Vương Mộ Sinh là gương mặt tiêu biểu cho thế hệ trẻ có tiềm lực nhất trong nhà họ Vương ở Yên Kinh, không hề ngoa chút nào khi nói ông ta đại diện cho cả nhà họ Vương.
Mà thế lực của nhà họ Vương trong quân đội chính là đầu não chân chính. Điều quan trọng hơn cả là cây đại thụ nhà họ Vương vẫn còn khỏe mạnh, đó là nhân vật từ thời dựng nước đấy.
Chẳng cần nghĩ cũng biết sau này Dương Bách Xuyên có nhà họ Vương che chở sẽ thuận buồm xuôi gió, tương lai rộng mở.
Trong lòng nghĩ như vậy, Phó Siêu thầm quyết định về sau nhất định phải giữ quan hệ tốt với tên nhóc Dương Bách Xuyên này.
Dương Bách Xuyên cúp điện thoại, ra ngoài đón Lưu Tích Kỳ.
Bên ngoài hành lang, Lưu Tích Kỳ đang nhìn con số trên phòng VIP, đã tìm tới nơi.
"Thiết Đản, sao bây giờ cậu mới đến?" Dương Bách Xuyên nhìn thấy anh ta thì mỉm cười hỏi.
"Đừng nhắc đến nữa, buổi tối bên ngoài đang mưa, không bắt được taxi." Lưu Tích Kỳ buồn bực nói.
Dương Bách Xuyên nhìn anh ta: "Chẳng phải lần trước tôi đã bảo cậu đi lấy xe ư? Sao vậy, công ty hết tiền rồi à?"
"Chủ nhật tuần trước đã xem xe rồi, nhưng đợt này rượu Cố Nguyên sắp được đưa ra thị trường, việc phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm xảy ra chút sự cố, mấy ngày nay tôi bận lo liệu chuyện này nên không rảnh đi lấy xe được, chờ xong việc sẽ đi." Lưu Tích Kỳ nhíu mày.
Dương Bách Xuyên động não, hỏi: "Ngày mai tôi đi mua xe với cậu, tôi tìm Tiền Tiểu Bối giúp làm mọi thủ tục, mấy tiếng là xong. Cậu đi làm phải có xe mới tiện, phương diện này không thể tiết kiệm được.
Còn nữa, cậu nói việc phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm đã xảy ra chuyện gì? Có người chặn à? Có tìm người giải quyết không?"
"Ban đầu tôi cứ tưởng vấn đề thủ tục bình thường thôi, chạy vạy vài lần mới phát hiện thấy bất thường. Sản phẩm của chúng ta đã thông qua kiểm tra an toàn thực phẩm của chính phủ, không có vấn đề gì hết, vậy mà Cục Vệ sinh thực phẩm lại nhất quyết nói là có hại. Tôi cảm thấy bất thường nên cũng tìm người khơi thông quan hệ, tốn ít tiền mới nghe ngóng được là có kẻ cố ý chặn chúng ta, xem chừng có kẻ muốn chen chân." Nói đến đây, Lưu Tích Kỳ mặt nhăn mày nhó.
Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi: "Để mai rồi nói tỉ mỉ chuyện này cho tôi, tôi sẽ tìm người. Bây giờ cậu đi với tôi gặp vài người trước đã."
"Được, tôi đoán là nếu đối phương muốn chen chân vào công ty chúng ta thì mấy ngày nữa sẽ lộ diện. À phải rồi, ai mời cơm thế?" Lưu Tích Kỳ thuận miệng hỏi.
"Gia đình ba người, chiến hữu của ba tôi. Kể ra thì hơi phức tạp, để sau tôi sẽ kể cho cậu. Còn có người đứng đầu Lực lượng vũ trang Cố Đô nữa. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây là để cho cậu quen mặt, sau này làm việc cũng tiện hơn, kẻ nào gây rắc rối thì cũng phải cân nhắc." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa mở cửa phòng. Lưu Tích Kỳ cực sốc khi nghe anh nói giới thiệu. Người đứng đầu Lực lượng vũ trang Cố Đô là cấp bậc Đại tá đó! Tuy nhiên, sau khi anh ta theo Dương Bách Xuyên đi vào phòng, còn chưa hết sốc với sự hiện diện của người đứng đầu Lực lượng vũ trang đã nhìn thấy một người trung niên khác. Tức thì có tiếng sấm nổ vang trong lòng Lưu Tích Kỳ, cực kỳ chấn động! Bởi vì anh ta quá quen người trung niên này. Hồi ở bộ đội, Lưu Tích Kỳ thường xuyên nhìn thấy ảnh và bài viết về ông ấy trên báo quân đội. Còn nữa, cẩm nang đặc chiến quân đội cũng là ông ấy viết ra. Lưu Tích Kỳ rất sùng bái ông ấy.
Điều quan trọng hơn cả là ông ấy là Thiếu tướng trẻ nhất trong quân giới.