Tất cả điều tra đều cho thấy Dương Bách Xuyên đáng ngờ nhất, bởi vì Dương Bách Xuyên có liên quan đến cả hai giáo phái. Nếu Đinh Thiền và Mộc Thiên Thành gặp phải bất trắc gì, chắc chắn Dương Bách Xuyên đã ra tay. Đinh Nguyên Thọ phái Thành Thông đã nghĩ sau khi đi tới Vân Môn thì lập tức đánh vào, bắt Dương Bách Xuyên ra là xong. Nhưng Mộc Quảng Hàn của Thanh Thành không chịu, ở Trung Quốc phải tuân thủ quy củ của Trung Quốc, quy củ mà bát đại tông môn Trung Quốc cùng nhau đặt ra không phải là trò đùa, không được loạn sát vô tội, các thế lực tông môn giải quyết vấn đề phải tìm đương sự chứ không được liên lụy người khác. Vậy nên mới nén giận đứng ngoài thôn hét vào. Nhưng mà bọn họ không ngờ rằng sau khi hét lên, toàn bộ thôn Vân Môn tỏa ra sương mù dày đặc, sau đó thôn đã biến mất trong làn sương mù ấy. Lúc này Đinh Nguyên Thọ nhìn về phía Mộc Quảng Hàn, nói: “Xem ra anh Quảng Hàn điều tra sai rồi, Vân Môn này không đơn giản, nếu như ta đoán không sai thì đây là đại trận!” Mộc Quảng Hàn gật gật đầu, nói: “Đúng thế, Dương Bách Xuyên xuất thân nhỏ bé. Nhìn thì đơn giản, từ thời đại học đã cực kì bình thường, hơn một năm trước đột nhiên cậu ta quật khởi, từ một người bình thường hóa thành võ cổ giả, con đường võ đạo như ngồi tên lửa vậy. Một mình phá tan tổ chức sát thủ Xương Hoa ở Tây Bắc, giết chết gia chủ nhà họ Diệp ở Yên Kinh, dùng đạo tràng Vu Hàm giết chết Đinh Dương và Địa Tâm lão tổ… Mấy chuyện này quá quái dị, người này đúng là không đoán được.” Sắc mặt Đinh Nguyên Thọ cứng lại, nói: “Mọi người đều biết đại trận bảo hộ, nhà nhà lưu truyền cả mấy trăm năm. Đáng nhẽ bây giờ không ai có thể bố trí đại trận như thế, bây giờ xem ra tin đồn Vân Môn này có cao thủ tọa trấn là đúng. Anh nói xem có phải là người đi ra nơi đó không?” Mộc Quảng Hàn nghe xong, đồng tử co rút lại, lập tức lắc đầu, nói: “Không thể nào, nơi đó đã cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài trăm năm, hẳn là không có chuyện đó.” “Lát nữa sẽ biết hết mọi chuyện thôi.” Đinh Nguyên Thọ nói. Ngay sau đó họ nhìn về phía ngôi làng trong sương mù dày đặc, chỉ thấy bóng người bay lên từ làn sương mù. “Quả nhiên không đơn giản, Vân Môn này thành lập không lâu đã xuất hiện Tiên Thiên?” Mộc Quảng Hàn nghi ngờ. Cùng lúc đó, khi Dương Bách Xuyên bay ra ngoài thôn ba bóng người bay ra từ làn sương mù rồi đến bên cạnh anh. “Tiên Sinh!” Ba người phi thân giữa trời nhìn về phía Dương Bách Xuyên. “Ra khỏi thôn xem một chút rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên gật gật đầu với ba người, lập tức bay ra khỏi sương mù. Vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy mười lăm Tiên Thiên đứng ở đầu thôn, lòng nặng trĩu. Anh phát hiện người cầm đầu những người này, còn lại tất cả đều là võ cổ giả Thiên Tiên tầng bảy. Đây không phải là thế lực nhỏ, ở Võ Đang, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy hai mươi tám võ cổ giả Tiên Thiên, nhưng đạt tới Tiên Thiên tầng bảy chỉ có một người. Mà bây giờ trong mười lăm người xuất hiện có mười ba người là Tiên Thiên tầng bảy, con hai người cầm đầu, nhìn qua khí tức người trung niên khoảng bốn mươi tuổi có tu vi Tiên Thiên tầng tám trung kỳ, còn ông lão sáu mươi tuổi mặc áo đạo sĩ kia có tu vi đến Tiên Thiên tầng tám đỉnh phong. Từ cách ăn mặc của họ, Dương Bách Xuyên có thể đoán người trung niên khoảng bốn mươi tuổi là người của Thần Tông, và người phía sau đương nhiên là người của Thanh Thành. Sau khi tiếp đất, Dương Bách Xuyên híp mắt đánh giá những người này, ba người Kiều Phúc đứng sau Dương Bách Xuyên hơi lo lắng, ba người cũng phát hiện ra hơi thở cường đại của những người này. “Cậu là Dương Bách Xuyên?” Đinh Nguyên Thọ của Thần Tông trầm giọng hỏi. “Đúng vậy, ông là ai?” Trong lòng Dương Bách Xuyên thán phục bọn họ mạnh mẽ, nhưng khí thế không chút sợ hãi, không chút khách khí đối mặt. “Lão phu là tông chủ Đinh Nguyên Thọ ở hải ngoại, lão phu hỏi cậu, con trai ta Đinh Thiền bị cậu giết ư?” Đinh Nguyên Thọ trầm xuống, hỏi thẳng. Trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, không ngờ tông chủ Thần Tông tự mình tới, hơn nữa còn là ba của Đinh Thiền.