Cảm ơn mọi người đã chiếu cố bọn họ từ nhỏ, Dương Bách Xuyên và Dương San San từ nhỏ không cha không mẹ, người trong thôn đều đối với một nhà ba người họ Dương này cũng rất quyết tâm, phần ân tình này, bà nội anh bảo không thể nào quên được. Hiện giờ mọi thứ đã trải qua tốt hơn, càng không thể quên. Chuyện này thì Dương Bách Xuyên cũng đồng ý hoàn toàn, cho nên anh cho người đem tu sửa thôn thành một khách sạn cùng với một khu du lịch sinh thái, để giúp mọi người trong thôn có việc làm kiếm tiền, dù nhiều hay ít, cũng chính là một phần tấm lòng đáp lễ của anh. Đi từ nhà này sang nhà khác, đều tặng đi lễ vật cũng bọn họ lại nhận về lễ vật khác, người trong thôn bây giờ đối với nhà họ Dương cũng là lời hay ý đẹp, mọi chuyện cũng dần ổn thỏa, cho dù có chuyện gì thì cũng có Dương Bách Xuyên an bài thỏa đáng. Sau khi nhận cát ngôn từ một nhà khác, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng đi đến nhà của Lưu Tích Kỳ. Ban đầu anh muốn Lưu Chấn Quốc cũng đi chuyển đến thôn cũ, nhưng bởi vì hắn là bí thư chi bộ thôn, cũng thích làm công việc này, sống chết đều không muốn đi. Ở trong lòng Lưu Chấn Quốc cũng biết Dương Bách Xuyên và đứa con của ông Lưu Tích Kỳ gặp chuyện ở công ty, đối với Dương Bách Xuyên cũng không phản đối, xem anh như một nửa đứa con trong nhà. Ở trong phòng khách, Lưu Chấn Quốc nói: “Dương Bách Xuyên, người dân trong thôn vì bày tỏ lòng cảm ơn với cháu, liền cùng đề nghị, từ nay về sau đổi tên thôn Dương Gia thành thôn Vân Kỳ, cháu thấy như thế nào?” Dương Bách Xuyên nghe vậy thì rất vui vẻ, thôn Vân Kỳ cũng không tồi, anh cười cười nói: “Được ạ, cùng tên với công ty Vân Kỳ, rất tốt.” “Vậy được, chuyện đã định, năm sau sẽ lên xin ở phía trên.” “Vâng. Chú Lưu, nếu như sau này cháu không có ở nhà, nếu chú có việc thì trực tiếp đến tìm Trần Bảy Roi để bàn chuyện, nếu người trong thôn thiếu cái gì thì có thể bổ sung.” “Hiện tại thì chưa thấy thiếu gì, chờ khách sạn và khu du lịch sinh thái xây dựng xong, mỗi nhà đều có việc để làm, cuối năm còn chia hoa hồng, hiện tại, những thôn khác đều hâm mộ thôn chúng ta, nhiều người muốn chuyển đến đây sống, chúng ta đều không đồng ý.” Lưu Chấn Quốc cười cười nói. Dương Bách Xuyên nghe xong thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như thế này đi, thôn đối diện bên kia sông cũng không thể tu sửa, mở rộng cũng không, về sau cháu sẽ trồng hết cây cối xung quanh ngôi làng cũ, bên kia còn có chút hữu dụng. Còn đối với thôn mới ở bên này, nếu như có nhà đầu tư khai thác muốn đến, thì mình cũng sẽ hoan ngênh, chỉ cần họ không phá hư hoàn cảnh sinh thái, thì chúng ta sẽ hoan ngênh, dù sao chuyện tu sửa kiến tạo một thôn cũng là chuyện lớn, cùng nhau phát triển mới là chuyện tốt, việc này có ích với các vị trong thôn, chú xem an bài như thế nào cho hợp lý là được.” “Được, nghe lời cháu, thôn bên kia sông lấy làm lá chắn, chú sẽ không để cho người khác phá chuyện này, cháu cứ yên tâm đi.” Lưu Chấn Quốc tuy không rõ ràng việc Vân Môn tồn tại, nhưng biết Dương Bách Xuyên muốn sử dụng thôn cũ là có chuyện khác, ông ta cũng sẽ giúp anh. Nói chuyện phiếm vài câu, Dương Bách Xuyên đứng dậy rời đi: “Chú Lưu, chúng cháu đi về trước đây, chờ lúc nào Thiết Đản trở về thì bảo cậu ấy đến nhà cháu ăn cơm giúp cháu nhé.” Được thôi, chú cũng đã điện cho nó rồi, nó bảo là đang trên đường về, chắc là cũng nhanh thôi…” Lưu Chấn Quốc đứng dậy tiễn đường. … Màn đêm buông xuống, hầu như tất cả mọi người ở Vân Môn đều tề tựu đông đủ, bốn người một mâm chuẩn bị ăn cơm tất niên. Dương Bách Xuyên chờ Lưu Tích Kỳ đến, chỉ thấy trời đã tối, mà anh ấy vẫn chưa đến, không nhịn được gọi điện thoại, mặc dù đã kết nối nhưng chẳng có ai nghe máy. Cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên cảm thấy không yên lòng, chỉ nghĩ là anh ấy đang còn lái xe, chờ thêm một chút nữa xem sao. Vừa mới cất điện thoại, Lưu Chấn Quốc đã gọi điện đến, Dương Bách Xuyên tưởng rằng Lưu Tích Kỳ vừa đến bên đấy. Kết quả nghe được rằng, Lưu Chấn Quốc hỏi anh có phải Lưu Tích Kỳ đã qua thôn cũ hay không, nếu không lẽ ra lúc này đã sớm về nhà rồi mới phải. Dương Bách Xuyên cảm thấy bất an, nói với Lưu Chấn Quốc: “Chú Lưu đừng nói vội, chắc tại đường xã cuối năm tắc đường nên cậu ấy kẹt xe đôi chút, để cháu gọi điện hỏi.” Đặt điện thoại xuống, Dương Bách Xuyên cảm thấy chuyện này không ổn, trong lòng cảm giác bất an đến bây giờ vẫn không ngừng, người tu chân so với người thường ở chỗ, trực giác của họ chuẩn xác hơn rất nhiều. Lại tiếp tục gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng mà giống như trước, chẳng có ai bắt máy. Thấy mọi người đang chờ ăn cơm, Dương Bách Xuyên phải để mọi người ăn trước. Một bữa cơm vô vị, trong lòng anh chỉ có cảm giác Lưu Tích Kỳ gặp chuyện không may. Sau khi ăn xong, điện thoại di động rung lên, Dương Bách Xuyên cầm lên, thì sắc mặt trắng bệch. Chuyện anh lo lắng cũng xảy ra.