Núi Phù Điêu thật ra là một điểm tham quan du lịch cổ ở huyện thành nơi Dương Bách Xuyên sinh sống, nổi tiếng vì điêu khắc thời Đường và chùa Phật, ngày thường cũng không nhiều người thăm quan. Nơi này khá hẻo lánh, cây cối trên núi tươi tốt, vào mùa hè là địa điểm tránh nóng lý tưởng, có thể chui vào chùa miếu động phật tận hưởng cái mát lạnh. Lúc Dương Bách Xuyên lên trung học thường xuyên cùng bạn học trốn tới nơi này hóng mát, khi đó không cần vé vào cửa, hiện tại lên núi phải thu phí. Cũng không biết tại sao Đinh Thiền Thần Tông kia lại lựa chọn địa điểm ở núi Phù Điêu, chẳng qua Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều, nếu anh đã tới đây thì nhất định phải cứu được Lưu Tích Kỳ. Hiện trong tay anh có bùa phòng ngự Lục Tuyết Hi đưa, có thể chống lại một kích của Trúc Cơ hậu kỳ, so với việc không có gì phản kích khiến lòng anh yên tâm hơn mấy phần. Hơn nữa còn có Lục Tuyết Hi, cao thủ Kim Đan ngụy trạng thành Trúc Cơ tầng một ở đây, lần này đến đây anh vẫn cảm thấy rất tự tin. Lúc hai người đến chân núi phát hiện cửa vào đã khóa chặt, Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi liếc nhau, trực tiếp nhảy lên, bay qua cửa chạy lên núi. Sau khi lên đỉnh núi, Dương Bách Xuyên thả linh thức ra ngoài, một giây sau, sắc mặt anh bỗng thay đổi, vội vàng thu hồi linh thức. Bởi vì trong phạm vi một trăm mét về trước, anh thấy được bốn người, trong đó có một người đàn ông dung mạo trẻ tuổi, cười khẩy thả ra linh thức cắn ngược lại Dương Bách Xuyên, sức mạnh không hề thua kém anh chút nào. Linh thức va chạm là nguy hiểm nhất, Dương Bách Xuyên không thể không thu lại. Bốn người nhìn thấy trong linh thức, một trong số đó chính là Lưu Tích Kỳ, anh ta đang nằm trong vũng máu, dường như chỉ còn lại một hơi thở. Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên lập tức nổi giận, trong tiếng thét dài, anh phi người bay lên, lao thẳng về phía trước. Rõ ràng Lưu Tích Kỳ đã chịu cực hình, bên cạnh thanh niên hai mươi bảy tám tuổi là hai lão giả tuổi chừng sáu mươi, trong ba người kia có một người khí tức mạnh hơn. Hai lão giả là Tiên Thiên tầng bốn và tầng năn, còn thanh niên kia lại là Tiên Thiên tầng ba. Nhìn như hai gã lão giả tu vi cường đại, chẳng qua từ vị trí đứng thì rõ ràng xem thanh niên kia như chủ. Không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết đối phương hẳn là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt đến từ Thần Tông theo lời Ngô Nam, Đinh Thiền, xếp thứ chín trên bảng luận võ Tiên Thiên. Dựa theo cách nói của Ngô Nam, Thập Đại Yêu Nghiệt, mỗi một người đều có thực lực chiến đấu vượt cấp, vì vậy tuy Dương Bách Xuyên thấy Đinh Thiền chỉ là Tiên Thiên tầng ba nhưng không hề xem thường đối phương một chút nào. Nhìn thấy Lưu Tích Kỳ bị thương, tức giận thì tức giận nhưng tinh thần anh lại nâng cao mười phần, không hề chủ quan. Rất có thể Đinh Thiền xếp thứ chín trong Thập Đại Yêu Nghiệt này chỉ có tu vi Tiên Thiên tầng ba nhưng sức chiến đấu có thể chống lại tầng năm, tầng sáu, thậm chí là cao hơn thì sao? Cũng giống như anh, mặc dù chỉ là Trúc Cơ tầng một hoặc có thể nói là Tiên Thiên tầng một nhưng bằng vào pháp thuật và tinh thần lực cường đại, cộng thêm đan điền thai nghén ra Long Lân vân vân,... Anh có thể đánh ngang tay Tiên Thiên tầng năm, tầng sáu. Mà Đinh Thiền này cũng như thế. Cụ thể Đinh Thiền này có thực lực gì, chỉ có sau khi chiến đấu mới có thể biết được. Trong nháy mắt phi thân bay lên, anh đã nói với Lục Tuyết Hi: “Tìm cơ hội cứu người trước.” “Biết rồi!” Lục Tuyết Hi gật đầu, cô ta có linh thức cường đại của Kim Đan cảnh, tự nhiên cũng biết tình huống của đám người Đinh Thiền cách đó trăm mét, trong lòng có chuẩn bị. Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên sử dụng thuật Ngự Phong bay lên trên đỉnh đầu Đinh Thiền, chân khí hội tụ trên tay, một kích Liệt Thiên Chưởng vỗ thẳng xuống đầu Đinh Thiền đang chắp tay sau lưng. Về phần Đinh Thiền, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh ra một chưởng, vẻ khinh thường trên mặt đã thu lại, miệng lẩm bẩm: “Ngược lại cũng có chút thủ đoạn, chẳng qua cỡ này còn chưa đủ nhìn.”