Lúc này đây Tửu Tiên lão đầu mang theo sự hồ nghi nhìn về phía Đinh Nguyên Thọ và Mộc Quảng Hàn, rồi nhìn về phía Dương Bách Xuyên. Giờ khắc này, Dương Bách Xuyên trong lòng hiểu rõ, sợ rằng Tửu Tiên lão đầu đã có thay đổi. Tửu Tiên lão đầu nhìn Dương Bách Xuyên vài giây, sau đó ông ta mở miệng nói, làm cho Dương Bách Xuyên chỉ biết cười thầm trong lòng. Chỉ nghe ông ta nói với Dương Bách Xuyên: “Lão phu chính là đại trưởng lão của Vân Môn, chờ lão phu giết chết những kẻ này, cậu phải đưa cho lão phu năm.. à không, ít nhất phải mười bình rượu.” “Ha ha, được, con sẽ để cho ngài cả đời này uống rượu thảo thích.” Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng như hoa nở. Hai người Đinh Nguyên Thọ và Mộc Quảng Hàn nghe được lời mà Tửu Tiên lão đầu nói với Dương Bách Xuyên, sắc mặt bọn họ thay đổi, lúc này trong đầu hai người chỉ nghĩ, quả nhiên đầu óc của Lôi Đình tiền bối bị hỏng rồi, bây giờ bọn họ, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. “Trốn!” “Chạy!” Cùng một lúc, Đinh Nguyên Thọ và Mộc Quảng Hàn xoay người bay lên cao, đồng thời rống to về phía người hầu của mình ở phía dưới chạy trốn. Đối mặt với người đã bước vào cảnh giới siêu việt Tiên Thiên, sắp bước vào hư cảnh như Tửu Tiên lão đầu, từ tận đáy lòng bọn họ cũng không muốn đối kháng với ông ta một chút nào. Không kể đến chuyện hiện tại Lôi Đình tiền bối đã một chân đặt ở hư cảnh, trong lòng bọn họ ông ta như là một vị thần, cho dù là ai đi chăng nữa, bọn họ nghe xong cũng chỉ có thể chạy trốn. Dương Bách Xuyên đã đề phòng hành động của Đinh Nguyên Thọ và Mộc Quảng Hàn, phát hiện hai gã có ý định cháy trộn, Kiếm cổ Đồ Long ở trong tay được vận chân khí, một kích bổ xuống Đinh Nguyên Thọ. Anh chắc rằng một kiếm không thể chém chết Đinh Nguyên Thọ, chỉ thầm mong có thể làm cho gã bị thương, đối phó với người Tiên Thiên cảnh giới bậc tám, anh không có biện pháp, nhưng nếu người như Đinh Nguyên Thọ thì anh có chút tự tin. Vậy mà, một kiếm bổ xuống, không nghĩ đến Đinh Nguyên Thọ đang bay như một mũi tên lại dừng lại đột ngột ở không trung, Đinh Nguyên Thọ kêu la thảm thiết, thân thể gã bị đứt thành hai đoạn từ không trung rơi xuống. Mà bên cạnh còn có Mộc Quảng Hàn cũng dừng lại. Dương Bách Xuyên sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, một kiếm lại chém ra, Mộc Quảng Hàn kêu la thảm thiết rồi đầu cũng rời khỏi thân người. Chỉ trong chốc lát, đã có hai võ giả Tiên Thiên tầng tám chết. Đến lúc này, Dương Bách Xuyên mới cảm nhận được linh khí trong đất trời bị tiêu tán, liền biết rằng Tửu Tiên lão đầu ra tay giúp đỡ. Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Tửu Tiên lão đầu tu vi thâm sâu, cũng theo đó, anh từ từ đáp xuống đất, hét lên một tiếng rồi xông về phía những người đang chạy trốn loạn xạ. Những người còn sót lại này, thấy Đinh Nguyên Thọ và Mộc Quảng Hàn một chiêu mất mạng, nào dám ở lại chiến đấu, liều mạng chạy trốn, nhưng có Tửu Tiên lão đầu còn ở đây, thì kết cục của bọn họ cũng chỉ có một. Cùng lúc đó, ba quỷ tu Ngô Mặc Thu cũng đồng thời ra tay, không đến năm phút đồng hồ, Dương Bách Xuyên đã giết sạch những Tiên Thiên tầng bảy còn sót lại. Hai phái Thần Tông và Thanh Thành, mười lăm tên Tiên Thiên, cũng chẳng ai còn sống. Hậu quả của việc chém chết mười lăm tên cổ võ Tiên Thiên như vậy, Dương Bách Xuyên đương nhiên biết rõ. Nhưng mà anh còn có lựa chọn nào khác hay sao? Đáp án là không. Kể từ lúc anh giết chết Đinh Thiền và Mộc Thiên Thành, thì quan hệ giữa anh và Thần Tông, Thanh Thành đi vào ngõ cụt, hôm nay nếu anh không đủ mạnh, không có Tửu Tiên lão đầu đến đây trợ giúp, chắc chắn anh sẽ bị những người này đánh chết, thậm chị cả thân nhân và bạn bè cùng anh ở Vân Môn cũng sẽ bị liên lụy. Hậu quả này Dương Bách Xuyên chắc chắn không thể thừa nhận.