"Ha ha, Dương Bách Xuyên, nói thật với mày là Thần Tông tao không phải ai cũng có thể đắc tội. Thế này nhé, mày đưa thần binh giống vảy cá trên người mày cho tao thì tao sẽ bỏ qua chuyện hôm nay, và cả việc mày giết chú của tao, bản thiếu gia sẽ không so đo với mày nữa. Lấy ra đây." Đinh Thiền vừa nói vừa chìa tay về phía Dương Bách Xuyên đòi vảy rồng của anh. Khoảnh khắc này Dương Bách Xuyên nhìn Đinh Thiền, thấy trong mắt hắn ta lóe lên vẻ hung ác rồi biến mất. Anh nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Dương Thiền, cùng với lời nói vô liêm sỉ của hắn ta, tức thì trong mắt anh lóe lên vẻ sắc bén. Anh biết cho dù hôm nay mình tha cho Đinh Thiền, hạng người này cũng không bỏ qua cho mình. Khả năng cao là sau khi anh thả Đinh Thiền về, lần sau hắn ta sẽ quay lại báo thù, đưa người thân bạn bè của anh vào chỗ chết. Nếu vậy thì hà tất phải tha cho đối phương? Giết hay không giết, kết quả cũng thế cả thôi. Dương Bách Xuyên cười gằn, cấp tốc chém một nhát vào bàn tay đang chìa ra của Đinh Thiền. "Á!" Đinh Thiền kêu gào thảm thiết, cánh tay bị Dương Bách Xuyên chém đứt lìa. "Tao không tin hạng người như mày, tha cho mày chính là tai họa. Giết mày, Thần Tông muốn trả thù thì cứ đến, cùng lắm là chết thôi. Nhưng tao muốn nói cho mày biết, cho dù tao chết cũng kéo theo Thần Tông làm đệm lưng. Thế nên bây giờ tao dám giết mày một trăm lần." Lần này ánh mắt Dương Bách Xuyên cực kỳ lạnh lùng, anh thẳng tay giáng một chưởng vào Đinh Thiền. "Mộc Thiên Thành cứu tôi với!" Thấy Dương Bách Xuyên dứt khoát ra tay, Đinh Thiền biết là anh đã quyết tâm giết mình, tức thì sợ hết hồn. Bởi vì hắn ta sử dụng Ma Viên Chi Thủ nên bị phản phệ, không có sức lực đánh trả. Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đinh Thiền chỉ có thể cược một ván, cược người Thanh Thành cũng đang núp trong tối. Lần này hắn ta bắt người anh em Lưu Tích Kỳ của Dương Bách Xuyên và đến Trung Quốc, mọi thông tin đều do người Thanh Thành cung cấp. Đinh Thiền hiểu rõ đám người Thanh Thành, khả năng cao là bọn họ sẽ trốn ở trong tối quan sát, thậm chí làm ngư ông đắc lợi. Vì vậy vào thời khắc sau cuối, Đinh Thiền gào lên với hi vọng người Thanh Thành ra tay giúp đỡ. Dương Bách Xuyên giáng mạnh một quyền, không ngờ Đinh Thiền lại thốt ra câu này, nhưng anh không quan tâm, chỉ muốn giết hắn ta rồi tính tiếp. Anh cứ tưởng Đinh Thiền nói linh tinh. Nhưng không ngờ lúc anh sắp lấy mạng Đinh Thiền, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: "Nằm xuống, có kẻ đánh lén sau lưng." Nghe thấy sư phụ cảnh báo, Dương Bách Xuyên lập tức lăn một vòng không chút nghĩ ngợi. Vèo! Dương Bách Xuyên cảm thấy da đầu ớn lạnh. Trong lúc lăn ra đất, anh nhìn thấy một mũi tên nhọn bay qua đầu mình. Anh vừa sợ vừa giận. Cmn dám bắn lén hại người? Chú nhịn được chứ thím không nhịn được. Khi Dương Bách Xuyên lăn trên đất, trong linh thức phát hiện ra năm người xuất hiện ngoài ba mươi mấy mét, tất cả đều là Tiên Thiên, chỉ có một người là là Tiên Thiên tầng một. Một người khác là Tiên Thiên tầng bốn, ba người còn lại là Tiên Thiên tầng năm. Kẻ bắn tên vào anh là người quen cũ - Nguyên Thần Tử phái Thanh Thành, cũng là Tiên Thiên tầng một duy nhất trong nhóm năm người. Thấy Nguyên Thần Tử cầm cung tên, Dương Bách Xuyên nổi giận, thầm niệm trong đầu điều khiển vảy rồng chém ông ta không chút kiêng nể. Lão già này năm lần bảy lượt gây sự với anh, thậm chí những võ cổ giả Tiên Thiên của Thần Tông và m Nguyệt Môn bị anh ép hỏi rồi giết chết trên núi lần trước đã nói rằng bọn họ đến Trung Quốc theo tin tức Thanh Thành tuồn ra. Chuyện Đinh Dương và Địa Tâm lão tổ bị anh giết cũng là phái Thanh Thành tung tin.