Quả nhiên, lão già Thiên Tuyệt này đã thành tinh, tự nhiên hiểu được ý tứ của anh, mở miệng nói: “Sư tổ yên tâm, ngày mai tôi sẽ mang tới cho ngài, dù sao tôi cũng không luyện đan, không biết gốc Cửu Chuyển Hoàn Hồn kia có ích lợi gì, lúc trước ở đạo trường Tiên Thiên thấy có linh khí nên tiện tay đào đi trưng cho đẹp mắt, Thiên Tuyệt rất vui mừng khi nó có thể phát huy tác dụng ở trong tay sư tổ.” Dương Bách Xuyên mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm nói: “Nếu ông biết tác dụng chân chính của cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn, e là sẽ không rộng rãi như vậy đâu.” Nghĩ thế, Dương Bách Xuyên bình tĩnh nói: “Đừng đừng, ông đừng làm bậy, ngày mai tôi đến vườn thuốc của ông xem.” “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh sư tổ.” Thiên Tuyệt cũng không quá coi trọng vườn thuốc, chỉ xem nơi đó như địa điểm bình thường, nói đến cùng ông ta chính là võ si. Thiên Tuyệt không biết, chờ sau khi Dương Bách Xuyên đến vườn thuốc, ông ta có khóc cũng không ra nước mắt. “Tốt, vậy thì cảm ơn, chẳng qua ông yên tâm, tôi sẽ lưu lại Võ Đang mấy ngày, trong lúc đó luyện chế cho ông một ít đan dược làm quà trả lễ, tôi cũng không chiếm hời của các ông.” Người đàn ông họ Dương nào đó nói mà mặt không đỏ thở không gấp. Lừa gạt cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn của người ta mà còn bảo không chiếm hời? Nếu Thiên Tuyệt biết một gốc Cửu Chuyển Hoàn Hồn ở tu chân giới có thể mang lại cho ông ta bao nhiêu tài nguyên tu luyện thì sợ rằng ông ta đã không nói như vậy rồi. Đáng tiếc nơi này không phải tu chân giới, ngoại trừ Dương Bách Xuyên Vân Môn và Vân Môn, hiện nay trên địa cầu chỉ có võ cổ giả, Thiên Tuyệt cũng không phải tu chân giả. Chẳng qua Thiên Tuyệt nghe thấy Dương Bách Xuyên luyện chế đan dược cho mình thì mừng rỡ vô cùng, miệng liên tục nói cảm ơn, còn tưởng rằng lần này ông ta đã chiếm được của hời. Lúc này Dương Bách Xuyên bỗng hỏi: “Đạo tràng Tiên Thiên ông vừa nói là địa phương nào?” “Đó là một trong những bí cảnh được các thế lực tông môn lớn của giới võ cổ công nhận, có một số bí cảnh mở được, có cái không mở được. Đạo tràng Tiên Thiên chính là bí cảnh mở ra, trong một dãy núi nào đó trên đỉnh Everest, võ cổ giả chỉ cần tu vi đạt tới Tiên Thiên đều có thể đi vào. Nơi đó có rất nhiều thiên tài địa bảo, chẳng qua hệ số nguy hiểm cũng cao nhất, Tiên Thiên tầng năm trở lên cũng có nguy cơ chết trong đó. Hà Thủ Ô và Linh Chi ngàn năm của Minh Tuyệt, linh dược ba lá tôi đào được, vân vân… đều lấy được từ đạo tràng Tiên Thiên. Nếu sư tổ muốn đi, Thiên Tuyệt nguyện ý dẫn đường, đúng lúc lập xuân Võ Đang cũng định cho một ít đệ tử đi lịch lãm.” “Được, đến lúc đó đi xem thử.” Ánh mắt Dương Bách Xuyên tỏa sáng, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn nơi đó là di tích tu chân, có lẽ trái đất hàng ngàn năm trước là thế giới của tu chân giả. Sau đó Dương Bách Xuyên hỏi thăm Thiên Tuyệt một ít bí cảnh tồn tại trên trái đất thì mới biết được, ở đây không chỉ có đạo tràng Tiên Thiên mà còn có rất nhiều bí cảnh khác, chỉ là Thiên Tuyệt nói ông ta không biết hoặc có một số địa phương chưa ai phát hiện ra. Những nơi này nhất định tràn ngập nguy hiểm, thế nhưng con đường tu chân sao có thể không hung hiểm được, thường thường nguy cơ luôn đi kèm với cơ duyên mà. Đồng thời Dương Bách Xuyên còn hiểu được một mặt mặt thần bí khác trên trái đất, trong lòng anh thầm nghĩ chờ sau này có thời gian rảnh, nhất định phải đi xem thử. Giữa lúc tán gẫu, Minh Tuyệt trở về, mang theo linh chi nghìn năm đưa cho Dương Bách Xuyên, khiến tên đàn ông họ Dương nào đó mừng rỡ khôn xiết. Kế tiếp ba người kia hỏi Dương Bách Xuyên một ít vấn đề trong tu luyện, tuy rằng võ đạo khác tu chân nhưng cảnh giới tu luyện khá tương tự nhau, trong đầu Dương Bách Xuyên có rất nhiều kinh nghiệm tu luyện được sư phụ Vân Thiên Tà truyền thụ, đụng phải vấn đề không biết thì tìm kiếm trong đầu một phen, giải đáp cho ba người. Đương nhiên anh cũng không biết có đúng hay không, thế nhưng nhìn dáng vẻ ba người kia vui vẻ gật đầu không ngừng đã đủ hiểu là không sai. Đối với Thiên Tuyệt đang ở Tiên Thiên tầng ba mà nói thu hoạch hôm nay rất phong phú. Mới đó mà đã đến nửa đêm, Thiên Tuyệt mới lưu luyến không rời đề nghị để Dương Bách Xuyên nghỉ ngơi, ngày mai đến hỏi sau. Thật ra đối với Dương Bách Xuyên ngủ hay không ngủ đều như nhau, chủ yếu là anh thấy phiền thôi, trong lòng anh còn đang nhớ thương mấy món đồ ba người kia hiếu kính đấy, định chờ bọn họ rời đi thì mở ra xem. Sau khi dõi mắt nhìn đám người Thiên Tuyệt rời đi, Dương Bách Xuyên vui vẻ mở quà tặng bọn họ mang tới. Đêm yên tĩnh, Viên Tiểu Lôi ở sảnh bên cạnh nghe thấy tiếng cười ngây ngô xen lẫn mừng rỡ như điên của Dương Bách Xuyên, thấy không có gì bất thường thì lật người ngủ tiếp, ngày mai còn phải dậy sớm tìm thái sư tổ hỏi chuyện tu luyện. … Đêm nay Dương Bách Xuyên không tu luyện, anh thoải mái nằm trên da gấu trắng ngủ một giấc thơm ngọt. Sáng sớm hôm sau Viên Tiểu Lôi lấy nước hầu hạ Dương Bách Xuyên rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên nhìn Viên Tiểu Lôi, nghiêm túc nói: “Tiểu Lôi nghe cho kỹ, tất cả mọi thứ tôi truyền thụ cho cậu đều ghi chép trong quyển sổ này, hôm nay cậu đừng đi ra ngoài, ở trong phòng học thuộc rồi đốt quyển sổ. Sau này không được truyền lại những thứ tôi dạy cậu cho người khác, trừ khi đối phương cũng là đệ tử Võ Đang, tuy nhiên cũng phải phẩm tính người đó thế nào, nếu để người tâm thuật bất chính học được sẽ gây họa lớn, cậu hiểu không?”