Còn tưởng rằng Tô Tiểu Lục ăn đau sẽ thôi, nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên phát hiện mình nghĩ sai rồi. Chỉ nghe Tô Tiểu Lục gằn giọng nói: “Mày cho rằng mày rất siêu hả?” Nói xong rút ra một khẩu súng lục từ bên hông, nhắm thẳng vào Dương Bách Xuyên. Những người trong giữa sân nhìn thấy Tô Tiểu Lục rút súng ra, cũng lấy súng nhắm thẳng vào Dương Bách Xuyên. Hơn hai mươi người có hơn nửa cầm theo súng, vây quanh Dương Bách Xuyên. Tô Tiểu Lục nở nụ cười lạnh lùng: “Võ cổ giả? Ông đây đã từng nghe qua, rất siêu, nhưng mày có thể thắng được mười mấy khẩu súng không?” Lúc này Tô Tiểu Lục tự tin mười phần, nhưng… Hắn ta lại nhìn thấy Dương Bách Xuyên vẫn nở nụ cười, một nụ cười lạnh lùng khinh bỉ, làm hắn ta tức giận nói: “Quỳ xuống cho tao, mày có tin chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, giây tiếp theo mày sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ không?” Dương Bách Xuyên có linh thức cường đại, trước khi đi vào đã kiểm tra qua bọn họ một lượt, biết những người này đều mang theo súng. Ban đầu còn nghĩ đều là người bình thường, tra khảo, dạy bảo một phen là được. Nhưng xem ra lòng thiện lương phải vứt đi rồi. “Tao tin ~” Dương Bách Xuyên vẫn mang theo ý cười, nhưng âm thanh lại rất lạnh lẽo. Tô Tiểu Lục nghe thấy Dương Bách Xuyên nói, nở nụ cười, võ cổ giả thì sao chứ, mười mấy khẩu súng của ông đây chĩa vào, mày có giỏi thì đỡ đạn thử xem? Vừa định cười ra tiếng, Dương Bách Xuyên lại tiếp tục mở miệng: “Tao tin mày dám nổ súng, nhưng tao không tin bọn mày có thể bắn tao thành tổ ong vò vẽ. Hơn nữa, nói cho mày một câu, nếu mày không lấy súng ra, tao chỉ dạy bảo mày một trận rồi thôi. Nhưng bây giờ mày đã lấy súng ra, tao rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, quyết định cho mày thêm chút trừng phạt.” “ĐM, còn mạnh miệng, nổ súng cho tao.” Tô Tiểu Lục tức điên, làm người đứng đầu lực lượng bảo an của nhà họ Tô, chưa bao giờ hắn ta gặp phải loại người nói dăm ba câu có thể khiến người tức điên như Dương Bách Xuyên, lập tức hạ lệnh nổ súng, chính hắn ta cũng bóp cò. Nhưng lập tức, Tô Tiểu Lục hoảng sợ, ngón tay của hắn ta không chịu khống chế, không động đậy nổi. Bên tai cũng không nghe thấy âm thanh nổ súng của những người khác. Theo bản năng, hắn ta liếc nhìn Dương Bách Xuyên, chỉ thấy Dương Bách Xuyên bước ra một bước, sau đó không thấy bóng người, thân thể hóa thành tàn ảnh. Ngay sau đó Tô Tiểu Lục chỉ cảm thấy cánh tay phải tê rần, tiếp theo là một cơn đau xuyên tim, cánh ta phải tách rời rơi xuống đất. “A ~” Tô Tiểu Lục kêu thảm thiết. “A a a a a….” Tiếp theo bên tai liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết. Trong nháy mắt Tô Tiểu Lục thấy được tàn ảnh xuất hiện giữa sân, cánh tay bay tứ phía, máu phun ra. Sau đó thân thể của Dương Bách Xuyên lại xuất hiện trước mắt hắn ta, trong tay anh cầm một đống súng lục. Dưới ánh mắt sợ hãi của Tô Tiểu Lục và đám thuộc hạ, Dương Bách Xuyên dùng sức bóp đống súng lục, vặn lên vặn xuống thành một đống sắt vụn. “Bịch ~” Đống súng lục bị xoa bóp thành đống sắt vụn, bị Dương Bách Xuyên vứt xuống mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề, làm cho đám người bị thương và không bị thương đều rùng mình. Lúc này người không có đầu óc cũng nhìn ra được Dương Bách Xuyên không phải người thường, nhát gan quỳ rạp xuống đất.