Mặt khác không phải ba người đều ở đây à? Hỗ trợ dạy dỗ Viên Tiểu Lôi, bồi dưỡng một tên chưởng giáo yêu nghiệt cho Võ Đang, kèo mua bán này không thua thiệt. Thế nào? Cẩn thận suy xét đề nghị của tôi, nếu mọi người đồng ý, ta sẽ truyền thụ công pháp tu luyện và thuật luyện đan, vân vân.. cho Tiểu Lôi.” Nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn ba người. Thiên Tuyệt, Minh Tuyệt và Trần Phong Tử ba mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được hai chữ đồng ý. Bọn họ trăm phương nghìn kế hy vọng giữ Dương Bách Xuyên lại đây làm chưởng giáo, thế nhưng về sau cẩn thận suy nghĩ một chút, nhân vật như Dương Bách Xuyên, sao có thể cam tâm bị trói chân trong một tông? Hiện tại Dương Bách Xuyên đưa ra đề nghị để Viên Tiểu Lôi làm người thừa kế chức chưởng giáo Võ Đang kèm theo kế hoạch bồi dưỡng thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Có điều nghĩ kỹ thì cách này đúng là không tồi. Trọng điểm là Dương Bách Xuyên sẽ dạy Viên Tiểu Lôi, truyền thụ công pháp cho cậu ta, về phần là công pháp gì chắc chắn mạnh hơn võ công tâm pháp của Võ Đang nhiều, hơn nữa còn có thuật luyện đan vân vân. Nghe câu bồi dưỡng một tên yêu nghiệt cho Võ Đang của Dương Bách Xuyên, ba người bọn họ rất động lòng. Quả thật tinh thần lực của Viên Tiểu Lôi khác với người thường, nói đơn giản thì tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhất là từ cược của Dương Bách Xuyên càng khiến người khác rung động. Viên Tiểu Lôi xem như đệ tử Võ Đang, lớn lên tuyệt đối trung thành với Võ Đang, điểm này không thể nghi ngờ. Ba người kia ngay lập tức đồng thanh nói: “Đa tạ sư tổ suy nghĩ cho Võ Đang, chúng tôi đại diện trên dưới toàn tông cảm tạ đại ân của sư tổ.” “Không cần đa lễ, lại nói tiếp tôi cũng có quan hệ sâu xa với Võ Đang, giúp đỡ một tay cũng là chuyện nên làm, hy vọng ngày sau Võ Đang sẽ thiết lập quan hệ tốt với đệ tử Vân Môn.” Dương Bách Xuyên nói ra câu trọng điểm, cũng là mục đích lần này anh tới Võ Đang. “Xin sư tổ yên tâm, tuy rằng ngài không làm chưởng giáo Võ Đang nhưng trên dưới tông môn chúng ta vĩnh viễn tôn ngài là sư tổ Võ Đang, chỉ cần chúng ta còn sống một ngày, vĩnh viễn sẽ qua lại với Vân môn, điều này sẽ được viết vào nội quy Võ Đang.” Thiên Tuyệt bày tỏ thái độ. “Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.” Minh Tuyệt hùa theo. “Xin sư tổ yên tâm, Trần Phong Tử tôi thề với trời, ngài vĩnh viễn là sư tổ Võ Đang, Võ Đang và Vân Môn chính là một nhà.” Trần Phong Tử trịnh trọng nói. Ba người tỏ thái độ xong, Trần Phong Tử nói với Viên Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi mau cảm ơn thái sư tổ con.” Giờ phút này Viên Tiểu Lôi cũng hiểu được công ơn của Dương Bách Xuyên, cậu ta vội vàng quỳ xuống cảm tạ. "Tiểu Lôi cảm ta ơn tái tạo của thái sư tổ.” “Đứng lên đi, ơn nghĩa không phải chuyện chính, quan trọng là chính cậu phải biết tự cố gắng, suy nghĩ cậu chín chắn, có trí tuệ, tôi nói cậu giống yêu nghiệt không phải nói khoác, phẩm tính không tệ và lòng hiếu thảo của cậu mới là thứ ta xem trọng. Chẳng qua cậu có một khuyết điểm lớn, cậu biết là cái gì không?” Dương Bách Xuyên rất nghiêm túc hỏi. “Tiểu Lôi không biết, xin thái sư tổ chỉ điểm.” Viên Tiểu Lôi cung kính nói. Dương Bách Xuyên nhìn Viên Tiểu Lôi: “Khuyết điểm lớn nhất của cậu là không có tính hồn nhiên của trẻ con, cũng tức là không có tâm huyết, điểm này sẽ rất thiệt thòi ở giới võ cổ. Vì vậy cậu phải nhớ kỹ, sau này phải có chính kiến, người khác đánh cậu mắng cậu, nên đánh trả thì phải đánh trả, nếu không người ta sẽ cho rằng cậu dễ ức hiếp, lâu ngày bản thân sẽ chịu thiệt thòi lớn.” “Tiểu Lôi nghe kỹ lời dạy của thái sư tổ.” Ánh mắt Viên Tiểu Lôi đầy kiên định, đáp lời. “Tốt, hôm nay cũng giày vò cậu đủ rồi, đi xuống nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tới tìm tôi.” Dương Bách Xuyên phất tay đuổi Viên Tiểu Lôi đi.