“Ừm, nếu vậy thì tốt rồi!” Vương Mộ Sinh gật đầu nói.
Sau đó Lý Gia đang ngồi một bên đột nhiên liếc mắt nhìn Vương Mộ Sinh một cái, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Vương Mộ Sinh có hơi mờ gáy gật đầu, ngay lập tức Lý Gia cười nhìn về phía Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ nói: “Nhóc Xuyên, Tiểu Lưu, đúng lúc nhà dì có một cô em tên Tông Nhi vừa du học về nước hơn nữa lại ở nhà không có việc gì làm, cô ấy vừa tốt nghiệp khoa Kinh tế - tài chính học viện Harvard, không biết có thể sắp xếp cho cô ấy một chức vụ ở công ty các cậu được hay không? Còn tốt hơn là để cho cô ấy ở nhà rảnh rỗi dẫn đến nhàm chán?”
“Có thể được, công ty Vân Kỳ của chúng tôi mới vừa thành lập cho nên vẫn còn đang thiếu nhân tài về phương diện kinh doanh, người mà dì Lý đề cử quá đúng lúc.” So với Dương Bách Xuyên đã bước chân vào xã hội sớm hơn thì Lưu Tích Kỳ lại nhanh hơn về mặt phản ứng trước đối phương, vẻ mặt mừng rỡ vội vàng đồng ý.
Đùa tôi đấy à? Đường đường là em gái của thiếu tướng lại còn là sinh viên của đại học Harvard sao có thể không có việc làm được? Cô ta có thể nhàn rỗi ở nhà sao? Có đánh chết Lưu Tích Kỳ cũng không tin.
Ý mà Lý Gia muốn nói, thật ra chính là đang làm ô bảo hộ cho công ty Vân Kỳ, loại chuyện này có ước cũng không có đâu!
Ngay từ đầu Dương Bách Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại, chờ đến khi anh hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy được dáng vẻ vui mừng của Lưu Tích Kỳ, cũng hiểu rõ được mấu chốt trong đó, trong lòng anh cảm động không khỏi nhìn về phía Lý Gia và Vương Mộ Sinh, có thể hiểu rõ được đây là một mảnh khổ tâm của bọn họ.
Có em gái của Vương Mộ Sinh đến công ty Vân Kỳ, anh có thể tưởng tượng được, những tháng ngày sau này của công ty Vân Kỳ sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức?
“Được được được được, chuyện này cứ định như vậy đi, sau khi trở về tôi sẽ bảo tiểu cô Tông nhi tới tìm mấy người báo cáo.” Lý Gia cười nói.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Vẻ mặt Dương Bách Xuyên kích động nói: “Cảm ơn chú dì~”
“Đứa nhóc như con sau này cũng không cần phải khách sáo như vậy, ba mẹ con không có ở đây, ngược lại dì hy vọng con có thể coi dì như là mẹ nuôi của con đi!” Lý Gia ra vẻ tức giận liếc Dương Bách Xuyên một cái.
Dương Bách Xuyên có hơi cảm động, vừa muốn nói chuyện, lại không nghĩ tới Phó Siêu ở một bên đã bỏ chén trà xuống hỏi: “Nhóc Xuyên, Tiểu Lưu, chú Phó cũng có một cái yêu cầu quá đáng, không biết có thể nói hay không?”
Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, vội vàng nói: “Chú Phó chú có việc gì muốn phân phó cứ việc nói, con chắc chắn có thể làm được.”
“Ha ha, thật ra cũng không có gì, chính là muốn hỏi một chút liệu trong công ty các cháu có thiếu nhân viên chuyên về máy tính không, trong nhà dì cậu có một đứa cháu trai, chơi máy tính cũng được chỉ là không đi đúng hướng, chú nghe nói là nó ở nước ngoài làm hacker bạch khách cái gì đó, dù sao nó cũng là vì gây họa từ trên máy tính mà mới về nước, bây giờ ở nhà cũng không phải là có chuyện gì chỉ là chú Phó mặt dày cũng muốn xin việc cho tên khốn nạn kia, đương nhiên nếu cháu cảm thấy không thích hợp thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Phó Siêu nói xong cười nhìn Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, ông ta vừa nhìn là có thể hiểu rõ, ông già chiến hữu Vương Mộ Sinh kia muốn hạ bản thân mình để làm hậu thuẫn cho đứa nhóc Bách Xuyên này, thực lực của ông cụ nhà họ Vương thì không cần phải nói, hợp tác cũng rất có lợi. Mà ông ta lại muốn duy trì được mối quan hệ tốt với Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên là đứa cháu mới khởi nghiệp ở Cố Đô, chính là một mối liên kết tốt nhất. Lý Gia bảo em chồng đến thẳng công ty của Dương Bách Xuyên, đây chính là một chuyện tốt, sau khi nghĩ lại thì Phó Siêu cũng nảy sinh một kế sách trong đầu đó là chủ động lấy lòng Dương Bách Xuyên, cho dù không được nổi tiếng, nhưng sau này công ty Vân Kỳ ở Cố Đô đã có ông ta chống lưng. Với thái độ này, thứ nhất là kết giao với Dương Bách Xuyên, thứ hai là muốn cho Vương Mộ Sinh nhìn thấy, dù sao bản thân Phó Siêu ông ta làm việc ở cố đô nhưng ông cụ nhà họ Vương lại ở Yên Kinh, tục ngữ có câu quan huyện không bằng hiện quản, có Phó Siêu ông ta ở cố đô chăm sóc cho cậu Dương đây, có thể khiến cho Vương Mộ Sinh nhớ cái tốt lần này.