Trước khi đi, người của Võ Đang vừa yêu vừa hận Dương Bách Xuyên, hy vọng anh đi sớm chút, cũng hy vọng anh không rời đi. Dưới sự mâu thuẫn trong lòng, mọi người vẫn tiễn Dương Bách Xuyên đi. Hận vì Dương Bách Xuyên tồn tại khiến đệ tử Võ Đang lén lút đổi đồ tốt trong nhà cho hắn lấy đan dược. Hậu quả là mọi người đều rỗng túi. Yêu vì đan dược Dương Bách Xuyên đưa cho mọi người đều có tác dụng lớn với họ, làm tu vi của mọi người đều tăng lên. Có lẽ người duy nhất không có tâm lý mâu thuẫn này với Dương Bách Xuyên, chỉ hy vọng anh rời đi nhanh một chút chính là Bách Sơn. Đối với Bách Sơn, sáu ngày này thực sự là địa ngục. Chỉ cần Dương Bách Xuyên nhìn thấy thứ gì tốt thì sẽ nói cho hắn ta, làm hắn ta nghĩ cách làm ra. Kết quả Bách Sơn đắc tội với rất nhiều bẩm sinh của Võ Đang, ăn đánh rất nhiều mới thỏa mãn được Dương Bách Xuyên. Khổ nhất là trước khi đi Dương Bách Xuyên điểm danh làm Bách Sơn tiễn anh. Đi ra cửa sau của Võ Đang, Dương Bách Xuyên tạm biệt đám người Thiên Tuyệt, cười tủm tỉm, nhìn Bách Sơn nói: “Bách Sơn đi thôi, đưa tôi một đoạn, tôi có chuyện muốn nói với ông.” Bách Sơn trốn sau lưng đám người, nghe vậy câu nói này của Dương Bách Xuyên, cả người run rẩy. Mấy ngày nay, mỗi lần Dương Bách Xuyên đến tìm hắn ta đều nói những lời này: Bách Sơn, lại đây tôi có chuyện muốn nói, mỗi lần đều nói với hắn ta, tôi muốn cái này, ông đi lấy cho tôi. Vì vậy những lời này đã thành ma chú của Bách Sơn. Cố rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Bách Sơn do dự nói: “Sư tổ, tôi vừa nhớ ra tôi còn có chuyện quan trọng, tôi đưa ngài đến đây thôi, chúc sư tổ thuận buồm xuôi gió.” Dương Bách Xuyên sao lại không biết suy nghĩ của Bách Sơn, mấy ngày nay anh cố ý làm khó Bách Sơn để đùa hắn ta. Cười ha ha nói: “Tối qua vừa luyện chế được một loại đan dược mới, định đưa cho ông một viên, nếu ông có việc vậy bỏ đi.” Nói xong Dương Bách Xuyên xoay người rời đi. Bách Sơn trốn sau đám người nghe vậy sửng sốt, sau khi lấy lại phản ứng, lớn tiếng nói: “Sư tổ, sư tổ, tôi đến đây, tôi không có chuyện quan trọng, chuyện quan trọng là đưa tiễn sư tổ, sư tổ, Bách Sơn luyến tiếc ngài đi.” Mọi người bị Bách Sơn chọc cười, thật ra mấy ngày nay Bách Sơn đến tìm muốn cái này muốn cái kia, trong lòng mọi người đều biết là Dương Bách Xuyên cố ý làm khó Bách Sơn. Vì lúc Bách Sơn mời Dương Bách Xuyên đến Võ Đang đã không nói thật, Võ Đang có khoảng 28 bẩm sinh. Từ góc độ nào đó, Bách Sơn đã lừa dối Dương Bách Xuyên, mọi người đều hiểu rõ nỗi lòng của Dương Bách Xuyên, muốn hả giận nên lúc Bách Sơn tìm mọi người muốn đồ vậy, mọi người đều cố ý làm khó, phối hợp với Dương Bách Xuyên. Trên thực tế, chỉ cần một câu của Dương Bách Xuyên, tôi muốn da gấu trắng, muốn đàn hương, mọi người có thể không cho? Ngay cả linh dược hơn ngàn năm đều cho, da gấu trắng, đàn hương có gì tiếc? Vì vậy nỗi khổ của Bách Sơn đều là mọi người phối hợp cho Dương Bách Xuyên xả giận. Chung quy là Võ Đang đã lừa gạt Dương Bách Xuyên, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Dương Bách Xuyên đi phía trước, Bách Sơn đi sau cầm theo hai túi đồ to, một túi là đàn hương, một túi là mười tấm da gấu trắng, đi theo phía sau anh. Đây là thành quả Dương Bách Xuyên muốn trong mười ngày này, vì thứ này hắn ta đã bị đánh không ít. Dương Bách Xuyên nhận lấy dược viên Thiên Tuyệt, danh nghĩa là luyện thành đan dược, trên thực tế đã để hết vào không gian hồ Càn Khôn. Tài liệu luyện chế đan dược đều là đồ vật anh dự trữ trước. Chỉ có ngày hôm qua, lúc sắp đi Dương Bách Xuyên đã luyện chế ra một lò đan Huyễn Ma, không nhiều lắm, tổng cộng sáu viên.