều được lưu lại từ mấy trăm năm trước, toàn bộ Võ Đang cũng chỉ có thể. Dương Bách Xuyên vừa mở miệng đã muốn mấy trăm cân, loại đàn hương này có tiền cũng không mua được loại tốt như thế chứ đừng nói là mấy trăm cân, dù lấy vài cân cũng khiến Võ Đang đau như cắt thịt vậy. “Sao lại không vui thế?” Dương Bách Xuyên hừ lạnh. Anh chỉ dạy dỗ hắn ta, vừa rồi, cái cảm giác ưu việt về đại môn tông này của Bách Sơn quả thực kích thích đến Dương Bách Xuyên, ở trong mắt anh, Bách Sơn thật giống như đang chê cười Vân Môn anh quá nghèo nàn, làm cho Dương mỗ rất bất mãn. Cho nên anh chuẩn bị công phu sư tử ngoạm, dạy dỗ hắn ta. “A ~ không phải không phải, sư tổ, toàn bộ Võ Đang cũng không có nhiều đàn hương như vậy~” Vẻ mặt Bách Sơn mất tự nhiên nói, bây giờ hắn ta giống như đang tự tát vào mặt mình, rất hèn hạ nha, hắn đi đâu tìm đủ mấy trăm cân đàn hương chứ?