Võ cổ giả nhà họ Tô trình diện, cộng thêm Tô Cẩn đi tới gọi một tiếng ba, và chú Phong, nghe xong, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng giật mình, chủ nhân nhà họ Tô – Tô Tâm Hà đích thân tới. Cũng không biết người nhà họ Tô tới hỏi tôi hay là có mục đích khác, Dương Bách Xuyên cũng không rõ. Dù sao thì anh cũng đã chặt đứt tay của Tô Tiểu Lục và hơn mười khác, nói trắng ra là vả thẳng vào mặt nhà họ Tô. Có điều, mặc kệ nhà họ Tô tới hỏi tội hay có mục đích khác, đối với Dương Bách Xuyên mà nói thì đều như nhau, chờ xem là được. Anh nở nụ cười, đợi bọn họ bước tới. Từ phía xa, Tô Tâm Hà và Phong Thiên Nhai đã nhìn thấy Tô Cẩn chào hỏi với Dương Bách Xuyên, vì vậy bọn họ biết người đó chính là Dương Bách Xuyên. Lúc bước xuống xe đi về phía này, cả hai người đều thầm than: “Quả nhiên là trẻ tuổi ~” Trên đường tới đây, Tô Tâm Hà đã thống nhất rồi, Phong Thiên Nhai sẽ ra mặt qua lại với Dương Bách Xuyên, còn ông chỉ đứng bên cạnh phụ họa, hai người họ đều là võ cổ giả, có gì cũng dễ nói chuyện hơn. “Tán tư Phong Thiên Nhai ra mắt Dương tiên sinh, nghe nói anh tới đảo Hồng Kông nên đã đặc biệt tới chào hỏi.” Cách đó không xa, Phong Thiên Nhai chắp tay về phía Dương Bách Xuyên. Điều này khiến Dương Bách Xuyên có chút xấu hổ, anh còn cho rằng đối phương tới là để bới lông tìm vết, thế nên mới đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không ngờ người ta đã chào hỏi mình từ xa, ngược lại thì anh mới là người thất lễ. Tục ngữ có câu không nên ra tay đánh người cười với mình, huống chi người ta tới cửa là khách. Dương Bách Xuyên chỉ có thể chắp tay đáp lễ: “Phong đạo hữu khách sáo rồi.” Ngay sau đó anh hỏi ông: “Phong đạo hữu biết tôi sao?” Lúc này Phong Thiên Nhai tươi cười nói với Dương Bách Xuyên: “Haha, bây giờ ai mà không biết cái tên Dương điên nổi danh trong võ cổ giới cơ chứ? Danh tiếng của tiên sinh đây có thể nói là không người nào không biết, tuy Phong mỗ là một tán tu, nhưng cũng là một phần của võ cổ giới, đương nhiên là biết tiếng tăm của tiên sinh rồi.” Bị Phong Thiên Nhai tâng bốc như vậy, Dương Bách Xuyên có chút sung sướng, anh cười haha nói: “Chỉ cần ông không gọi tôi lão ma đầu là được.” “Không dám không dám ~” Phong Thiên Nhai cười cười, chỉ về Tô Tâm Hà đang đứng bên cạnh rồi nói: “Cậu Dương, thật ra tôi tới đây là đi cùng Tô Tâm Hà để nói lời xin lỗi.” Nói tới đây, Tô Tâm Hà bước về phía Dương Bách Xuyên nói: “Liên quan tới chuyện Tô Tiểu Lục bất kính với Dương tiên sinh, là nhà họ Tô dạy bảo không nghiêm, hôm nay đặc biệt để xin lỗi, đồng thời cũng cảm ơn anh đã cứu giúp con gái tôi, cảm tạ tiên sinh.” Dứt lời, Tô Tâm Hà cúi đầu trước người Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên cười haha nói: “Tô tiên sinh quá lời rồi, bất kính với tôi là Tô Tiểu Lục, tôi cũng đã trừng phạt hắn ta rồi, chỉ cần Tô tiên sinh không trách tôi đây là được rồi, việc này kết thúc ở đây thôi.” “Tiên sinh rộng lượng, tôi đây vô cùng hổ thẹn.” Sau đó, Tô Tâm Hà nói với Tô Cẩn đang đứng bên cạnh: “Cẩn nhi, nhanh cảm ơn Dương tiên sinh đi.” “Anh Xuyên, thật xin lỗi, em cũng không ngờ Tô Tiểu Lục lại đi tìm gây phiền phức cho anh.” Tô Cẩn đã biết Dương Bách Xuyên là võ cổ giả, là một nhân vật giống như Phong Thiên Nhai, bây giờ đối mặt với Dương Bách Xuyên, trong lòng cô lại có thêm một loại dũng khí kỳ lạ, đơn thuần là tò mò với võ cổ giả. Trước kia cô đã xin Phong Thiên Nhai truyền dạy võ công, nhưng đáng tiếc Phong Thiên Nhai lại rất truyền thống, căn bản không thu nhận đồ đệ, bây giờ, sau khi biết được Dương Bách Xuyên là võ cổ giả, ý nghĩ của Tô Cẩn lại trỗi dậy, cô là thiên kim của nhà họ Tô được mọi chiều chiều hư rồi, vì vậy cũng suy nghĩ hoạt bát hơn người bình thường. “À đúng rồi, không nói chuyện ở đây nữa, mời các vị vào bên trong.” Ít nhiều Dương Bách Xuyên cũng đoán được mục đích tới đây của Tô Tâm Hà, đơn giản chỉ là sua khi biết được cái danh Dương diên của mình, bị dọa sợ nên tới trước để nhận lỗi. Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ thở dài, thực lực đúng là vương đạo, anh càng có thêm nhận thức về sự tích chém giết mười lăm Tiên Thiên của Thần Tông và phái Thanh Thành.