Long lần chỉ có thể tồn tại dưới phương thức đòn sát thủ, không thể dùng nhiều, dùng nhiều sẽ mất đi hiệu quả. Bởi vì tu vi của anh có hạn, nếu lúc đó Thiên Tuyệt có phòng bị chống cự lại, nói không chừng ông ta có thể thoát được long lân. Dương Bách Xuyên biết rõ ưu khuyết điểm khi sử dụng long lân. Tóm lại hành trình Võ Đang có thể tóm gọn trong bốn chữ - thu hoạch bội thu. Đặc biệt là về vật chất, số thiên tài địa bảo anh mang về lần này hoàn toàn có thể giúp thực lực của người trong Vân Môn tăng lên một tảng lớn. Hơn nữa anh định cho đệ tử của Vân Môn đi ra ngoài rèn luyện, nếu luôn đứng dưới sự che chở của anh, không ai có thể trưởng thành, anh cũng cảm thấy rất mệt. Đọc vạn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường, đạo lý này rất thích hợp cho người tu chân. Trong ba đồ đệ, đại đồ đệ Độc Cô Hối sẽ được thả ra ngoài trước. Tính cách của tên nhóc này quá nóng nảy, không tĩnh tâm tu luyện được, không bằng để cậu ta đi ra ngoài va chạm, sau khi tâm trí thành thục, cậu ta sẽ tự biết quý trọng tu luyện. Đang suy nghĩ, xe đã đi đến dưới công ty Vân Kỳ. Lần này anh đi vào trong có người làm khó dễ, từ xa bảo vệ đã chào chủ tịch, mỉm cười đáp lại, anh đi vào thang máy. Bảo vệ lần này không phải hai người lần trước nhưng lại biết chính mình, chứng tỏ đây là kết quả sắp xếp của Lưu Tích Kỳ. Đi vào tầng 18, người làm công ở đây rất ít, hình như đã nghỉ. Vừa đi vào gặp được người quen, bí thư mà Lưu Tích Kỳ sắp xếp cho Dương Bách Xuyên, Bộ Thanh Mai. Hơn nữa anh đã không gặp Bộ Thanh Mai mấy tháng rồi, lúc trước sau khi nói làm ở văn phòng rất nhàm chán, Dương Bách Xuyên đã bảo Lưu Tích Kỳ mang theo cô nhóc này đi theo rèn luyện. Bây giờ gặp lại, đã chuyển biến rất lớn cho với lúc trước. Nếu nói lúc trước Bộ Thanh Mai còn ngây ngô, vậy bây giờ Bộ Thanh Mai đã hoàn toàn thoát ly hai chữ ngây ngô, bày ra một loại khí thế thành thục, ổn trọng. Một bộ đồ công sở màu xanh đen, dưới thân lộ ra cẳng chân trắng nõn, tóc dài buộc gọn sau đầu, đi giày cao gót bước đi vững chãi. Trong tay cầm văn kiện, vừa đi vừa nhìn, vô cùng nghiêm túc. Mỗi một chỗ trên cơ thể đều lộ ra sự dụ hoặc. Làm cho họ Dương nào đó nuốt nước bọt trong vô thức, nói thầm trong lòng: “Cô nhóc này càng ngày càng có hương vị ~” Bộ Thanh Mai cúi đầu đi đường, hồn nhiên không chú ý đến phía trước xuất hiện một người, đầu đụng phải người đó. “Ai ui.” Giày cao gót bị trật, kinh sợ hô lên, nơi ngã xuống là một cái bàn làm việc, nếu đụng phải không vỡ đầu chảy máu cũng trầy da. Nhưng lúc này có một bàn tay rắn chắn đỡ lấy eo cô. Trong nháy mắt, thân thể của Bộ Thanh Mai run lên. Mùi hương quen thuộc chui vào xoang mũi, cô vĩnh viễn không quên được hơi thở nam tính này. “Là anh ấy…?” Bộ Thanh Mai chợt nhớ đến một người. Quả nhiên bên tai truyền đến âm thanh của người đàn ông khiến cô mơ mộng mỗi đêm, vĩnh viễn không thể nói thành lời. Mỗi ngày cô đều mong chờ anh có thể xuất hiện ở công ty, đáng tiếc chờ thất bại. Lần trước anh đến nhưng đáng tiếc lúc đó cô đi công tác không ở, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt anh. Sau khi thân thể bị đỡ lấy, Bộ Thanh Mai thấy rõ khuôn mặt của anh, quả nhiên là anh.