Tô Cẩn là con gái của vua cá độ Tô Tâm Hà. Ở đảo Hồng Kông, nhà họ Tô là một gia tộc dậm chân một cái cả đảo phải run sợ, không thể coi thường. Vì vậy Dương Bách Xuyên chuẩn bị cho Đàm Miêu điều tra xác nhận một chút, anh vẫn chưa từ bỏ ý định thu Tô Cẩn vào Vân Môn. Đến tiệm cơm, lúc này Viên Kim Phượng gọi đến, hỏi anh ở chỗ nào, cô không hỏi Dương Bách Xuyên đi đâu, chỉ bảo Dương Bách Xuyên trở về ăn cơm, ba mẹ phải về quê, muốn Dương Bách Xuyên cùng cô đi tiễn. “Anh trở về ngay đây, đưa mẹ vợ ba vợ là chuyện hiển nhiên, ha ha.” Dương Bách Xuyên trêu ghẹo Viên Kim Phượng. “Đừng đùa, trở về nhanh đi, mọi người chờ anh cùng ăn cơm.” “Mười phút nữa.” …... Cúp điện thoại, điện thoại của Dương Bách Xuyên lại vang lên, bắt máy, là Đàm Miêu gọi đến báo cáo một tin tức làm hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng rực. Chỉ nghe Đàm Miêu nói trong điện thoại: “Thân phận của Nhậm Tra quả nhiên giống như Thomas nói, chúng tôi đã điều tra được Nhậm Tra chân chính đã bị Nhậm Tra giả sát hại. Mà Nhậm Tra hiện tại là con riêng của một người nào đó trong chi thứ nhà họ Hồng ở đảo Hồng Kông. Người thuộc chi thứ nhà họ Hồng đều là những thành phần yếu kém, tên chính xác của anh ta là Hồng Sĩ, căn cứ theo những gì chúng tôi điều tra được thì Hồng Sĩ và Nhậm Tra học cùng một trường ở nước Anh, hai người là bạn học, tin tức Nhậm Căn Sinh chết truyền tới tai Nhậm Tra, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, đương nhiên Hồng Sĩ cũng biết được chuyện này. Sau đó Hồng Sĩ nổi tâm địa xấu, anh ta giết chết Nhậm Tra thật, đương nhiên là sau khi trở về Hong Kong mới giết, tiếp đó mạo danh để thế thân Nhậm Tra, dày công bày ra vụ kiện tranh đoạt tài sản với Viên Kim Phượng.” Lúc này, xe đã tới biệt thự của Viên Kim Phượng, Dương Bách Xuyên bước xuống xe rồi mới hỏi: “Nhà họ Hồng đó thế nào?” “Xuýt nữa thì quên mất, nhà họ Hồng là một gia tộc cổ võ rất mạnh ở Hồng Kông, tính ra chỉ kém tông môn cổ xưa một chút thôi, trong gia tộc chia thành hai chi, chi trong đều là võ cổ giả, có cả Tiên Thiên, về phần có bao nhiêu, mạnh thế nào thì tôi không tra ra được.” Người chi ngoài thì quản lý sản nghiệp của nhà họ Hồng ở thế tục, có thể nói là gia nghiệp lớn, nhà họ Hồng ở Hồng Kông là ông trùm đầu ngành đóng tàu, thế lực của bọn họ trong giới kinh doanh rất hùng mạnh. Mà Hồng Sĩ mạo danh Nhậm Tra mưu đoạt gia sản của Viên Kim Phượng, bởi vì công ty của Viên Kim Phượng hoặc nói đúng ra là của Nhậm Căn Sinh, mặc dù công ty này đứng trước mặt một con quái vật khổng lồ như nhà họ Hồng thì quả thật là không đáng nhắc tới, có điều công ty của Viên Kim Phượng lại là công ty vận tải biển, có thể liên kết với ngành đóng tàu của nhà họ Hồng. Nhậm Tra giả - thân là một đứa con riêng, muốn bước vào nhà họ Hồng khổng lồ, anh ta muốn có một chỗ đứng, thậm chí anh còn có dã tâm được vào chi trong của nhà họ Hồng, thì ít nhất anh ta phải làm được chuyện gì đó để cống hiến cho gia tộc. Chỉ cần tóm được công ty vận tải biển của Viên Kim Phượng, đây chính là nước cờ đầu để anh ta có thể đặt chân vào nhà họ Hồng, được bọn họ thừa nhận, tuyên bố chính thức thân phận con riêng. Hoặc là nói, Hồng Sĩ làm tất cả mọi chuyện là vì để mẹ ruột mình được nhà họ Hồng tiếp nhận, cái anh ta cần là cho mẹ con họ một danh phận. Vì vậy Hồng Sĩ mới mưu sát Nhậm Tra, sau đó còn mạo danh thế thân Nhậm Tra, đồng thời anh ta còn mượn quan hệ của nhà họ Hồng trong giới chính trị, dồn Viên Kim Phượng vào đường chết. Nghe Đàm Miêu ở đầu dây bên kia dứt lời, Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Chứng cứ mà anh đang nắm giữ cộng thêm Thomas làm nhân chứng, cơ hội thắng trong phiên tòa diễn ra vào ba ngày sau là bao nhiêu?” “Ngài cứ yên tâm, vậy đủ rồi. Giải trừ nguy cơ của Viên Kim Phượng là không thành vấn đề, ít nhất còn có thể trả lại Nhậm Tra giả một đòn phản kích, tôi đã sắp xếp xong mọi thứ, chỉ đợi mở phiên tòa.” Đàm Miêu nói. “Được, mấy hôm nay vất vả cho anh rồi, à đúng, Tây giả Thomas không sao đó chứ?" Bây giờ Dương Bách Xuyên mới nhớ tới Thomas, anh ta uống nhiều thuốc chăm sóc sức khỏe như vậy, đừng đến lúc ra tòa làm chứng lại không đi nổi.