Dù sau cô đã nghẹn những lời này ở trong lòng rất lâu rồi, hôm nay cũng coi như được thỏa mãn ý nguyện, lấy hết can đảm nói ra. Dương Bách Xuyên nghe thấy Bộ Thanh Mai nói, cả người chấn động. Anh chỉ định chọc ghẹo Bộ Thanh Mai chút, không nghĩ đến cô thật sự thích chính mình, quan trọng hơn, Bộ Thanh Mai thổ lộ với anh. Trời ạ, không ngờ mình cũng có ngày được phụ nữ tỏ tình? Trong lòng rất vui mừng, nhưng Dương Bách Xuyên cũng rất mờ mịt. Đùa là đùa, nhưng nếu là thật, anh lại không biết làm gì. Mấy người phụ nữ bên cạnh còn chưa làm rõ ràng, không lẽ lại thêm một người? Lần đầu tiên Dương Bách Xuyên bại trận dưới cái nhìn chăm chú của một người phụ nữ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bộ Thanh Mai, chột dạ dời mắt đi. Sau đó cố ý che giấu lúng túng nói: “Khụ khụ, nhóc Bộ, cô cũng biết nói đùa.” Anh không dám trêu chọc phụ nữ, hơn nữa anh cũng chưa xác định được chính mình có phải thích hoặc yêu Bộ Thanh Mai hay không. Nếu không phải sẽ hại con gái nhà người ra, suy nghĩ một lúc lấy phương thức nói đùa chuyển đề tài. Nhưng những lời này của anh lại không nghĩ đến cảm nhận của Bộ Thanh Mai. Một người phụ nữ thổ lộ với một người đàn ông cần bao nhiêu dũng khí? Sau đó Bộ Thanh Mai cười, nói: “Đúng vậy, anh Xuyên, em chỉ nói đùa thôi, dọa đến anh rồi hả, ha ha ~” Dương Bách Xuyên thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói: “Hơi bị dọa một chút.” Anh nói đến đây, ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên mặt của Bộ Thanh Mai mang theo ý cười nhưng trên mặt đã rơi đầy nước mắt, cô muốn lau khô nước mắt, nhưng lại không thể ngăn được. Lúc này Dương Bách Xuyên mới ý thức được, hình như lời nói của mình đã tổn thương con gái nhà người ta. Đột nhiên anh không biết phải làm sao. Đối với Bộ Thanh Mai, hai chữ nói đùa của Dương Bách Xuyên có nghĩa là anh không có chút tình cảm nào, đột nhiên cô nghĩ đến, anh là nhân vật cỡ nào cơ chứ? Làm sao có thể tiếp thu được một cô gái đến từ nông thôn như cô, mỗi một người phụ nữ ở bên cạnh anh đều vượt qua cô rất nhiều. Một câu nói uyển chuyển của Dương Bách Xuyên cũng ở bên trong dự đoán của cô, cũng nằm ngoài dự đoán. Trong lòng Bộ Thanh Mai cũng không quá xa cầu, chỉ muốn nói ra hai chữ thích anh. Nhưng đạo lý là đạo lý, nghe thấy lại là một chuyện khác. Lần đầu tiên trong cuộc đời thổ lộ bị từ chối, đối với một cô gái như cô, trong lòng rất khó chịu, tạm thời không thể tiếp thu ngay được, cảm giác trong lòng nghẹn đắng, rất khổ sở. Cô muốn lau đi nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, không ngăn được nó chảy xuống. Dương Bách Xuyên không thể chịu được khi gặp con gái khóc, nhìn thấy Bộ Thanh Mai khóc trong im lặng, có chút luống cuống: “Nhóc Bộ… Cô nghe tôi nói, cái đó…” “Anh Xuyên, đừng nói nữa, em biết em đã làm phiền anh, rất xin lỗi.” Nói xong Bộ Thanh Mai đứng dậy muốn chạy ra ngoài. “Tao nghiệt mà.” Dương Bách Xuyên kêu rên trong lòng, đứng dậy duỗi tay cầm lấy tay của Bộ Thanh Mai, lôi kéo lại. Bộ Thanh Mai mất trọng tâm, rơi vào trong lòng ngực của Dương Bách Xuyên.