Hai người một trước một sau đi vào sảnh lớn ngồi. Dương Bách Xuyên bảo Khưu Vân đi pha trà, sau đó anh mới nhìn về phía Độc Cô Văn nói: “Độc Cô tiên sinh đến đây có phải là có việc hay không?” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Văn, Dương Bách Xuyên đã thấy ông ta cau mày, chắc chắn là có tâm sự nên anh thẳng thắn hỏi. “Không giấu tiên sinh, lão già đến bái kiến lần này, thứ nhất là cảm ơn tiên sinh đã thu nhận Độc Cô Hối của gia tộc Độc Cô tôi làm đồ đệ, thật ra vẫn luôn muốn đến thăm hỏi, chỉ là Vô Tình và Vô Hối không đề cập tới chuyện này, cũng không tiện đến quấy rầy. Lần này ra ngoài cũng có ý muốn gặp mặt tiên sinh, nghe Vô Tình trở về gia tộc có nói là tu vi của tiên sinh thông thiên, chị em các cô cũng gia nhập Vân Môn, đây xem như là chuyện tốt, gia tộc Độc Cô và tiên sinh Vân Môn coi như là tiếp nhận nồng hậu, hẳn là xem như là người một nhà tiên sinh nhỉ?” Độc Cô Văn chậm rãi hỏi. “Đương nhiên là thế, Độc Cô Hối chính là đại đệ tử của tôi, Độc Cô Vô Tình lại càng là... Càng là người quan trọng của Vân Môn tôi, trên dưới Vân Môn của tôi và nhà họ Độc Cô tất nhiên là người một nhà.” Dương Bách Xuyên suýt nữa đã nói Độc Cô Vô Tình là người phụ nữ của tôi, nhưng lời đến miệng ngẫm lại vẫn nên thay đổi, dù sao anh cũng không biết Độc Cô Vô Tình có từng nói chuyện giữa bọn họ cho gia tộc biết không. Mạo hiểm nói ra sẽ rất xấu hổ. Độc Cô Văn nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, trên mặt lập tức mừng rỡ, thật ra lần này đến là vì ông ta muốn xin giúp đỡ, vốn còn tưởng Dương Bách Xuyên không dễ nói chuyện, không ngờ người ta lại dứt khoát tán thành lời của mình, vậy thì dễ rồi. Độc Cô Văn hít sâu một hơi rồi đứng lên, ôm quyền hành lễ với Bách Xuyên: “Kính xin tiên sinh cứu Vô Tình, con bé là trụ cột của toàn bộ nhà họ Độc Cô chúng tôi, gia tộc Độc Cô không thể mất đi con bé.” Nói xong Độc Cô Văn còn cúi đầu rất thấp. Dương Bách Xuyên nghe vậy, trong lòng sợ hãi, sắc mặt thay đổi và đứng dậy lớn tiếng nói: “Vô Tình làm sao vậy?” Ở trong lòng Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng Độc Cô Vô Tình xảy ra chuyện, có phải bị Thần Tông và Thanh Thành trả thù không? Anh không khỏi mất đi bình tĩnh, nhìn Độc Cô Văn lớn tiếng hỏi. Độc Cô Văn vừa thấy Dương Bách Xuyên khẩn trương thậm chí là thái quá sau khi nghe đến Độc Cô Vô Tình, trong lòng ông ta càng tin tưởng lần này đến đúng rồi, cũng nghĩ đến một vấn đề, có thể giữa Vô Tình và Dương Bách Xuyên... Đương nhiên những vấn đề bát quái này hiện tại cũng không có thời gian để ý tới, ông ta vội vàng nói với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, là như vậy, sau khi Vô Tình trở về gia tộc hai ngày trước, con bé đột nhiên nói muốn đi tế bái cha mẹ, lần này sau khi đi lại không xuất hiện nữa. Vấn đề là nơi đó chính là cấm địa của gia tộc Độc Cô, đi vào coi như là chôn sống. Cha mẹ Độc Cô Vô Tình chính là biến mất từ chỗ đó, mấy năm trước Độc Cô Vô Tình đã đi vào một lần, suýt chút nữa không đi ra được, sau khi đi ra thì mặt cũng biến dạng, hiện tại cô lại một lần nữa đi vào, điều này làm cho người của gia tộc Độc Cô đều rất lo lắng. Vô Tình và Vô Hối là người nổi bật trong thế hệ trẻ của gia tộc Độc Cô, cũng là thành viên tiềm lực duy nhất, chị em bọn họ ai mà gặp chuyện không may thì đều là tai nạn đối với gia tộc Độc Cô. Gia tộc Độc Cô chúng tôi mấy trăm năm trước cũng là gia tộc ẩn thế gần với tông môn cổ xưa, nhưng cũng dần dần cô đơn, thật vất vả mới xuất hiện hai đệ tử Độc Cô Vô Tình và Độc Cô Hối có thiên phú không tồi này, cũng không hy vọng ai trong số bọn họ gặp chuyện không may, lần này lão già này tới chính là cầu tiên sinh nghĩ cách xem có thể cứu Vô Tình ra không. Chỗ kia đi vào dễ dàng nhưng đi ra thì khó, kính xin tiên sinh giúp gia tộc chúng tôi.” Độc Cô Văn khẩn cầu nói. Dương Bách Xuyên nghe vậy, trong lòng run lên, sau đó cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải người của Thần Tông và Thanh Thành nhúng tay là tốt rồi. Về phần cấm địa của gia tộc Độc Cô, cũng chính là nơi cha mẹ Độc Cô Vô Tình biến mất, trước kia Dương Bách Xuyên đã từng nghe Độc Cô Vô Tình nói qua, cũng đồng ý cũng cô đi xem, bây giờ không ngờ cô lại tự mình đi, ngẫm lại anh cũng âm thầm tự trách, anh đã đồng ý với Độc Cô Vô Tình nhưng lại không làm được. Việc này chắc chắn phải cứu cô ra được. Có thể bị nhà họ Độc Cô coi là cấm địa, Độc Cô Vô Tình cũng là đi vào nơi mà mình đã bị vây khốn vài năm, làm bản thân mắc chứng bệnh biểu cảm khác thường, đủ để chứng tỏ chỗ kia rất nguy hiểm. Trong lòng anh không khỏi tức giận, Độc Cô Vô Tình không lo lắng sao.