“Tôi muốn ăn chuối, lột vỏ cho tôi đi, nếu không làm sao ăn?” Lúc Dương Bách Xuyên nói ra những lời này, ngay cả chính anh cũng cảm giác trên mặt đang nóng lên, nhưng đây là vì khảo nghiệm Viên Tiểu Lôi, cũng chỉ có thể kiên trì làm khó dễ, trong lòng lại nói: “Tuyệt đối đừng có sét đánh ta nha.” Còn Viên Tiểu Lôi thì sao? Trên mặt đứa nhỏ này rất bình tĩnh lột vỏ chuối cho Dương mỗ và đưa qua nói: “Thái sư tổ, xin mời dùng.” Trong lúc nói chuyện còn đầy sự cung kính, quả nhiên là một tiểu đại nhân. Sau đó, cậu ta hỏi một câu: “Thái sư tổ còn muốn ăn gì khác không?” “Tạm thời không cần, cậu đi pha trà trước đi.” “Vâng ~” ...... Vài phút sau Viên Tiểu Lôi pha trà xong và đưa đến miệng cho Dương mỗ: “Thái sư tổ, mời dùng trà~” “Ừ~” Dương mỗ không mặn không nhạt nói ừ, nhận lấy tách trà uống một ngụm. “Phụt~” Anh lập tức phun ra, vẻ mặt không vui nói: “Cậu pha cái này mà gọi là trà sao? Quá nhạt, đi pha lại.” “Vâng, Thái sư tổ chờ con một chút, con lập tức pha lại.” Viên Tiểu Lôi nhận lấy tách trà từ tay Dương mỗ đi ra ngoài. Không lâu sau lại vào. “Phụt~” “Đắng quá, đổi lại ~” “Phụt~” “Đổi lại~” Sau ba lần liên tiếp, Dương Bách Xuyên nhìn Viên Tiểu Lôi đi ra ngoài, anh lẩm bẩm: “Thằng nhóc kia, nếu cậu có thể chịu đựng được, qua cửa ải này, ông đây sẽ cho cậu một bước thay đổi lớn, không qua được thì cậu cũng chỉ là người bình thường.” Làm đi làm lại ba lần, Dương Bách Xuyên cũng không thấy một chút vẻ khó chịu nào từ trên mặt Viên Tiểu Lôi, đứa nhỏ này vẫn không nóng không lạnh, nói cái gì thì làm cái đó, ở điểm tính cách trầm ổn này xem như không có vấn đề gì. Lần thứ tư Dương mỗ uống một ngụm cuối cùng cũng gật đầu nói: “Không tệ, nhớ kỹ sau này pha trà phải đúng lượng này, lá trà không thể nhiều cũng không thể ít, nước không thể quá nóng cũng không thể không đủ nóng.” “Tiểu Lôi nhớ kỹ rồi.” Viên Tiểu Lôi gật đầu trả lời. Dương Bách Xuyên uống một ngụm trà, sau đó buông tách trà xuống nhìn Viên Tiểu Lôi hỏi: “Tiểu Lôi, nói thật cho tôi biết, vừa rồi có phải cậu rất tức giận vì tôi gây khó dễ cho cậu đúng không?” “Tiểu Lôi không dám, cũng không tức giận chút nào, Thái sư tổ xuy xét.” Viên Tiểu Lôi khom người trả lời. Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt cậu ta cũng biết Viên Tiểu Lôi không nói dối, lần thứ hai nói: “Bệnh của cậu, tôi có thể trị, hơn nữa sau khi chữa khỏi, tôi sẽ tặng cậu một thay đổi lớn, tương lai có thể trở thành người như Thiên Tuyệt, thậm chí vượt qua tu vi của sư phụ Trần Phong Tử và đám người Thiên Tuyệt. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải thoát ly khỏi sư phụ cậu, bái nhập môn hạ của tôi, cậu có bằng lòng không?” Sau khi nói xong, ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Viên Tiểu Lôi. Chỉ thấy trong đôi mắt Viên Tiểu Lôi bỗng sáng lên, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, khôi phục bình thường, rất tự nhiên, không chút do dự nói: “Không muốn.” Dương Bách Xuyên nghe xong không chỉ không tức giận, trong lòng ngược lại vui vẻ, nếu Viên Tiểu Lôi dứt khoát trả lời bằng lòng, vậy mới có thể khiến anh thất vọng. Nhưng trên mặt anh lại giả bộ tức giận hỏi: “Vì sao không muốn? Chẳng lẽ cậu không muốn luyện võ, không muốn trở thành người như sư phụ cậu hay là như Thiên Tuyệt?” Ánh mắt Viên Tiểu Lôi sáng rực nhìn Dương Bách Xuyên, nhưng cũng tràn ngập kiên định nói: “Thưa Thái sư tổ, Tiểu Lôi rất muốn luyện võ, càng muốn trở thành một người như sư phụ và sư bá Thiên Tuyệt vậy. Nhưng lại không thể làm như vậy, cổ ngữ có câu: Một ngày làm thầy cả đời làm cha, con là do sư phụ nhặt được, không có sư phụ con đã sớm chết non trên đời, lúc sư phụ nhặt được con, con mới chỉ quấn tã lót, hơn nữa còn có bệnh Tiên Thiên.